Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 100: Q.2 - Chương 100: Chương 18.2: Lấy hôn nhân làm danh nghĩa trả thù




“Đợi chút.” Lôi Lôi đột nhiên gọi cô lại, “Ly rượu này, tôi cùng Tiêu Dạ mời cô.”

Nói xong, Lôi Lôi liền kéo Tiêu Dạ tới đây, tay tự nhiên khoác tay anh, “Cho dù trước kia chúng ta từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta liền đều không so đo, tôi chúc cho cô sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình, cũng thật sự cám ơn cô, thành toàn cho hạnh phúc của tôi.”

Khóe miệng Diêu Bối Địch vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, cười đến ngay cả chính mình cũng cảm thấy quá giả dối.

Ánh mắt của cô đặt trên mặt Tiêu Dạ, từ đầu đến cuối anh đều không tỏ vẻ gì, không nói một câu, cô nhìn ly rượu đỏ trên tay anh, ly rượu đỏ đẹp như máu tươi, giống như lửa, đang cháy nơi ngực cô.

Nếu như Tiêu Dạ thật sự cầm ly rượu này lên cùng Lôi Lôi mời rượu, mời rượu cô…

A.

Diêu Bối Địch thật sự hơi châm chọc nở nụ cười.

Trong một khắc kia dường như trái tim cũng theo đó mà dao động.

Nếu quả thật làm như vậy.

Cô phải làm như thế nào đây?!

Cô cầm ly rượu lên, đang định cạn một ly thì Ân Bân bên cạnh đột nhiên đứng lên, đụng vào cánh tay cô một cái, rất tự nhiên nói, “Không tiện thì đừng uống rượu, sao chuyện gì cũng cậy mạnh như vậy.”

Giọng nói mang theo chút trách cứ, rõ ràng mang theo cưng chiều nào đó không nói ra được. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Một khắc kia tay đang cầm ly rượu của Tiêu Dạ siết chặt lại.

Nụ cười của Lôi Lôi càng lúc càng rõ ràng, cô cố ý nói, “Bối Địch ‘không tiện’ anh cũng biết, quan hệ của anh và cô ấy… Cũng quá thân mật đi.”

“Ly rượu này tôi uống thay cô ấy, hai người đã là bạn bè tốt nhất, khẳng định sẽ không để ý, đúng không?” Ân Bân không giải thích nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

Lôi Lôi cười nói, “Đương nhiên, từ nhỏ Bối Địch đã không thiếu hộ hoa sứ giả.”

Nói xong, Lôi Lôi uống không còn một giọt.

Cũng chính trong một khắc kia Tiêu Dạ xoay người đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng nói rất lạnh lùng, “Tôi có chút chuyện, mọi người tự tiện.”

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Lôi Lôi quay đầu nhìn theo bóng lưng Tiêu Dạ, quay lại nói xin lỗi với mọi người trong bàn, “Anh ấy chính là như vậy, hy vọng mọi người bỏ qua cho. Quay đầu lại tôi để cho anh ấy quỳ bàn giặt đi.”

Nói lời đùa giỡn, trong nháy mắt đã kéo không khí lại.

Lôi Lôi để ly rượu xuống, quay đầu nói với Diêu Bối Địch, “Chắc Tiêu Dạ định tự mình mời rượu cô, lần sau chúng ta tìm cơ hội.”

Diêu Bối Địch cười lạnh.

“Tôi không quấy rầy mọi người liên hoan, các vị từ từ dùng.” Lôi Lôi cũng xoay người đi ra ngoài.

Diêu Bối Địch nhìn theo bóng lưng Lôi Lôi.

Cô cũng biết rõ tất cả mọi thứ đều do Lôi Lôi cố ý, nhưng Tiêu Dạ bằng lòng phối hợp với cô ta, cô còn có thể nói thêm điều gì?!

Cô khép hờ mắt, ăn cơm.

“Quản lý Diêu, người mới vừa rồi là bạn học cấp ba của chị sao? Dung mạo thật xinh đẹp, tính tình cũng tốt.” Một đồng nghiệp nói.

“Đúng vậy. Còn cho chúng ta một giảm giá lớn như vậy, xem ra thật sự là bạn bè thân thiết?”

“Mọi người biết người bên cạnh cô ấy chứ? Đó là Tiêu Dạ đó. Tôi chưa từng gặp nhân vật số một lớn như vậy ở bến Thượng Hải, hôm nay cuối cùng có kiến thức, thật sự nhờ phúc của quản lý Diêu.”

“Quan hệ của Tiêu Dạ và cô gái vừa rồi không cạn đi, nhìn hình thức chung đụng này, chắc là người yêu thôi.”

“Đúng là trời sinh một đôi…”

Những người này vốn sinh tồn trên môi trường kinh doanh, thật ra ít nhiều gì cũng không phải thuần túy khen ngợi Lôi Lôi hay Tiêu Dạ, trên thực tế đều chụp vào Diêu Bối Địch mà nịnh bợ, tất cả mọi người nhất định cho rằng, Lôi Lôi là bạn của Diêu Bối Địch, khen ngợi bạn của cô, dĩ nhiên chính là một loại khen tặng cô.

Vậy mà.

Lần vỗ mông ngựa này thật sự vỗ lên chân ngựa rồi.

Diêu Bối Địch đứng dậy rời khỏi phòng bao, nói là đi toilet.

Trong phòng bao có toilet, sao quản lý Diêu lại ra ngoài chứ?!

Không nghĩ ra, cũng không nghĩ cẩn thận.

Uống rượu quan trọng nhất.

Trong phòng bao trong nháy mắt đã khôi phục lại không khí vốn có.

Ân Bân nhìn theo hướng Diêu Bối Địch rời đi, ứng phó uống rượu với những người khác, trong tròng mắt, cũng như có điều suy nghĩ.



Đỉnh Hạo Hãn.

Trong phòng bao chuyên dụng xa hoa.

Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon, uống rượu.

Nhìn qua không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ có điều tốc độ uống rượu rõ ràng nhanh hơn bình thường một chút.

A Bưu ở bên cạnh nhìn, hơi kinh ngạc, lại không dám nhiều lời, chỉ yên tĩnh nhìn hành động hơi khác thường của đại ca mình.

Không bao lâu, Lôi Lôi đi vào phòng bao, rất thân mật ngồi bên cạnh Tiêu Dạ, dựa vào trên bả vai anh.

Tiêu Dạ liếc nhìn cô ta một cái, không có biểu cảm và động tác gì, tiếp tục uống rượu.

Giọng Lôi Lôi hơi nũng nịu, “Dạ, mới vừa rồi anh tức giận sao?”

Tiêu Dạ không nói gì.

“Mới vừa rồi sở dĩ không nói cho anh biết trong phòng bao là Diêu Bối Địch… Em biết ngay nếu như nói anh nhất định sẽ không vào.” Lôi Lôi nói xong, đầu càng thêm thân mật rúc vào cổ anh.

Lúc ấy cô nói với Tiêu Dạ rằng cô có người bạn tới đây ăn cơm, kêu Tiêu Dạ cùng đi gặp mặt chào hỏi với cô.

Tiêu Dạ vốn từ chối, nhưng đánh không lại không vẫn cứ nhai đi nhai lại không ngừng làm nũng, thật ra Tiêu Dạ chỉ định uống ly rượu rồi rời đi, coi như đuổi cô đi… Nhắc tới, trong khoảng thời gian này, cảm giác Tiêu Dạ không ngừng muốn đuổi cô đi, cảm nhận như vậy, rõ ràng cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa lời Diêu Bối Địch nói hôm nay cũng thật sự kích thích cô, cô cảm thấy cô không hề làm cái gì, thì thật sự có lỗi với uất ức mà mình đã từng bị, có lỗi với bản thân bây giờ!

“Thật ra thì, người đàn ông bên cạnh Diêu Bối Địch kia thật sự không tệ…” Lôi Lôi mở miệng.

Tay đang uống rượu của Tiêu Dạ dừng lại một chút, nhưng cũng không có cảm xúc dư thừa gì khác.

“Lúc trước em đã liên lạc với Bối Địch, cô ta thật ra rất hối hận chuyện sáu năm trước. Còn nói chúc phúc chúng ta. Hôm nay em gọi anh đi vào, cũng muốn cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai người. Có câu nói bên nhau vui vẻ chia tay cũng vui vẻ, em nghĩ coi như sau này tách ra vẫn có thể làm bạn bè.” Lôi Lôi nói có vẻ thật bất đắc dĩ, “Chuyện năm đó, đã qua, chúng ta để cho cô ấy qua đi…”

“Lôi Lôi.” Tiêu Dạ đột nhiên ngắt lời cô, không để lại dấu vết đẩy cô ra khỏi thân thể mình, để ly rượu xuống, “Tôi nói em có thể tùy ý nhúng tay vào cuộc sống của tôi như vậy khi nào!”

Lôi Lôi ngẩn cả người ra, hồi lâu không nói được một chữ.

“Lần trước bị em mật báo cho Tề Lăng Phong, tôi nể tình em bởi vì nặng tình bạn bè không so đo với em, em đừng lặp đi lặp lại nhiều lần chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi!” Tiêu Dạ nói, lạnh lùng thẳng thắn đến vô cùng tổn thương người.

Tiêu Dạ đã từng rất lạnh lùng.

Vẫn lạnh lùng.

Nhưng cho dù lạnh lùng như thế nào, chưa từng nói chuyện với cô như vậy, chưa từng nói khó nghe như vậy.

Cô nhìn vào hốc mắt anh, trong nháy mắt liền đỏ, nước mắt không được khống chế, tí tách rơi xuống.

“Dạ, cho tới nay đều là em tự mình đa tình sao?” Lôi Lôi hỏi anh, lê hoa đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu.

Tiêu Dạ không nói gì.

“Em vẫn cho rằng, sáu năm sau em trở lại, quay lại dưới sự ngầm đồng ý của anh, là bởi vì anh muốn bắt đầu lần nữa với em. Sáu năm trước anh đã nói, anh sẽ đối xử tốt với em, để cho em ra nước ngoài một khoảng thời gian ngắn. Em không khóc không náo loạn không dây dưa không làm khó anh, tự mình thu dọn rồi rời khỏi Thượng Hải, đi tới đất nước xa xôi như vậy, khi đi ngay cả ngôn ngữ cơ bản nhất em cũng không có cách nào khơi thông với người ta, em vẫn cứ nhẫn nại đến bây giờ, em vốn cảm thấy tất cả khổ sở trước kia em đã chịu đã đến đỉnh điểm, bây giờ anh lại nói em như vậy… Lời năm đó anh nói, đã thật chẳng đáng là gì rồi sao?” Lôi Lôi chất vấn anh, đáng thương như vậy đau thương như vậy, lại cẩn thận từng ly từng tí chất vấn anh như vậy.

Tiêu Dạ uống một ngụm rượu lớn, cái gì cũng không nói.

“Dù không kết hôn cũng được. Em thật sự không quan tâm thân phận đó, bởi vì người em yêu chính là anh thôi. Chỉ ở bên cạnh anh là đủ rồi. Nhưng Dạ, anh có nghĩ tới không, một phụ nữ bằng lòng không danh không phận đi theo anh như vậy, rốt cuộc cần dùng tới bao nhiêu dũng khí, rốt cuộc cần chịu bao nhiêu ánh mắt người ngoài.” Lôi Lôi nói xong, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, “Mới vừa rồi khi Diêu Bối Địch tới dùng cơm, em đã vô tình gặp cô ta ở trước quầy lễ tân, cô ta đang nói chuyện giảm giá với nhân viên lễ tân. Diêu Bối Địch muốn nhân viên lễ tân trực tiếp giảm giá năm phần cho cô ta, còn cường thế để nhân viên lễ tân đưa bánh ngọt miễn phí tới, em thấy nhân viên lễ tân bị làm khó đến sắp khóc, nên không nhịn được chen miệng, Diêu Bối Địch lại dùng thân phận Tiêu phu nhân để cho em câm miệng, em thấy ánh mắt nhân viên lễ tân nhìn em dường như trong một khắc kia cũng thay đổi. Thật ra thì những chuyện này… Em thật sự đều không so đo, nhất là hiện giờ người trên giấy đăng ký kết hôn của anh là Diêu Bối Địch, ở người ngoài xem ra, em chính là một tiểu tam, tiểu tam nhúng tay vào hôn nhân của hai người, nhưng có ai nghĩ tới đâu, sáu năm qua, em bị chen chân như thế nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.