Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 96: Q.2 - Chương 96: Chương 17.2: Toàn diện bộc phát (6) Thưa nhưng khó lọt




Editor: Puck

“Vậy cũng không nên đoán.” Kiều Tịch Hoàn tựa vào chỗ ngồi sau xe hơi, rất thả lỏng để cho mình nhắm mắt lại, dưỡng thần.

Xe một đường tới nơi.

Kiều Tịch Hoàn đi vào trại tạm giam, sau đó ở sảnh gặp mặt chờ Dụ Tĩnh.

Khi Dụ Tĩnh vừa ra, đầu tiên nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, liền hận không thể nhào tới cào nát mặt cô ta, bị canh ngục hung hãn ngăn trở, cường thế áp bức trên ghế trước mặt, uy hiếp nói, “Yên tĩnh một chút!”

Dụ Tĩnh bị canh ngục quát như vậy, cũng không còn dám gây chuyện.

Canh ngục nhìn Dụ Tĩnh đã bình tĩnh lại, mới thả bà ta ra, đi về phía trước, vừa nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện với nhau.

“Mày tới đây làm gì?” Giọng điệu của Dụ Tĩnh lạnh đến dọa người.

“Đương nhiên là đến để nhìn chuyện cười, nếu không bà cảm thấy, tôi còn có thể có cảm tình với bà sao?” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười một tiếng.

Dụ Tĩnh hung hăng siết quả đấm, hận không thể giết người.

“Trước kia khi bắt nạt tôi như vậy, có nghĩ tới không, có một ngày tôi sẽ bắt nạt lại như vậy!”

Dụ Tĩnh tức đến phát run, “Mày xử oan tao, cuối cùng có một ngày tao sẽ kiện mày ra tòa, Kiều Tịch Hoàn mày chờ đó cho tao.”

“Oan uổng?” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, “Vậy khi bà đã từng xử oan tôi? Dụ Tĩnh, đây gọi là ăn miếng trả miếng, để cho bà tự trải nghiệm cảm nhận này, không phải rất tốt sao?”

“Mày!” Dụ Tĩnh hận không thể giết chết Kiều Tịch Hoàn.

“Chỉ có điều ngược lại, từ khi xảy ra chuyện cho tới bây giờ, xin hỏi con gái ruột thịt Dụ Lạc Vi của bà đang ở đâu?” Kiều Tịch Hoàn hỏi bà ta, giọng điệu rõ ràng nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chói tai.

Dụ Tĩnh đột nhiên trầm mặc.

“Ở một góc người không biết len lén khóc thút thít, hay đang trốn ở trong góc không ai biết tránh đối mặt với truyền thông, hay là, vốn không muốn nhận các người nữa?” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục châm chọc.

“Vi Vi không phải người như thế, mày đừng nói lung tung, là tao để cho con bé không nên xuất hiện trong khoảng thời gian này đấy!” Dụ Lạc Vi lớn tiếng phản bác.

Nói đến con gái của mình, lại bao che như thế.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Chỉ hy vọng như thế.”

“Kiều Tịch Hoàn, mày tạm thời diễu võ giương oai trước mặt tao, điểm này tính là gì, không phải chỉ ngồi tù hai năm thôi sao, tao vốn không sợ!” Dụ Tĩnh hung hăng nói.

“Không sợ sao?” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, không chút để ý nói, “Quả thật, cái này cũng chưa tính là gì! Dụ Tĩnh, khi bà chân chính bị đưa vào trong tù bà mới biết được, tôi rốt cuộc là ai?! Tôi có khả năng bao lớn?! Khi đó, bà mới có tư cách nói, bà rốt cuộc có sợ hay không?!”

“Mày có ý gì?!” Dụ Tĩnh nhìn bóng lưng xoay đi của Kiều Tịch Hoàn, liền vội vàng hỏi.

Thân thể Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút, “Sau này bà sẽ biết là ý gì rồi.”

Nói xong, sải bước rời đi.

Cô ở lại trong tù khoảng thời gian đó cũng không phải ở không.

Cô đi ra trại tạm giam, ngồi trên xe Vũ Đại, khóe miệng cười nói, “Đi nhà tù, chúng ta đi xem mấy người bạn cũ lâu năm một chút.”

“Ai?” Vũ Đại hơi không rõ.

“Cô nói đi?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

Vũ Đại sửng sốt một giây, trong nháy mắt hiểu ra.

Cô nổ máy xe, chạy về phía nhà tù.

Hai người đi về phía nhân viên canh ngục, còn là nhân viên canh ngục hồi đó làm thủ tục cho bọn họ, khi nhìn bọn họ còn nhiệt tình chào hỏi chút, cười nói, có rất ít người sau khi rời khỏi nơi đây, còn trở về như vậy.

Kiều Tịch Hoàn và Vũ Đại chỉ cười nhạt.

Hai người đi về phía sảnh gặp mặt, gặp được người bạn cũ lâu năm của bọn họ.

Một nữ tù nhân cắt tóc húi cua như kiểu đàn ông, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, tùy tùy tiện tiện ngồi trước mặt bọn họ.

Cho dù là bất kỳ một nhà tù nào, bên trong đều có một tên đứng đầu, trợ giúp cảnh sất quản lý tốt trật tự nhà tù, người này bình thường có khả năng tương đối lớn, cũng có thể nhận được đối xử đặc biệt của cảnh sát, rất nhiều khi chỉ cần không xảy ra mạng người, người này có thể làm gì thì làm ở trong tù.

Mà người phụ nữ trước mắt này, đơn giản chính là người đứng đầu ở trại giam nữ.

Cô hung hăng hít một hơi khói, chân mày nhếch lên, “Ồ, còn nhớ rõ trở lại thăm tôi, nhìn dáng dấp sau khi rời khỏi đây lăn lộn không tệ.”

Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Là lẫn lộn không tệ, cho nên sau khi cô ra tù, có thể tới tìm tôi.”

“Được, giả tình giả ý. Biết rõ tôi kiểu ở tù chung thân nhất định cả đời ở trong tù mà còn cười giỡn tôi như vậy. Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Người bạn cũ lâu năm rất thẳng thắn nói, giọng cũng không nhẹ không nhạt.

“Chăm sóc thật tốt giúp tôi một người. Tên là Dụ Tĩnh, không có bất ngờ gì xảy ra, chắc trong một tháng này sẽ bị đưa tới đây.”

“Chăm sóc như thế nào?” Người bạn cũ lâu năm quất thêm một hơi khói, hỏi.

“Năm đó chăm sóc tôi như thế nào, thì chăm sóc bà ta nghiêm trọng hơn.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

“Xem ra, là kẻ thù.” Người bạn cũ lâu năm tổng kết.

Kiều Tịch Hoàn nhún vai, cam chịu.

Người bạn cũ lâu năm dập tắt tàn thuốc, không chút để ý nói, “Yên tâm đi, chuyện của cô chính là chuyện của tôi. Tôi sẽ khiến người bạn của cô ở trong này… Sống, không, bằng, chết.”

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng, “Cám ơn.”

“Còn có những chuyện khác sao?” Người bạn cũ lâu năm nhìn cô.

“Nhanh như vậy đã muốn đuổi chúng tôi đi?” Kiều Tịch Hoàn cười giỡn nói.

“Bằng không cô lại đi vào ở cùng tôi vài ngày?”

“Vậy tôi vẫn nên đi thôi.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, lúc rời đi bỗng nhiên lại nói, “Đúng rồi, có phải trong tù có một canh ngục tên Vương Quế Hòa không?” die nd da nl e q uu ydo n

“Vương Quế Hòa?” Người bạn cũ lâu năm suy nghĩ một chút, “Hình như có một người như vậy, sao thé, anh ta chọc giận cô rồi hả?”

“Có một cô em họ không biết che đậy miệng, cho chút dạy dỗ là được.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Vẫn bận làm biểu hiện ở nhà họ Cố, căn bản không rảnh bận tâm rất nhiều chuyện.

Nhưng không phải đồng nghĩa với việc Kiều Tịch Hoàn cứ quên mất như vậy, cô nhớ rất rõ ràng, lúc trước khi Ngôn Hân Đồng mang theo một đám người tới để chúc mừng cho Dụ Lạc Vi, một người phụ nữ đã chế nhạo cô trước mặt mọi người, cô thật sự không phải người dễ bắt nạt như vậy.

Người bạn cũ lâu năm gật đầu, “Đã biết.”

“Mặt khác.” Kiều Tịch Hoàn lấy một chiếc thẻ từ trong túi ra, “Biết cô không phải thiếu tiền, nhưng có lúc bên trong cũng cần dùng tới cái này, mật mã là sinh nhật của cô, cô ngàn vạn lần đừng cảm động, không phải tôi cố ý nhớ sinh nhật của cô, chỉ vì quá dễ nhớ, 0308, đồ chết tiệt, khiến cho người ta nhìn một lần rất khó quên.” Kiều Tịch Hoàn nói rất thẳng thừng, không hề có ý tứ tốt đẹp.

(*) đồ chết tiệt – tử tam bát

Lại không hiểu một khoảnh khắc kia, khiến cho người ta có một giây đồng hồ cảm xúc.

Có lúc, có lẽ chính là một đôi lời trong lúc lơ đãng, sẽ khiến cho lòng người ta tâhtj sự không chịu nổi.

Người bạn cũ lâu năm khựng lại một chút, nhiều năm ở trong tù như vậy, có lẽ không ai khiến cho cô lộ cảm xúc.

Cô nhận lấy tấm thẻ kia, khóe miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn không có cảm xúc đặc biệt gì nói, “Tôi rất thiếu tiền, lần sau không ngại đưa nhiều.”

“Vậy cứ cầu nguyện tôi ở ngoài thuận buồm xuôi gió.”

Người bạn cũ lâu năm cũng đứng dậy từ trên ghế, vỗ vỗ bả vai Kiều Tịch Hoàn, “Bảo trọng.”

“Ừ, bảo trọng.”

Bạn bè như thế, không cần nói quá nhiều, trong lòng hiểu rõ lẫn nhau là được rồi.

Kiều Tịch Hoàn mang theo Vũ Đại rời khỏi nhà tù.

Hai người cùng ngồi lên xe.

Vũ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn thông qua kính chiếu hậu, hỏi, “Lần này về nhà?”

“Ừ, trở về thôi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Một khắc kia hình như cũng hơi mệt mỏi.

Chuyện rốt cuộc cũng giải quyết xong rồi. Từ khắc này trở đi, sự tình dẫn tới sóng gió không ngừng trên đường phố Thượng Hải coi như đã qua một đoạn thời gian.

Cô tựa vào ghế, thả lỏng mình.

Xe một đường yên tĩnh mà vững vàng.

Vũ Đại đưa Kiều Tịch Hoàn đến cửa đại viện nhà họ Cố, Ngôn Hân Đồng đang đứng ngoài cửa.

Cô ta còn cầm hành lý, hình như mới vừa xuống máy bay về đến nhà.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, biến mất một lúc như vậy, lại trở về như thé, khó khăn lắm mới xử lý xong một số chuyện, vốn muốn có thể tiêu dao hai ngày, thật đúng là tiết tấu âm hồn không tan.

Cô xuống xe, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra một chút không vui nào, còn lộ vẻ tươi cười nghênh đón khách về phía Ngôn Hân Đồng, “Em dâu từ nước Mỹ trở lại?”

Ngôn Hân Đồng trợn mắt với cô, tỏ vẻ biết rõ rồi còn hỏi.

Kiều Tịch Hoàn cũng không để ý, mím môi đi về phía biệt thự.

“Kiều Tịch Hoàn, tôi không ở đây mấy ngày, chị thật ra một chút cũng không yên phận được.” Ngôn Hân Đồng vô cùng châm chọc nói.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, “Chuyện này không liên quan gì tới việc em dâu ở đây hay không ở đây.”

Ý nói rõ, đối với cô, Ngôn Hân Đồng không tính là gì, đừng tự cho là đúng.

Ngôn Hân Đồng không ngu ngốc, dĩ nhiên nghe được tới nơi ý tứ của Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.