Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 89: Q.2 - Chương 89: Chương 15.3: Toàn diện bộc phát (3) Thiện ác có báo




Editor: Puck

Từ xa nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng thẳng tắp cạnh vách tường, giống như biết mình làm sai chuyện, làm vô cùng quy củ.

Cảm thấy có người đi tới bên cạnh, bé quay đầu, khi thấy Kiều Tịch Hoàn, lại chậm rãi cúi đầu xuống.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, nín cười.

Giáo viên nhà trẻ đi tới ngồi xổm xuống, nói mấy câu bên tai khỉ con, khỉ con ngoan ngoãn đi tới trước mặt Kiều Tịch Hoàn, vẫn cúi đầu như cũ, nhất định nhìn mũi chân mình.

Kiều Tịch Hoàn nói cám ơn giáo viên, dẫn khỉ con chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi cô Kiều.” Giáo viên nhà trẻ gọi cô lại, khẽ mỉm cười, “Các giáo viên trong trường chúng tôi đều ủng hộ cô, cô nhất định phải kiên cường.”

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng, “Cám ơn.”

Xem ra, cô đúng là lấy được đồng tình trên diện lớn.

Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con vào trong xe con.

Vũ Đại ngồi trên chỗ tài xế, xe vẫn chưa khởi động, xoay người trực tiếp hỏi, “Hôm nay cháu đánh nhau thua hay thắng?”

Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.

Vũ Đại ngược lại nửa phút cũng không quên.

May mà lúc đi ra không thấy người bạn nhỏ đối phương rồi, nếu gặp được, không chừng Vũ Đại sẽ làm ra cử động kinh người gì đó.

Khỉ con cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Đại, “Cháu thắng.”

“Rất tuyệt.” Vũ Đai đột nhiên cười.

Nụ cười của Vũ Đại rất có vẻ thân thiện, hoàn toàn khác dáng vẻ nghiêm túc hơi dọa người lúc bình thường.

Lơ đãng, khỉ con cũng bị chọc cười.

“Lúc này vẫn có thể cười được.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên chen miệng.

Nét mặt khỉ con lập tức thay đổi, trong nháy mắt không còn nụ cười, giống như phạm sai lầm, cúi thấp đầu.

“Vũ Đại, lái xe.” Kiều Tịch Hoàn nhắc nhở.

Vũ Đại mới nổ máy xe, rời đi.

“Người bạn nhỏ đánh nhau với con mắng mẹ cái gì?” Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh hỏi.

Khỉ con không nói lời nào.

“Tại sao không nói?” Giọng Kiều Tịch Hoàn không ấm không nóng.

Khỉ con cắn môi, giống như lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Con biết rõ bạn ấy nói không đúng sự thật?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như… Bạn ấy nói con không phải là con của cha và mẹ sinh ra, là đứa bé mẹ với người bên ngoài sinh ra, còn là người xấu sinh. Nói con chính là đồ tạp chủng!” Khỉ con nói ra lời trong trí nhớ, khi nói dường như còn nổi trận lôi đình.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thằng bé, cười một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của bé, “Con biết rõ những chuyện kia không phải là thật, tại sao còn phải tức giận?”

“Con nghe khó chịu.” Khỉ con uất ức nói.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, “Cho nên con liền đánh nhau?”

“Vâng.” Khỉ con gật đầu, lại nhận sai nói, “Con biết rõ con làm sai, không nên đánh nhau.”

“Mẹ không nói con làm sai rồi.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

“Hả?” Khỉ con không tin nhìn cô.

Không phải nói, đánh nhau đều không đúng sao? Cho dù là nguyên nhân như thế nào, đứa bé chính là không nên đánh nhau.

“Bởi vì bây giờ con còn nhỏ, chỉ có thể dùng phương thức vũ lực này để phát tiết bất mãn. Chờ khi con trưởng thành rồi sẽ biết, rất nhiều chuyện không cần vũ lực cũng có thể giải quyết.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Khỉ con không hiểu.

“Con còn nhỏ, dĩ nhiên không hiểu.” Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Chuyện hôm nay mẹ không trách con, con cũng không cần tự trách, về phần về sau có cần đánh nhau hay không, khỉ con, mẹ chỉ có thể nói cho con biết như thế này, đánh nhau không phải là một hành động tốt, nhưng cũng có lúc là một phương thức nhanh nhất khiến cho đối phương câm miệng. Cho nên, trước khi con chưa tìm được phương thức tốt hơn, không ngại dùng trước. Nhưng con phải nhớ được, người không phạm ta, ta không phạm người, tuyệt đối không thể chủ động đi trêu chọc người khác! Biết không?”

Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Rất nhiều điều đều nghe không hiểu.

“Nghe không hiểu cũng không sao, con chỉ cần nhớ lời mẹ nói với con hôm nay là được. Một ngày nào đó, con sẽ rõ ràng ý tứ của mẹ.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Khỉ con gật đầu, hung hăng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn ôn hòa cười một tiếng, tỏ vẻ khích lệ.

“Mẹ.” Khỉ con đột nhiên mở miệng.

“Hả?”

“Con là con của mẹ và cha đúng không?” Khỉ con không nhịn được, vẫn hỏi.

“Con sợ không phải sao?”

“Vâng.” Khỉ con gật đầu.

“Đứa ngốc, con đương nhiên là con trai của mẹ và cha.” Kiều Tịch Hoàn khẳng định.

Là cảm giác sai rồi sao?

Cảm giác ngón tay lái xe của Vũ Đại, có một khắc cứng ngắc.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, một khắc kia, thật ra thì ngay cả chính mình cũng không xác định.

Khỉ con lấy được câu trả lời khẳng định, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười thật to.

Đứa bé cười thỏa mãn không hề che giấu chút nào, cho nên rất dễ lây lòng người.

Kiều Tịch Hoàn sờ sờ đầu khỉ con, lần đầu tiên có chút sợ hãi như vậy, sợ khỉ con không phải là con của mình



Một đường trở lại đại viện nhà họ Cố.

Trước khi đi vào, Kiều Tịch Hoàn dặn dò khỉ con, chuyện xảy ra hôm nay ở trường học không cần nói cho bất kỳ ai.

Khỉ con không hiểu, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.

Gây chuyện thị phi, cô có thể lý giải, không có nghĩa những người khác có thể hiểu.

Bây giờ ấn tượng của khỉ con với người nhà họ Cố càng ngày càng tốt, không thể bởi vì chút chuyện không quan trọng này mà phá hư địa vị của thằng bé ở nhà họ Cố.

Hai người tay trong tay đi vào.

Trong sảnh chính chỉ có một mình Tề Tuệ Phân, bà đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, xem phim luân thường đạo lý gia đình, hẳn là kiểu mà bậc cha mẹ niên đại này thích nhất.

Đột nhiên cảm thấy nhà họ Cố thật yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con từng bước đi về phía Tề Tuệ Phân.

Trong thời khắc mấu chốt này, Ngôn Hân Đồng không có ở đây đúng là ngoài ý muốn, nhưng cố ý bố trí Cố Tử Hàn và Tề Lăng Phong, cũng là sắp xếp cô sớm làm xong, bằng không nào có thể thuận lợi như vậy.

Cô nở nụ cười hoàn mỹ, đứng trước mặt Tề Tuệ Phân, “Mẹ, con đã về.”

“Bà nội, cháu cũng đã về.” Khỉ con lễ phép chào.

Tề Tuệ Phân liếc mắt nhìn Cố Minh Lộ, “Sao hôm nay tan học sớm như vậy.”

“Giáo viên để cho tụi nhỏ về làm bài thủ cong, nên tan học sớm, hôm nay con vừa vặn ra ngoài đi qua trường học của Minh Lộ, thuận tiện đón thằng bé về trước.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Tề Tuệ Phân gật đầu một cái, “Vậy sớm về phòng làm bài tập, đợi lát nữa xuống dùng cơm sớm một chút.”

“Vâng, bà nội.” Nói xong, khỉ con khéo léo gật đầu, đi lên lầu hai.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng vui vẻ của khỉ con, khóe miệng nhếch lên đường cong đẹp mắt nhất.

Tề Tuệ Phân quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, giống như nghĩ tới tâm tình đoạn thời gian trước, giọng không có gì hay ho nói, “Thời điểm này mệt cho con vẫn còn cười được.”

“Cũng không thể khiến cho mẹ lo lắng.” Kiều Tịch Hoàn thu lại nụ cười, cung kính nói.

Tề Tuệ Phân không tỏ vẻ gì vẫn nhìn ti vi, “Cho dù nói như thế nào, ra tin tức này, cách nhìn của mọi người về con ra sao, suy cho cùng cũng khiến nhà họ Cố bị chê cười lần nữa, mẹ nhắc nhở con, ở xã hội thượng lưu không giống như nhà dân chúng bình thường, lời nói việc làm mỗi một chỗ đều phải làm cẩn thận, không thể mất thân phận. Nếu không phải khoảng thời gian trước con rêu rao như vậy, cũng sẽ không như thế.”

Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu.

Nhưng trong lòng không hề để ý.

Tề Tuệ Phân đã không chỉ lần một lần hai ngoài sáng trong tối ám chỉ cô ở yên nhà đừng đến công ty làm.

Nói thật ra, lúc trước cô vẫn cảm thấy đi Cố thị phải là Cố Diệu Kỳ phản đối nhất, Cố Diệu Kỳ này coi trọng sản nghiệp của ông ta chỉ sợ rơi vào tay người ngoài, hiện giờ ngược lại là Tề Tuệ Phân.

Cô nhíu chặt mày, chờ sự việc đi qua, cô nghĩ cô nên tra rõ ràng rốt cuộc vì sao Tề Tuệ Phân phải phản đối như vậy, bằng không có một ngày không giải thích được bị người đâm một dao, hậu quả tuyệt đối không tưởng tượng nổi.

Mím môi, cô đứng lên từ trên ghế sa lon, “Mẹ, con về phòng trước, không quấy rầy mẹ nữa.”

Tề Tuệ Phân lạnh lùng gật đầu.



Gần tối.

Lại tuồn ra tin tức mới nhất.

Lần này tin tức rõ ràng lấy bôi đen cô làm mục đích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.