Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 85: Q.2 - Chương 85: Chương 14.2: Toàn diện bộc phát (3)




Editor: Puc

Nếu như, nếu Hoắc Tiểu Khê thật sự không chết, tốt biết bao nhiêu...

Một khắc kia, hốc mắt đột nhiên hơi ửng đỏ.

...

Tòa nhà Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn tan làm.

Còn chưa tới lúc tan làm, nói rời đi trước.

Dù sao Cố Diệu Kỳ đã nói, cô tạm thời không nên đến công ty đi làm, nếu truyền đạt mệnh lệnh như vậy rồi, cô cũng không vô tư như thế vẫn còn ở công ty dâng hiến, cô luôn luôn không phải là người vĩ đại như vậy.

Cô ngồi xe Vũ Đại lái.

Dọc theo đường đi Vũ Đại vẫn yên tĩnh, khi cô không chủ động mở miệng nói chuyện, cho dù xảy ra chuyện lớn như thế nào, đoán chừng cô ấy đều mặt không biến sắc tim không đập mạnh, nên làm gì thì làm cái đó đi.

“Xem tin tức không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Vũ Đại gật đầu, “Xem.”

“Xem tin tức của tôi không?”

“Xem.” Vũ Đại vẫn gật đầu.

“Không có gì định nói?”

“Cô lên màn hình vẫn xinh đẹp như vậy.” Vũ Đại nói thẳng.

“Chỉ biết suy nghĩ của cô không giống như người bình thường.” Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.

Vũ Đai cười cười, “Bởi vì tôi biết những chuyện này không đả kích được cô. Ở trong ngục, không phải bị bắt nạt như vậy nhưng vẫn gắng gượng vượt qua sao? Tôi tin tưởng năng lực của cô.”

“Thật ra thì bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thời gian trong ngục cũng không tệ lắm.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Ít nhất khi đó chưa hề nghĩ nhiều, bởi vì nghĩ quá nhiều cũng không áp dụng được, đơn giản là qua hết một ngày là một ngày.

“Chỗ đó cũng dễ tiến vào.” Vũ Đại nghiêm túc lái xe, nói rất nghiêm túc.

“Dĩ nhiên, tôi chỉ nói giỡn.” Kiều Tịch Hoàn rất sợ Vũ Đại nghiêm túc như vậy, thật sự nghiêm túc.

Cô quay đầu nhìn sắc trời âm trầm, nói sang chuyện khác, nhàm chán than thở, “Trời nặng như vậy, không biết sẽ có mưa không?”

Vũ Đại nở nụ cười.

Cô cũng biết người phụ nữ này, cho dù trời sập, cũng có thể coi như việc không liên quan đến mình ngồi vắt chân nhìn như vậy, cho nên chút chuyện nhỏ như thế, cô ấy tuyệt đối sẽ không sa sút xuống.

Cũng không biết vì sao, đột nhiên lại khâm phục một người như vậy.

Cũng có lẽ, khó có được để cho anh tìm được một người vợ như vậy.

Xe một đường tới đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn đi vào.

Phòng khách biệt thự, Tề Tuệ Phân đang ngồi đó, hình như đặc biệt đợi cô.

Cô cũng không hề do dự, trực tiếp đi tới.

Lúc này cần giải thích tử tế, cô ngồi đối diện Tề Tuệ Phân.

Hôm nay khó có được Cố Tử Nhan có ở nhà, thân mật rúc vào bên người Tề Tuệ Phân, nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Thật ra thì Kiều Tịch Hoàn rất bội phục Tề Tuệ Phân, sau khi gả cho Cố Diệu Kỳ, liên tiếp không ngừng sinh năm đứa con như vậy, mang thai bốn lần, làm phụ nữ, ít nhiều cũng phải quan tâm đến thân thể mình, Tề Tuệ Phân lại vui vẻ chịu đựng nối dõi tông đường vì nhà họ Cố, nghĩ đến, theo truyền thống dân tộc Trung Hoa mà nói, bà chính là công thần cực lớn của nhà họ Cố.

Nghe nói năm đó, Cố Diệu Kỳ đủ khả năng chèn ép những người anh chị em khác thuận lợi giữ lấy công ty Cố thị, trong nhà nhiều đứa nhỏ cũng được coi là một quả cân quan trọng.

“Tin tức hôm nay là xảy ra chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn vừa mới ngồi yên, Tề Tuệ Phân đã trực tiếp sảng khoái.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Buổi chiều con đã nói với truyền thông rồi, chuyện đã xảy ra chính là như con nói, mẹ kế con Dụ Tĩnh cố ý bôi đen con.”

“Vậy bây giờ con định xử lý như thế nào? Kiều Tịch Hoàn, từ sau khi con ra tù, đúng là rất có thay đổi, nhưng luôn bị người trả thù nói gièm pha, con có nghĩ tới bản thân con có vấn đề không?”

Kiều Tịch Hoàn nhìn bà, “Mẹ, chuyện con làm luôn công và tư rõ ràng, chưa bao giờ cố ý nhằm vào ai.”

“Có một câu là cây lớn đón gió, mẹ đã sớm khuyên con, không nên đến công ty làm, ở nhà cần cù chăm chỉ giúp chồng dạy con nhưng con vẫn không nghe lời.” Tề Tuệ Phân luôn khuyên cô không đi làm, luôn khuyên cô ở nhà giúp chồng dạy con, nói thật, có một khắc Kiều Tịch Hoàn không rõ mục đích thật sự của Tề Tuệ Phân.

“Phụ nữ nên độc lập, chị dâu cả làm gì mà nhất định phải canh chừng anh cả, nên có phong thái tự nhiên của mình, tư tưởng của mẹ cũng quá cũ rồi.” Cố Tử Nhan đột nhiên chen miệng, cô vẫn còn đang học đại học, hình như không hề tán thành tư tưởng cũ kỹ của mẹ mình.

Ánh mắt Tề Tuệ Phân hơi hung dữ, tức giận nói, “Con còn nhỏ như vậy, biết cái gì, về phòng ôn tập bài vở đi.”

“Mẹ, con đã học đại học rồi, nào còn cần ôn tập bài vở. Haizzz, thật sự không biết mẹ quan tâm cái nhà này như vậy làm gì, người khác nói tất cả con cháu đều có phúc của con cháu, mẹ luôn quơ tay múa chân, cẩn thận nếp nhăn trên mặt nhiều hơn.” Cố Tử Nhan đứng lên từ trên ghế sa lon, hơi không cam tâm nói, trước khi rời đi lại xoay người nói với Kiều Tịch Hoàn, “Chị dâu, em ủng hộ chị.”

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu, cười một tiếng.

Dưới con mắt không tốt của Tề Tuệ Phân, Cố Tử Nhan chạy thẳng lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn không dồn hết sức đi tìm hiểu về Cố Tử Nhan và Cố Tử Hinh, nhà họ Cố rõ ràng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, hai khuê nữ không lấy chồng này nhất định không lật nổi gợn sóng nào, hơn nữa bình thường thời gian ở nhà thật sự không nhiều lắm, Kiều Tịch Hoàn cũng thật sự cảm thấy, không cần thiết tốn tâm tư.

Cô nhìn Cố Tử Nhan rời đi, trầm mặc một lúc, mới trầm ổn nói, “Mẹ, có lúc không phải nói trốn tránh là có thể giải quyết được vấn đề, con càng lùi bước càng sợ, càng khiến cho người khác cảm thấy con dễ bắt nạt. Cuộc sống sau này càng không dễ chịu. Từ đầu đến cuối con đều cảm thấy, tất cả đều chỉ có bản thân mạnh mẽ, có năng lực, mới có thể chân chính giải quyết vấn đề.”

“Mạnh mẽ, có năng lực?! Bản thân con một người phụ nữ, có thể mạnh cỡ bao nhiêu, có năng lực bao nhiêu?! Đừng quá tự cho là đúng.” Hình như Tề Tuệ Phân hơi khinh thường. d

Kiều Tịch Hoàn cũng không nói quá nhiều, bây giờ Tề Tuệ Phân vẫn rất ác cảm với việc cô ra ngoài đi làm, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, nếu như tiếp tục chống đối lại bà ta, như vậy về sau cô cũng sẽ không có thời gian sống dễ chịu rồi, cô cắn cắn môi, nói, “Con trước giải quyết chuyện này rồi nói sau, về sau có muốn đi làm hay không, đều dựa vào cha định đoạt. Hơn nữa hôm nay cha cũng nói với con, trong khoảng thời gian này không phải đi làm, hôi đồng công ty sẽ quyết định hướng đi của con.”

Đối với Tề Tuệ Phân, Kiều Tịch Hoàn nhiều hơn chính là thần phục.

Ít nhất ngoài mặt thuần phục.

Cô không muốn đấu với người phụ nữ này, đấu thắng hay không trước khỏi bàn, quan trọng nhất là, cô cảm thấy không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cô chỉ muốn mượn Cố thị làm xong ván nhún thực hiện mục đích của mình, Tề Tuệ Phân sẽ không thành trở ngại cô phát triển mục đích kia, nên tự nhiên sẽ không nằm trong phạm vi giới hạn của cô.

Tề Tuệ Phân không có sắc mặt tốt ai oán nói, “Thật sự không biết Cố Diệu Kỳ nghĩ gì, rõ ràng trước đã nói phụ nữ không tham dự vào công ty Cố thị, lại xưa nay chưa từng thấy cho con đi vào. Thôi, dù sao sau chuyện này, mẹ nghĩ cha cũng sẽ không để cho con đi công ty, tự con điều chỉnh tâm tình, làm chuẩn bị ở nhà.”

“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Cô không phản bác lại người phụ nữ này, dù sao kết quả cuối cùng, chắc chắn sẽ không như suy nghĩ của Tề Tuệ Phân.

“Không có chuyện gì, con trở về phòng đi. Xảy ra chuyện như vậy, vẫn nên nói tử tế với Tử Thần. Mặc dù nhà chúng ta không phải nhà không để ý tới tình cảm và thể diện, vẫn canh cánh trong lòng chuyện trước kia của con, nhưng đàn ông gặp phải chuyện như vậy dù ít dù nhiều thế nào đi nữa cũng sẽ không tiếp nhận được, đừng ảnh hưởng tới tình cảm của các con.” Tề Tuệ Phân dặn dò.

“Con biết rõ, con sẽ đi lên lầu, giải thích cẩn thận với Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn cung kính nói.

Tề Tuệ Phân gật đầu một cái.

Kiều Tịch Hoàn xoay người đi lên lầu hai.

Cố Tử Thần sẽ để ý sao?

Thật ra thì từ lúc lộ ra đoạn video thiếu lễ độ này, trước tiên cô đã từng nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng đề tài này không phải là chuyện cô cần nhanh chóng xử lý, cho nên chỉ thoáng qua trong đầu cô.

Mà giờ khắc này, xử lý xong tất cả mọi chuyện, cô lại đột nhiên rất muốn biết đáp án

Cố Tử Thần tòa núi băng này, có thể vì vậy mà lộ vẻ xúc động không?!

Không hiểu sao còn hơi mong đợi.

Cô đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Cố Tử Thần ngồi trên ban công, đọc sách.

Giống như niềm vui thú trong cuộc sống mà anh luôn yêu thích.

Đối với sách, Kiều Tịch Hoàn luôn luôn không có bao nhiêu hứng thú.

Hơn nữa sách đồng âm với “Thua”, đừng trách cô mê tín, cô thật sự không thích từ “Thua” này.

(*) Sách – thư - 书 (shū) và Thua – thâu - 输 có cùng cách đọc (shū)

Tròng mắt đang xem sách của Cố Tử Thần khẽ nâng lên, rất bình tĩnh liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, lại hạ thấp tròng mắt xuống, mặt không đổi sắc.

Cô cũng biết sẽ là như vậy.

Kiều Tịch Hoàn khó chịu, mắt trợn trắng.

Cô cũng biết người này khẳng định chính là vẻ mặt đó, giống như những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh nửa xu, anh hoàn toàn không quan tâm.

Hoàn toàn không quan tâm?!

Nghĩ đến từ ngữ này, trong lòng đủ loại khó chịu, gãi tâm gãi phổi rất không dễ chịu.

Cô sải bước đi tới, thế tới hơi hung hăng, “Anh có đọc tin tức về em không? Hôm nay nhiều lần lên tít trang đầu.”

Chân mày Cố Tử Thần không nhịn được nhíu lại, anh gập sách lại, xe lăn trực tiếp lướt qua thân thể cô đi vào phòng ngủ, rõ ràng không hề có hứng thú chút nào.

Mẹ nó!

Không thèm để ý coi như xong đi, lại còn là vẻ mặt không nhịn được như thế, làm vậy cho ai nhìn chứ?!

Kiều Tịch Hoàn nổi trận lôi đình, tăng nhanh bước chân trực tiếp ngăn cản trước mặt Cố Tử Thần, “Anh chính là đàn ông sao?!”

“Không phải em rời nhà ra đi sao?” Cố Tử Thần nhướn mày, thật bình tĩnh.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn giật giật, nhớ tới lời nói sáng nay lúc rời đi, người đàn ông này cũng quá mang thù đi.

“Anh biết rõ đó là em nói chơi.”

“Nhưng mà tôi lại không thích nghe.” Cố Tử Thần gằn từng chữ.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn anh, “Anh thích nghe cái gì?”

Cố Tử Thần mím môi.

“Anh thích nghe cái gì, anh nói đi, anh nói ra, em sẽ nói cho anh nghe.” Kiều Tịch Hoàn gây sự. d

“Em câm miệng.” Cố Tử Thần nói, “Tôi không muốn nghe bất kỳ một câu nào từ em.”

“...” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần muốn đi.

“Mẹ nó!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhào qua, chân thon dài trực tiếp ngồi trên đùi anh, hung hăng ôm cổ anh, gắt gao quấn lấy trên người anh, “Về sau em không nói, em liền làm.”

Không nói hai lời, đôi môi liền trực tiếp đưa sang.

Mặt Cố Tử Thần quay sang bên cạnh, dấu môi son của Kiều Tịch Hoàn dính trên mặt anh.

“Thế nào? Như vậy cũng không thích?” Kiều Tịch Hoàn ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ.

Cử động thân mật như vậy, khiến lỗ tai Cố Tử Thần bắt đầu nóng lên, đỏ lên.

Kiều Tịch Hoàn nhìn lỗ tai của anh giống như đột nhiên phát hiện ra một vùng đất mới, vui mừng, “Cố Tử Thần, lỗ tai của anh lại đổi màu sắc...”

Càng nói, hình như càng đỏ lên rõ ràng.

Cố Tử Thần siết chặt ngón tay, từng câu từng chữ cắn răng nghiến lợi nói: “Em nói chuyện hôm nay của em.”

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

Chị đây có ngàn vạn phương thức khiến cho anh thần phục dưới váy thạch lựu của chị.

Kiều Tịch Hoàn vui vẻ từ trên đùi Cố Tử Thần xuống, đứng trước mặt anh, đột nhiên hơi nghiêm túc, hỏi, “Anh không để ý trước kia em bị lăng nhục như vậy sao? Mặc dù chưa thành công, nhưng cuối cùng, bị hèn mọn như vậy.”

“Không ngại.” Cố Tử Thần trực tiếp nói.

“Tại sao không ngại chứ? Đối với đàn ông mà nói, sẽ phải thích sạch sẽ.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nhìn anh.

“Kiều Tịch Hoàn, lúc này không phải em nên khóc lóc kể lể sao?! Khóc lóc kể lể mình đã từng bị bao nhiêu uất ức, khiến cho người ta tới đồng tình em, an ủi em! Mà không phải tới hỏi tôi, không thèm để ý tới quá khứ của em!” Nét mặt Cố Tử Thần rất nghiêm túc, lạnh lùng nói.

(1) Quỳ gối dưới váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.

Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương Quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, không hành lễ với nàng.

Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một ly rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này lườm nguýt thần thiếp, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.” Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.