Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 99: Q.3 - Chương 99: Em thích anh




Lời thỉnh cầu này nghe cực kỳ không hợp lý lại có vẻ cố tình gây hiềm khích. Cộng thêm động tác của cô giờ phút này, cả người giống như một con chim sẻ bị gãy cánh nép mình trong vòng tay của Niên Bách Ngạn. Chẳng qua chỉ bị bầm tím đầu gối, ai không biết rõ sự tình còn tưởng cô bị liệt toàn thân.

Diệp Ngọc thấy cảnh tượng ấy chỉ biết ngồi im không nhúc nhích bên cạnh giường như một khúc gỗ, khẽ lẩm bẩm: “Diệp Diệp… Em làm vậy… không hay đâu.” Thanh âm nhu mỳ như bông hoa lan thanh nhã khẽ lay động trong sương đêm, khiến người ta thoạt nghe liền thấy đau lòng.

Tố Diệp quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Diệp Ngọc, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ: “Tôi quên mất chị vẫn ở đây.” Lúc cô nói cũng đồng thời nhân cơ hội ôm cánh tay của Niên Bách Ngạn chặt hơn nữa, giọng nói dường như rất vô tội: “Chị đừng hiểu lầm. Con người ta khi bị thương tâm lý vô cùng yếu đuối, thế nên chẳng qua tôi chỉ muốn anh rể ở lại với tôi thêm một lúc. Diệp Ngọc! Không phải chị sẽ không đồng ý chứ?”

“Chị…” Diệp Ngọc muốn phản bác điều gì đó, nhưng mồm miệng chẳng bao giờ lanh lợi được như Tố Diệp, ấp úng nửa ngày vẫn chẳng nói ra được đồng ý hay không.

Tố Diệp vốn dĩ cũng chẳng định đợi câu trả lời của cô ta, dứt lời cô ngẩng mặt lên chớp chớp mắt nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh sẽ không nhẫn tâm vứt lại em một mình trong phòng chứ?”

Nét mặt Niên Bách Ngạn có vài phần u tối, qua bóng của chiếc đèn vàng, trông ánh mắt anh như nhuộm vô vàn màu sắc. Anh bất ngờ rút cánh tay của mình ra, quay người đi ra khỏi phòng. Tố Diệp sững sờ ngồi trên giường, nhất thời không phản ứng gì. Diệp Ngọc bước lên nhẹ nhàng nói: “Diệp Diệp! Em đừng làm khó anh rể của em nữa. Anh ấy bận rộn cả một ngày cũng rất mệt rồi. Nếu em thật sự cần gì, chị gọi quản gia…”

“Anh rể!” Tố Diệp cất giọng ngọt ngào về phía sau cô ta.

Khóe môi Diệp Ngọc giật giật, cô ta quay đầu.

Là Niên Bách Ngạn đi rồi quay về, lúc bước vào phòng trong tay cầm thêm một cốc nước. Anh bước qua người Diệp Ngọc, khẽ khàng đặt cốc nước xuống chiếc bàn đầu giường, nhìn xuống Tố Diệp. Rất lâu sau anh mới thở dài, cúi xuống. Tố Diệp ngước lên nhìn anh chằm chằm, cho tới khi gương mặt anh mỗi lúc một lớn hơn trong đáy mắt cô.

“Diệp Diệp! Nước để ở đây tiện cho em khát lúc nào uống lúc đấy, nghỉ ngơi sớm đi!”

Cô cảm nhận được rõ ràng một cảm giác mát lạnh lướt qua mũi, là hơi thở của anh. Không còn vương vấn với hơi thở của cô nữa, nó như làn gió nhẹ sắp rời khỏi trần thế, chỉ lưu lại cảm giác mát mẻ dịu dàng đầy hoài niệm.

“Anh rể!” Giọng nói của cô có vài phần ngang bướng.

Thế nhưng Niên Bách Ngạn không hề dừng bước nữa, cứ thế đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại. Diệp Ngọc thấy vậy cũng nhẹ nhàng an ủi một câu: “Diệp Diệp! Nghe lời anh rể của em, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong cô ta cũng đi theo.

Tố Diệp ngồi trên giường, tức đến nỗi hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Lúc cửa phòng đóng lại, một chiếc gối cũng bay theo ra tới cửa.

Niên Bách Ngạn quay về phòng, nằm dài trên sôpha, nhắm mắt lại, giơ tay day day thái dương, trông đúng là rất mỏi mệt. Diệp Ngọc khẽ khàng đóng cửa lại rồi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, giơ tay kéo tay anh ra, thở dài nặng nề: “Anh mệt thế này thì lên giường nằm đi, cùng lắm em ngủ ở sôpha là được.”

“Không sao, em lên giường ngủ đi.” Niên Bách Ngạn mở mắt ra, vỗ nhẹ vào tay Diệp Ngọc, ngữ điệu nhẹ nhàng.

Diệp Ngọc hiểu tính anh, chỉ biết làm theo. Diệp Ngọc vặn chiếc đèn trong phòng tối đi rồi đứng dậy, thấy Niên Bách Ngạn ngồi im trên sôpha như đang suy nghĩ gì, không nhịn được hỏi: “Bách Ngạn! Anh đang nghĩ gì vậy?”

Niên Bách Ngạn móc từ trong túi quần ra một hộp thuốc, rút một điếu từ trong ra, ra hiệu với cô: “Không ngại chứ?”

Diệp Ngọc lắc đầu, cô ta chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc.

Niên Bách Ngạn ngậm điếu thuốc vào miệng, mò chiếc bật lửa ra, châm lửa, rít một hơi sâu, động tác tự nhiên liền mạch, chân mày như đang trầm tư suy nghĩ. Diệp Ngọc tìm một lúc lâu mới tìm thấy một đồ vật có thể thay gạt tàn, đặt lên mặt bàn trước mặt anh.

“Cảm ơn!” Trông dáng vẻ hút thuốc trầm tư của anh lại càng xa lạ.

Diệp Ngọc khẽ mím môi, hồi lâu mới chần chừ hỏi một câu: “Anh… đang lo cho Diệp Diệp sao?”

Anh không nói một lời.

Làn khói màu trắng xám mỏng như voan, ngăn cách Diệp Ngọc và anh. Trong làn khói, từng đường nét trên gương mặt anh trở nên mơ hồ.

“Cô ấy đã là người lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mình.” Giọng của Diệp Ngọc nhỏ nhẹ.

Niên Bách Ngạn gạt tàn thuốc, lãnh đạm nói: “Em là chị của cô ấy, càng phải quan tâm tới cô ấy hơn mới phải.”

“Chẳng qua cô ấy chỉ bị bầm tím đầu gối thôi mà, có phải anh nghĩ nghiêm trọng quá rồi không?” Diệp Ngọc nhìn anh, vẻ mặt khó tin: “Bách Ngạn! Em cảm thấy anh quan tâm hơi quá mức rồi.”

Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn cô ta, làn khói ấy như đã hòa tan vào trong mắt anh, có chút giá lạnh.

“Nếu anh cảm thấy cần thiết, em lập tức gọi bác sỹ gia đình.” Diệp Ngọc không muốn cãi nhau với anh vì một người khác.

Anh cụp mắt xuống, tiếp tục hút thuốc.

“Em biết anh đang nghĩ gì. Bách Ngạn! Anh có giỏi giang, có thành công hơn nữa thì cũng không phải thần thánh, không phải chuyện gì cũng có thể chu đáo mọi mặt. Anh hy vọng Diệp Diệp có thể hòa thuận với nhà họ Diệp, hy vọng chúng em có thể như người một nhà. Đúng vậy, đây cũng là mong muốn của em. Nhưng vấn đề bây giờ không phải chúng ta muốn thế nào. Anh cũng thấy rồi đấy, bất luận phía nhà họ Diệp nỗ lực thế nào, lấy lòng cô ấy thế nào, Diệp Diệp vẫn vô cùng ngang bướng.” Diệp Ngọc chân thành nói những lời tự đáy lòng: “Có thể thời gian mới có thể thay đổi mọi việc.”

Trong lúc cô ta nói, Niên Bách Ngạn vừa đúng lúc hút hết điếu thuốc, anh dập tắt rồi khẽ đáp: “Em nghỉ sớm đi.” Nói xong, anh đứng dậy.

Diệp Ngọc hoảng hốt, đưa tay giữ anh lại: “Anh điên rồi sao? Anh không thể sang bên đó được.” Một khi bị người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Anh rể vào phòng của em vợ, cho dù hai người có trong sạch cũng sẽ khiến người ta dị nghị, huống hồ lại còn trong nhà họ Diệp.

Niên Bách Ngạn bình thản đẩy tay cô ta ra: “Chỉ cần cô ấy ngủ, anh lập tức quay lại.” Đâu phải anh không hiểu nỗi lo lắng của Diệp Ngọc.

“Bách Ngạn!” Diệp Ngọc giậm chân nhìn theo bóng anh.

So với không khí giằng co trong phòng Diệp Ngọc, bên này Tố Diệp lại có một tâm trạng khác. Cô tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn trên đầu giường, gác chân ngồi trên giường, dốc sức nghĩ mưu, càng nghĩ càng thấy không cam tâm. Cô bỗng đứng bật dậy khỏi giường, nén đau đớn định xông thẳng sang phòng đối diện, ai ngờ thấy cửa phòng bị đẩy ra.

Ngọn đèn hành lang kéo dài bóng người đàn ông, soi bóng lên tấm thảm.

Mắt Tố Diệp sáng lên, đang chuẩn bị quay về phòng giả bệnh, không ngờ đầu gối lại trẹo một cái, đau tới nỗi cô kêu lên thảm thiết. Ngay lúc đó một bàn tay đàn ông to lớn đỡ lấy eo cô, giọng nói không vui cũng theo đó vang lên: “Em cũng không còn nhỏ nữa, có thể để tôi bớt lo lắng được không?”

“Em…” Cô ngẩng đầu, thấy lông mày anh nhíu chặt, một cảm giác mừng vui thầm lướt qua trong lòng. Cô chỉ ra phía cửa: “…định nhặt cái gối về.”

Lúc Niên Bách Ngạn đi vào cửa không phải không nhìn thấy chiếc gối nằm chỏng chơ trên nền nhà. Anh thấp giọng quát lên: “Không dưng vứt gối đi làm cái gì? Còn nhỏ sao? Còn giở tính tình trẻ con ra?”

Bình thường tới lúc này, nữ chính sẽ bày ra gương mặt đáng thương và ấm ức, kéo vạt áo nam chính, nũng nịu nói một câu: Ai bảo anh bỏ mặc người ta? Ít nhất thì trong những bộ phim truyền hình Tố Diệp từng xem phàm là ngôi sao hạng A đều sẽ có màn diễn xuất đầy tình cảm này. Chỉ tiếc là cô may mắn được làm nữ chính một lần, nhưng luận về diễn xuất cũng không thể bằng ngôi sao hạng A nên chỉ biết rút lui đợi lần khác. Nguyên nhân thật sự còn là, chất xúc tác quan trọng là Diệp Ngọc lại không có mặt ở đây, cô muốn giả vờ đáng thương cũng khó.

Thế nên, phản ứng đầu tiên của Tố Diệp là ép thẳng Niên Bách Ngạn vào tường, ngẩng đầu mím môi cười xấu xa: “Sao anh lại chịu quay lại vậy?”

Niên Bách Ngạn không đẩy cô ra, dường như đang đợi xem cô định giở trò gì.

“Anh phải dùng cái cớ gì mới có thể ra khỏi căn phòng đó? Diệp Ngọc không phải con ngốc đâu.” Người Tố Diệp không ngừng ưỡn về phía trước, sống mũi gần như sắp chạm vào môi anh.

“Xem ra tôi lo lắng cho em là thừa rồi.” Anh nhíu mày.

“Anh đang lo lắng?” Tố Diệp bắt được từ quan trọng, hai mắt sáng như sao.

Niên Bách Ngạn đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Nếu em không sao rồi thì mau nghỉ sớm đi.”

“Không cho anh đi!” Không hiểu Tố Diệp mượn liều lĩnh ở đâu ra, ngay lập tức ôm chặt lấy anh từ phía sau, mặt áp sát vào lưng anh, khẽ thì thầm: “Anh vốn không yêu Diệp Ngọc, có phải không?”

Niên Bách Ngạn không cựa quậy.

Cô bèn vòng tới trước mặt anh, đi đứng có chút khập khiễng, anh nhìn rất rõ.

“Anh đi rồi quay lại, có phải em có thể hiểu rằng…” Trong giọng nói của cô có ba phần do dự bảy phần to gan: “Thật ra, anh thích em, đúng không?”

Niên Bách Ngạn nhìn cô không dời mắt, dường như muốn tìm ra một chút sơ hở từ ánh mắt cô. Anh biết cô trước nay vẫn rất lớn mật, nhưng cả gan làm loạn trong một mối quan hệ cấm kỵ thế này không giống tác phong của cô.

“Im lặng rồi? Vậy em coi như anh thừa nhận rồi.” Cô cười hi hi.

Sắc mặt anh có phần khó xử, định giơ tay xoa đầu cô nhưng rồi dừng lại, buông xuống, giọng nói có chút nặng nề: “Đừng đùa giỡn nữa!”

“Em không đùa giỡn.” Vẻ mặt Tố Diệp bỗng trở nên nghiêm túc, giơ tay vòng qua cổ anh: “Anh không nói em cũng không miễn cưỡng. Em chỉ hỏi anh, nếu em nói với anh, em thích anh rồi, anh sẽ thế nào?”

“Diệp Diệp! Tôi là anh rể em.” Ánh mắt anh hơi u tối.

“Nhưng anh dám thề anh không có một chút cảm xúc nào với em sao?” Tố Diệp nói từng chữ hay như viết văn: “Nếu anh không có một chút cảm xúc nào với em, tại sao khi em say rượu lại chăm sóc em? Tại sao vô duyên vô cớ lại tới sân bay tìm em? Tại sao thấy em bị thương lại bồn chất bất an chạy tới đây? Tại sao không cho phép em yêu đương kết hôn?”

Lần đầu tiên Niên Bách Ngạn cứng họng trước những câu hỏi của cô.

“Anh không trả lời được hoàn toàn là vì không có lý do.” Tố Diệp nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Niên Bách Ngạn im lặng rất lâu, bất chợt đưa tay xiết chặt cằm cô, ánh mắt sắc nhọn: “Em muốn tôi nói gì đây? Diệp Diệp! Đừng chơi mấy trò này với đàn ông, em không chơi nổi đâu.”

Trái tim Tố Diệp đập chệch một nhịp. Cô nắm chặt ngón tay, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Cô thầm hít sâu một hơi, dũng cảm đối mặt với anh: “Niên Bách Ngạn, em thích anh.”

Rành mạch từng chữ một, như từng hạt mưa rơi tí tách xuống mặt hồ, vang lên những thanh âm trong trẻo.

Tiếng nói ấy người khác có lẽ không nghe thấy, nhưng Niên Bách Ngạn nghe thấy rất rõ. Trong khoảnh khắc, một cảm giác ấm nóng lướt qua trái tim. Từng giọt nước ấm áp ấy như làm tan chảy dần băng đá trong anh, thấm dần từng chút vào một góc sâu khuất trong lòng.

Ánh mắt sâu thẳm của anh đông cứng lại. Anh dường như muốn nhìn thấu trái tim cô, như tia gamma xuyên qua để thăm dò xem lời nói vừa rồi của cô là thật hay giả. Tố Diệp không hề né tránh, đứng im tiếp nhận cái nhìn của anh, sự kiên định của cô ngược lại khiến anh không thể nhìn ra một chút sơ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.