Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 16: Chương 16: Nửa đêm nhục nhã.




Tịch Mạt! “ Đẩy cô gái ra Bùi Hạo Thần đi lên. Thái độ của em như vậy thật sự làm cho tôi thật là khó chịu. Anh từng bước tới gần Tịch Mạt từng bước lui về phía sau, ngã ngồi ở trên ghế sofa, Bùi Hạo Thần lấn thân xuống đem thân thể Tịch Mạt vây cùng sô pha. Tôi mang người phụ nữ khác về nhà em cũng không để ý sao! Anh cười hỏi.

Đây là tự do của anh mà! ” Tịch Mạt không biết là bốn năm này anh ngủ một mình. Nghe lời nói của Tịch Mạt. Bùi Hạo Thần cười một chút.

Tịch Mạt nắm nắm tay thật chặt. Bùi Hạo Thần cười như vậy quá mức nguy hiểm! Cô khẩn trương nuốt nước miếng, cô bắt đầu có chút hối hận, cô nên tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi!

Tôi… Tôi mệt mỏi đi ra ngoài trước! Cô muốn đứng dậy.

Ra ngoài, đi đâu? Ấn Tịch Mạt xuống đem bả vai cô đặt ở trên ghế sa lon.

Anh muốn làm gì? Tịch Mạt lui lui người về phía sau.

Tịch Mạt, chúng ta là vợ chồng, em nói tôi muốn làm gì? Hả? Anh vừa nói vừa nâng cằm Tịch Mạt lên! Trên người anh có mùi nước hoa khiến Tịch Mạt ngạt thở. Nhưng Bùi Hạo Thần hình như không có phát hiện Tịch Mạt khó chịu trực tiếp hôn lên môi Tịch Mạt không quan tâm có người ở đây tay không kiêng nể gì ở trên người của cô dao động.

Tịch Mạt thật sự trưởng thành, xiong của cô một bàn tay anh đã không thể bao bọc. Nhẵn nhụi dưới tay. Cảm xúc tinh tế làm cổ họng anh thắt chặt nụ hôn của anh càng ngày càng sâu động tác trên tay rất lớn nhưng cũng không mất kỹ xảo. Thân thể Tịch Mạt bắt đầu có chút cứng ngắc chậm rãi tê dại run rẩy.

Uhm! sau khi tiếng rên rỉ phát ra, Tịch Mạt cũng bị chính mình hù dọa!

Tịch Mạt của tôi đã lớn đến đủ để khiêu khích yuwang của tôi rồi sao! Thanh âm của anh trầm thấp, khàn khàn! Tịch Mạt, hương vị của em vẫn như trước không có đổi! Thanh âm Bùi Hạo Thần anh có chút khàn khàn. Anh nghiêng đầu nhìn Tịch Mạt đang hô hấp dồn dập ý cười ở khóe miệng càng đậm. không đúng, càng ngày càng có hương vị! Anh uốn nắn quá mức, hôn kịch liệt khiến quần áo Tịch Mạt hỗn độn mở cổ áo như ẩn như hiện lộ ra một khe rãnh. Tịch Mạt! Hương vị của em làm tôi phát điên! Anh nghiêng người môi hôn ngực Tịch Mạt. Hình như tôi muốn em! Anh ám muội cười nhẹ. Thân thể càng thêm gần sát Tịch Mạt cơ hồ cảm giác được hạ thân anh có biến hóa.

Bùi Hạo Thần, anh không phải luôn miệng nói lấy tôi làm em gái anh chính là đối với em gái của anh như vậy sao! Tịch Mạt hoảng sợ kêu.

Tịch Mạt, một khắc tôi quyết định cưới em kia tôi vốn không có ý định đem em trở thành em gái! Nếu không đã sớm bị người khác đoạt trước tôi! ” Ha ha, anh cười lại đem Tịch Mạt đặt tại trên ghế sofa. Ngón tay như có như không cách diku xẹt qua Tịch Mạt! Tịch Mạt kinh hô một tiếng. Không cần! Tịch Mạt giãy dụa.

Chúng ta đã là vợ chồng! Tịch Mạt đêm tân hôn này chính là chậm bốn năm Anh hôn môi Tịch Mạt, anh mới phát hiện mình vậy mà lại thích hương vị như vậy. Hôn không ngừng thêm sâu xé rách quần áo Tịch Mạt giờ phút này anh đã quên phía sau anh còn một người đứng ở đây. Tịch Mạt đây là một việc rất sung sướng, việc đó em đã có nhận thức không phải sao! Anh nhắc nhở Tịch Mạt sự kiện bốn năm trước kia.

Tịch Mạt mím chặt lấy môi nhưng tránh không khỏi Bùi Hạo Thần hôn cổ tay của cô bị đặt ở trên ghế sofa không thể giãy.

Buông! Cảm xúc Tịch Mạt có chút khác thường, cô kích động thét lên. Buông! Tịch Mạt ô ô khóc lên.

Bùi Hạo Thần có chút sững sờ cô vậy mà lại đang khóc. Thân thể cũng run rẩy thành một đống.

Anh Hạo Thần, buông tôi ra, buông! Tịch Mạt khóc. Xin anh! Cô thấp giọng cầu xin dè chừng nhắm mắt lại thật chặt trong đầu thoáng hiện lên bộ mặt giả dối màu trắng. Cô cơ hồ có cảm giác đôi tay kia lần toàn thân của cô cảm giác được thân thể bị xé rách đau đớn.

Bùi Hạo Thần đặt Tịch Mạt ở trên người cô thở dồn dập tim đập đụng chạm lấy lồng ngực của anh.

--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.