Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 2: Chương 2: Báo tin bệnh tình nguy kịch.




Chương 2: Báo tin bệnh tình nguy kịch.

Phẫu thuật. Tô Tĩnh Thu gắt gao liếc hai mắt sắc mặt tái nhợt môi cũng không có chút huyết sắc nào. Thân thể Tịch Mạt run rẩy thành một đoàn môi run rẩy hồi lâu mới phát ra âm thanh.

“ Mẹ! Con là Tịch Mạt, con là Tịch Mạt đây! Xin mẹ mở to mắt nhìn con! “ Tịch Mạt khẽ khóc cầu xin gắt gao mà đem tay Tô Tĩnh Thu cầm trong lòng bàn tay. “ Mẹ không cần bỏ lại con, không cần! “ Cô lắc đầu thanh âm càng ngày càng vô lực. “ Mẹ không cần có việc gì, con xin mẹ! “ Nước mắt lăn xuống rớt trên tay Tô Tĩnh Thu. “ Mẹ, mẹ còn chưa có nghe lời giải thích của con làm sao có thể cứ như vậy rời đi! “ Tịch Mạt quỳ trên mặt đất đem tay Tô Tĩnh Thu áp lên mặt. “ Sự việc không phải như vậy, con không có phá hư tình cảm người khác, con còn chưa có thật tốt báo hiếu các người làm sao mẹ có thể cứ như vậy rời đi con cùng ba ba! Mẹ, Tịch Mạt thật sự cần ủng hộ của mẹ! con xin mẹ không cần bỏ con lại! “ Đem tay lạnh như băng của Tô Tĩnh Thu áp lên mặt Tịch Mạt càng khóc đến thương tâm.

“ Bùi phu nhân, phu nhân không nên quá thương tâm vẫn là quý trọng thời gian cuối cùng đi! “ Y tá trẻ tuổi nhẹ nhàng mà an ủi. Nhìn người con gái trước mặt này mới có mười mấy tuổi khóc đến tê tâm liệt phế việc bên ngoài đều đồn đãi cô là người phá hủy tình cảm người khác mới có thể gả cho tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thần nhưng khi nhìn cô chật vật như vậy vẫn là nhịn không được an ủi vài câu.

“ Không, mẹ không có việc gì. Bà sẽ không bỏ lại tôi cùng ba ba, mẹ còn chưa thấy mặt ba ba lần cuối cùng! Tịch Mạt nói xong như là nghĩ đến điều gì. Cô bò lên! “ Ba ba! “ Tịch Tịch nỉ non. “ Mẹ, mẹ chờ Tịch Mạt, Tịch Mạt con sẽ đi tìm ba ba ngay bây giờ! Chờ con! “ Cô nói xong cúi người ở trên trán lạnh của Tô Tĩnh Thu hôn một cái. Nước mắt lăn xuống rớt tại trên mặt Tô Tĩnh Thu.

Tịch Mạt xoay người hớn hở chạy ra khỏi bệnh viện vọt vào trong mưa lớn! Mưa rơi không có dấu hiệu yếu đi ngược lại tiếng sấm càng thêm vang dội.

Một tháng trước ba ba đột nhiên bị bắt, Lương gia từ nay về sau lâm vào hoàn cảnh không còn. Mẹ cô không chịu nổi đả kích liền nhập viện, công ty phá sản.

Trước cửa Trại tạm giam Tịch Mạt ra sức gõ cửa chính là ngoại trừ tiếng mưa rơi ào ào còn không có người đáp lại cô.

“ Mở cửa! Mở cửa! “ Cô tuyệt vọng gào lên. “ Ba ba! Ba ba! “ Cô hô to cho đến khi thanh âm khàn khàn. “ Mở cửa! “ Cô theo cửa sắt trơn ngồi dưới đất. “ Để cho tôi đi vào! Để cho tôi đi vào! “ Thanh âm của cô càng ngày càng vô lực. Tiếng sấm Ầm ầm cùng tiếng mưa rơi giày vò lấy thần kinh của cô ngọn đèn mờ nhạt chỉ chiếu sáng lên phạm vi nhỏ. Xung quanh mờ mịt làm cho Tịch Mạt sợ phát run phát run, sợ hãi nhớ lại bữa tiệc Tịch Mạt gắt gao bịt lấy lỗ tai giống như lại thấy một người đàn ông mang theo mặt nạ màu bạc đi tới! Tịch Mạt hét lên một tiếng đứng lên hướng nơi xa chạy tới.

Tịch Mạt một đường chạy nhanh lên sợ hãi rất nhiều cô lại nhớ tới mục đích của cô bây giờ người có khả năng giúp đỡ được cô chỉ có hắn! Nghĩ Tịch Mạt bước chân nhanh hơn.

Tịch Mạt chạy vào trong nhà đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, ngọn đèn màu da cam cũng không có làm cho cô cảm thấy ấm áp. Tịch Mạt theo thang lầu rất nhanh chạy lên trên lầu.

“ Anh Hạo Thần! “ Tịch Mạt bất lực gào lên chạy đến cửa phòng ngủ miệng cô chưa kịp gõ cửa liền xông vào!

Đẩy cửa ra một màn buồn nôn đập vào mắt. Từng mảnh quần áo màu trắng trên thảm sàn màu đỏ chói mắt như vậy màu đỏ ga giường vẫ không thay đổi rơi trên hai cỗ thân thể trần truồng gắt gao dây dưa cùng một chỗ.

Tịch Mạt thất thần. Nước mắt từng giọi lăn xuống nhất thời trên môi bị cắn rách nát một trận, lại đau đớn kịch liệt.

“ Anh Hạo Thần, xin giúp đỡ tôi!” Tịch Mạt chậm rãi đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.