Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 15: Chương 15: Bạn bè châm biếm.




Anh thật sự nói vậy sao! Thanh âm hết sức ngạc nhiên tại trong âm nhạc đinh tai nhức óc ầm ĩ vang dội. Bùi Hạo Thần, tôi không có nói sai anh thật đúng là một súc sinh! Người đàn ông mang theo ý cười cười nhạo.

Tôi cho tới bây giờ chưa có nói qua tôi là người! Bùi Hạo Thần nhíu mày không quan tâm đến ý mỉa mai của bạn tốt.

Nhưng anh làm được cũng rất tốt! Người chết anh cũng không tha! .

Nếu không sao cô ta sẽ ngoan ngoãn cùng tôi rất bận chơi trò mèo vờn chuột! Bùi Hạo Thần xem thường uống rượu.

Bùi Hạo Thần, may mắn tôi là bạn của anh chứ không phải kẻ địch. Nếu không tôi chết như thế nào chính mình còn không biết! Tiêu Lăng Phong hoảng sợ nhún nhún vai.

Cậu không phải ở chỗ này giả bộ thánh nhân cho tôi! Bùi Hạo Thần mắt trợn trắng tao nhã uống một ngụm rượu. Cậu so với tôi tốt ở chỗ nào sao? .

Ít tôi không giống cậu âm tàn như vậy, Hạo Thần, cậu chẳng lẽ không sợ Lương Tịch Mạt sẽ hận cậu sao? Tiêu Lăng Phong hỏi.

Tùy cô ta, cô ta muốn như nào liền như thế cùng tôi có quan hệ gì! .

Chỉ mong cậu sẽ không hối hận! Tiêu Lăng Phong lắc đầu.

Tôi chỉ hỏi có muốn làm hay không cũng không hỏi không hối hận cho dù là hối hận đó cũng là chuyện sau này! Bùi Hạo Thần tương đối không cho là đúng.

Tiêu Lăng Phong gật gật đầu. A, đúng rồi, lần trước đi sàn diễn công ty cậu cũng không tệ! .

Đã nói cho cậu đừng động đến người công ty tôi! Bùi Hạo Thần nói không cho phép. Nhỏ kia nhà cậu, cậu còn chưa đủ bận rộn? .

Cậu so với tôi nhiều như vậy tôi cũng không thấy cậu nhiều bận rộn! Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy. Hiện tại còn thêm một người vợ, Bùi Hạo Thần, tôi thật sự sợ thận cậu mệt! .

Yên tâm coi như cậu mệt tôi sẽ không mệt! .

Quên đi, cậu đã keo kiệt vậy tôi sẽ tự mình tìm con mồi! Lấy ra một xấp tiền giấy đặt ở trên bàn, Tiêu Lăng Phong liền đứng dậy.

Quản tốt miệng của cậu! Lương Tịch Mạt mới trở lại sự việc lúc trước không cần lộ ra nếu không sự việc liền không đạt được hiệu quả như tôi muốn! .

Cậu lại muốn làm gì? Tiêu Lăng Phong đã đi ra lại quay lại. Tôi không thể không nhắc nhở cậu một câu không cần khiến cho lửa quá mức! Hạo Thần, đi ra giang hồ hỗn, luôn sẽ có ngày trả giá! Anh không nói nữa đến điểm là dừng anh tin ăn ý nhiều năm như vậy Bùi Hạo Thần nhất định sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

Bùi Hạo Thần không nhúc nhích, anh tìm một tư thế thoải mái ở trên sofa nhìn từng người muôn hình muôn vẻ trong quán bar phẩm chất nhẹ nhàng xuyên qua ly rượu thấy trong đám người này có cô bé ăn mặc mát mẻ anh đột nhiên nghĩ tới Tịch Mạt rời đi nhiều năm như vậy có phải hay không cũng sẽ giống các cô ấy có cuộc sống bức bách.

Bùi Hạo Thần vẫy vẫy đầu. Mày đang ở đây nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, cô ta có cuộc sống thế nào là chuyện của cô ta, mày chỉ cần phụ trách thu nợ là được rồi! Anh một hơi uống sạch rượu trong ly lúc đứng dậy đi khỏi quán bar vẫn không quên đến gần bắt chuyện với người đẹp.

Cả Lăng Vân hiên đèn cũng đã tối ngoại trừ phòng ngủ.

Lúc Tịch Mạt còn đang ngồi ngay ngắn trên sofa Bùi Hạo Thần liền ôm cô gái nóng bỏng đi tới.

Thấy Bùi Hạo Thần trở về Tịch Mạt liền đứng dậy thấy có cô gái dán nửa người trên người Bùi Hạo Thần Tịch Mạt thức thời đem mặt xoay qua bên cạnh.

Thần, cô ấy là ai! Thanh âm kiều lạc lạc của cô gái khiến người khác buồn nôn!.

Vợ của tôi! Bùi Hạo Thần thản nhiên nói lên vài chữ.

Này! Cô gái không chút xấu hổ hướng cô chào hỏi.

Sao còn chưa ngủ? Bùi Hạo Thần nới lỏng cà- vạt.

Tôi nên ngủ ở đâu? Tịch Mạt hỏi.

Bùi Hạo Thần nhíu mày Cô là ở chỗ này chờ anh bố trí phòng sao! người phụ nữ này! .

Em là chủ cái nhà này chẳng lẽ em muốn ngủ phòng khách sao! .

Phòng ngủ hình như không có chỗ của tôi! Tịch Mạt khó nhịn nhìn nhìn diện mạo người phụ nữ bên người Bùi Hạo Thần chậm rãi mở miệng.

Vẻ mặt Bùi Hạo Thần khẽ động Lương Tịch Mạt, được, thật sự được lắm! Anh khẽ nắm tay.

--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.