Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 12: Chương 12: Vụng lén




“ Em đừng mải miết đi tìm ai nữa, anh ấy ở bên cạnh em, chưa từng rời đi.”

***

Cung Ân Thần uống thuốc cảm xong rồi mới rón rén đắp chăn lên giường. Đêm nay, vẫn là cô giường đơn gối chiếc. Tân hôn làm xong việc cũng chưa từng ngủ với nhau, hắn một phòng, cô một phòng, cách nhau chỉ một bức tường nhưng lại cứ ngỡ như cả dãy núi.

Bên kia, Thẩm Hạ Thiên cũng chưa ngủ, anh ngồi yên lặng ở ghế mây ngoài ban công ngắm mưa. Hơi thuốc lá đăng đắng phảng phất vương đầu môi.

Anh vẫn nhớ, năm ấy, cô cũng đã từng trong màn mưa che chung với anh một cái ô, nhỏ bé đứng dưới mái hiên chờ anh tới đón, lúc đó, anh nghĩ thầm, sao lại có cô gái ngốc nghếch như vậy, nếu anh không tới đón thật thì cô sẽ vẫn đứng ở kia co ro đợi anh sao?

“ Thẩm ca ca, rồi sẽ có ngày, anh cưới em đúng không?”

“ Em nghĩ sao?”

“ Nếu có thể thì khi em 18 tuổi hãy cưới em, tặng em một chiếc nhẫn thật đẹp.”

Bao năm trôi qua rồi, vẫn chẳng thể xua đi cái cảm giác ấy. Rất nhiều lần tự dặn bản thân là phải hận cô nhưng chỉ cần bất giác thấy cô thì không nhịn được mà muốn đối xử tốt với cô. Từ bao giờ, cái tên Cung Ân Thần ấy đã trở thành cái gai nhỏ trong tim, mỗi khi nghĩ tới là lại bị đâm cho đau nhói, muốn gỡ ra nhưng chẳng thể tìm được nó ở đâu.

Yêu và hận song hành cùng nhau,bởi lẽ, yêu là hận, hận là yêu. Nhưng mấy ai trên đời này hiểu được, nỗi hận ngút trời ấy chẳng qua chỉ là sự nguỵ biện cho tình yêu đã lỡ.

Thẩm Hạ Thiên lấy lí do hận Cung Ân Thần để đối xử tệ với cô nhưng lại không dám nói cho cô biết rằng anh vì yêu cô mà sẵn sàng kết hôn với cô, đặt một chiếc nhẫn suốt 4 năm mà chưa từng lấy. Và trồng một vườn mẫu đơn lớn chỉ vì cô nói cô thích mẫu đơn.

Điện thoại rung lên, anh nhíu mày nhìn tên người gọi một hồi lâu, khi tiếng chuông sắp ngắt đi thì mới nghe máy.

“ Ba ạ.” Tiếng Ý anh nói lưu loát, người bên kia gọi cũng chỉ chấp nhận anh nói tiếng Ý.

“ Con vẫn muốn làm trái ý ta sao?” Giọng nói trầm lạnh từ bên phía đầu dây tràn đầy uy lực.

Thẩm Hạ Thiên cau mày, “ Con đã 29 tuổi, biết mình nên ở đâu và làm gì.”

“ Con nên sớm kết thúc cái thứ ân huệ của con dành với đứa con gái kia đi. Thera mới xứng với con.”

“...”

Thẩm Hạ Thiên ngắt máy, tâm trạng sầu não.

Anh đứng dậy, mở cửa rồi đi sang căn phòng bên cạnh.

Người ở trên giường đã ngủ say, nhịp thở đều đặn. Chiếc chăn mỏng che đi dáng ngủ co người. Mái tóc đen dài như suối phủ trên gối, góc nghiêng khuôn mặt hoàn hảo.

Bàn tay anh nhẹ chạm xuống má cô. Đây là người con gái anh yêu sâu sắc, là người khiến anh sẵn sàng đối đầu với ba ruột của mình chỉ để bảo toàn cho sự an bình của cô. Thế nhưng cô lại luôn bị vỏ giáp của anh lừa dối, cô luôn nghĩ cô là chiếm lợi phẩm trong trò chơi giành quyền của anh.

Cung Ân Thần, tôi phải làm sao với em đây. Muốn tỏ cho em rõ lòng của tôi nhưng sợ khi em biết lại chẳng tin tưởng tôi.

Cung Ân Thần, nếu trong cái tên em có không mang chữ Cung kia thì tốt biết mấy, tôi sẽ không phải do dự tới bây giờ. Diệt hay để cũng chỉ vì em.

“ Tiểu Thần, anh hi vọng cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì em vẫn sẽ mãi yêu anh.” Thẩm Hạ Thiên hôn nhẹ xuống trán của cô, khẽ thì thầm.

Người trong lòng mày hơi nhíu lại, khuôn trang nhỏ nhắn nép vào bàn tay anh.

Khoé môi Thẩm Hạ Thiên cong lên, anh hạ người xuống, nằm đối diện với cô, mắt nhắm lại.

Sáng sớm, không khí vẫn còn mang trong đó hơi ẩm của cơn mưa rào. Vạn vật nhấn chìm trong hơi nước mờ ảo. Cung Ân Thần mở mắt dậy, thấy đầu giường mình xuất hiện một bóng dáng. Cô giật mình lùi lại phía sau.

“ Anh....có chuyện gì sao?”

Thẩm Hạ Thiên mặc chiếc áo len cổ cao phối với quần tây màu đen đang ngồi trên ghế. Ánh mắt đầy u lãnh nhìn cô.

“ Dậy rồi thì chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa đi tới Ngọc Bích để gặp Cung gia.” Anh lạnh nhạt nói rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Cung Ân Thần vẫn chưa kịp hoàn hồn, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt hiện rõ. Một lúc sau cô mới phản ứng, đi về phía phòng tắm vệ sinh. Xong việc, thấy trên giường xuất hiện thêm một bộ váy màu đỏ. Cô mặc xong rồi đi xuống phòng khách.

Thẩm Hạ Thiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ tức giận hiện rõ trên mặt.

“ Thera, trở về ngay.” Anh lớn tiếng.

Thera? Là ai vậy?

“ Đừng ép anh phải thô lỗ với em.”

“....”

“ Anh nhắc lại, trở về Ý đi.” Anh nói xong câu này thì lập tức dập máy. Ánh mắt anh giao với mắt cô, vẻ tức giận nhanh chóng bị giấu đi, chỉ còn tồn đọng trong đó vẻ lạnh lùng.

“ Em...”

“ Đi thôi.”

Cô định nói thì bị anh cắt ngang.

Gật đầu, cùng anh rời đi.

Căn phòng được trang hoàng đẹp đẽ, từng lớp vàng dát trên tường đều thể hiện sự xa hoa của mình. Chiếc bàn dài sang trọng nằm ở trung tâm, dưới ánh nắng tự nhiên, những li rượu vang trên bàn trở nên sóng sánh.

Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay của Cung Ân Thần, đi tới chỗ của mình. Ngoài hai người bọn họ ra thì chỉ có một người đàn ông ngồi ở đó, Cung Tử Dương.

“ Cung Tử Dương, lâu rồi không gặp.” Thẩm Hạ Thiên cười khách sáo nói.

Cung Tử Dương ngẩng đầu nhìn hai người, cười nhẹ, “ Em rể, cũng đâu có lâu, mới hai năm thôi mà.”

“ Quên mất, gian thương thì làm gì có quan tâm đến chuyện năm tháng chứ.” Thẩm Hạ Thiên gật đầu, “ Thứ mà những kẻ như chúng ta quan tâm chỉ là lợi nhuận sau mỗi ván bài thôi.”

Cung Ân Thần nhìn Thẩm Hạ Thiên, một tia đau đớn hiện lên.

Có ngốc cũng hiểu được Thẩm Hạ Thiên nói gì. Cung gia dạo gần đây kinh tế bất ổn, nguồn vốn bị lung lay, họ phải dùng chính Cung Ân Thần để giao dịch với Thẩm Hạ Thiên để anh ta giúp gia tộc xoay sở được. Vậy hoá ra, cô từ đầu tới cuối chỉ là một lợi ích nhỏ nhoi mà Thẩm Hạ Thiên có được trong cuộc đấu thầu của mình.

Cung Tử Dương nghe xong, mặt cũng biến sắc, khớp tay nắm chặt.

“ Thương nhân quan trọng nhất vẫn là lợi ích, còn việc có phải tổn hại cái gì đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là phần phụ thừa thãi trong bản hợp đồng quan trọng.” Thẩm Hạ Thiên vẫn duy trì sự lãnh đạm của một người đứng trên cao nói.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Cung phu nhân, Cung lão gia, Cung Ngọc Thần và Cung Thái An đi vào.

“ Tiểu Thần, đã lâu không gặp.” Cung Thái An, đại tiểu thư của Cung gia nhìn cô bằng ánh mắt trong như nước, dịu dàng.

Cung Ân Thần gượng cười nhìn đại tỉ của mình. Chỉ cần nghĩ tới Cung Thái An, sự khinh bỉ không khỏi xuất hiện trong cô.

“ Thẩm Hạ Thiên!” Cung Thái An nhìn anh một cách dè dặt.

“Ờ.” Thẩm Hạ Thiên chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng lại mang theo chút khó xử. Tất cả mọi người trong căn phòng này đều biết được đã từng có chuyện gì xảy ra.

Chín tháng trước, người được Cung gia giao dịch với Thẩm Hạ Thiên chính là Cung Thái An. Bọn họ đã đặt hẹn một ngày đẹp trời với ý nghĩ rằng người con gái xinh đẹp như Thái An sẽ khiến cho Thẩm Hạ Thiên thích thú nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Cung Thái An bị đưa về trong tình trạng trên người chỉ mặc độc bộ váy ngủ đen tuyền ngân cũn cỡn, vẻ mặt dàn dụa nước mắt. Ai cũng nghĩ đêm định mệnh đã thành hiện thức nhưng họ đã lầm.

“ Anh ta nói con là một con kĩ nữ.” Cung Thái An nghẹn ngào nói.

Và khi Cung gia tưởng chừng như đã không thể cứu vãn được gì thì Thẩm Hạ Thiên lại dang tay giúp đỡ với điều kiện, người được gả phải chính là Cung Ân Thần.

Một đứa con gái nuôi chỉ được cứu về “cải thiên nghịch mệnh” cho đại thiếu gia Cung Tử Dương lại lọt vào mắt xanh của Thẩm Hạ Thiên. Nhà họ Cung lúc ấy bần quá, như cá gặp nước liền chấp nhận ngay lập tức.

Cung gia từ một gia tộc suy đồi đã vực dậy chỉ trong một đêm, lấy lại vị thế của mình trong thương trường nhờ vào việc “ bán” đi một người con của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.