Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 588: Chương 588: Quá khứ của Cảnh Dật Thần (3).




Chương 589: Quá khứ của Cảnh Dật Thần (3).

Giọng nói ngông cuồng, lời nói phóng đáng, ở trên núi kéo dài quanh quẩn, nơi nơi đều là tiếng cười suồng sã.

Nhưng mà tiếng cười của bọn họ giống như ở ngay trên đỉnh đầu, lại không thấy bóng người.

Đường Vận sợ tới mức cuộn tròn lại, căn bản không có chỗ nào để trốn, trừ phi lại lần nữa trở về tầng hầm ẩm ướt khắp nơi là xác chết kia.

“Cô có thể tiếp tục sống, chẳng qua bạn trai cô nhất định phải chết!”

Giọng nói ngông cuồng lại lần nữa vang lên, chấn động đến mức giống như cả ngọn núi đang run rẩy.

“Hắn ta tàn nhẫn độc ác như vậy, giết nhiều anh em của tôi như vậy, tôi phải để cho anh em tôi ở trên người hắn chơi đến sảng khoải thì thôi, ha ha ha! Hắn ta là người có tố chất thân thể đứng đầu, tôi để cho mấy chục anh em thay phiên chơi hắn, đoán chừng hắn cũng có thể chịu nổi!”

Vết thương nghiêm trọng khiến cho nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, làm Cảnh Dật Thần không thể đứng thẳng nổi.

Mãu loãng trên tóc tí tách rơi xuống, cũng không biết là máu của hắn hay là của người khác.

Giọng nói khiêu khích của đối phương, làm hắn cảm thấy cực kì ghê tởm, cả người toàn máu tỏa ra mùi vị khó ngửi, khiến người khác buồn nôn.

Hắn chưa bao giờ chật vật giống như hôm nay!

Cũng chưa bao giờ bị sỉ nhục giống như hôm nay!

Đây là một loại tra tấn sống không bằng chết, loại tra tấn này, có thể phá hủy ý chí mạnh mẽ của hắn, làm hắn nhịn không được muốn lựa chọn tự sát!

Nhưng mà hắn không làm vậy, mười mấy năm huấn luyện ý chí, làm hắn có thể vứt bỏ tất cả các cảm xúc tiêu cực, mạnh mẽ chống đỡ thân thể của mình, suy nghĩ cách có lợi nhất với mình, từ trong lồng giam chạy thoát!

Hắn nhìn thoáng qua vực sâu không thấy đáy, có lẽ, con sông chảy xiết kia, có thể cho hắn một con đường sống.

Đối phương giống như nhìn thấu ý đồ chạy trốn của hắn, tức muốn hộc máu rống giận: “Mày muốn chạy trốn?! Chuyện này không có khả năng! Mày từ nơi này nhảy xuống chỉ có một con đường chết mà thôi, không biết bao nhiêu người bị tao bắt tới đây rồi còn muốn chạy trốn đã thử nhảy xuống, nhưng chưa một người nào thành công! Mày ngoan ngoãn quay về hầm ngầm cho lão tử, để anh em tao chơi cho sảng khoái! Bằng không, hiện tại tao liền nổ súng bắn chết mày!”

Mà Cảnh Dật Thần giống như không nghe được gì cả, thân thể trần trụi, có chút máy móc, đau đớn đi đến bên cạnh vách núi, dùng chút lí trí cuối cùng xem xét con đường chạy trốn có lợi nhất.

“Phanh” một tiếng súng vang lên, đá vụn bên chân hắn bị bắn tung bay, đá nhỏ bén nhọn bắn lên chân hắn, cắt ra những vết thương rất nhỏ.

Máu tươi theo miệng vết thương nhỏ giọt, đau đớn truyền thẳng đến đại não của hắn.

Vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, lông màu cũng chưa từng nhăn một cái, giống như người bị thương không phải hắn.

Đường Vận lại sợ tới mức ở bên người hắn không ngừng hét chói tai, sau khi hét xong, cô run rẩy che chở cho hắn ở phía sau hô to: “Đừng nổ súng! Cầu xin các người đừng nổ súng! Không cần thương tổn hắn, các người muốn làm gì tôi cũng được!”

Giọng nói ngông cuồng kia lại lần nữa truyền đến: “Ha ha ha, không nghĩ tới, cô lại si tình như vậy, nhưng mà bạn trai cô lại không hề cảm kích a!”

Lúc này đây, đối phương không tiếp tục ẩn thân, mà đi ra khỏi sơn động cách bọn họ mấy chục mét.

Theo sau còn có ít nhất mười người, mỗi người trong tay đều cầm súng, ngắm ngay ngực hai người họ, tùy thời đều chuẩn bị lấy đi mạng sống của họ.

Hắn nhìn bóng dáng gầy gò đang che trước mặt mình, cảm giác hung ác và sát khí trong lòng thu liễm lại vài phần.

Có người nguyện ý vì hắn làm bất kì việc gì sao?

Hắn cũng chưa từng nói với cô được vài câu, sau khi xảy ra chuyện, cũng không thèm quan tâm cô, tùy ý cô tự sinh tự diệt, cô lại nguyện ý vì hắn, gặp những người khốn kiếp kia? Nguyện ý chết thay hắn?

Từ sau khi hắn bị bắt vào hầm ngầm cho đến bây giờ, nội tâm tăm tối của hắn rốt cuộc cũng có một tia sáng mỏng manh, làm hắn cảm thấy không phải không thể chịu đựng sự sỉ nhục và chán ghét này mà điên mất.

Hắn rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về đám người cách mấy chục mét, lần đầu tiên mở miệng: “Các người là ai?”

Giọng nói của hắn bởi vì sốt cao và thiếu nước quá lâu mà có chút nghẹn ngào, nhưng mà cũng không thể che dấu sự lạnh lùng và sát khí trong giọng nói của hắn.

Thoạt nhìn những người này chỉ giống như những thế lực ngầm bình thường, nhưng mà Cảnh Dật Thần lại phát hiện tố chất của bọn họ cực kì cao, hơn nữa phối hợp đều rất ăn ý, không giống như là quân lính bị mất người chỉ huy.

Thế lực như vậy, hẳn phải rất có danh tiếng mới đúng, nhưng mà trước nay hắn đều chưa từng nghe qua.

Việc này quả thật không hề bình thường.

Tất cả thế lực ngầm của thành phố A, hắn đều biết rõ ràng, mà thế lực trước mắt này so sánh với bất kì thế lực nào đều hung tàn điên cuồng hơn, khẳng định không phải ở thành phố A.

Ngọn núi nhỏ này cũng không phải ở thành phố A.

Nói cách khác, hiện tại hắn không ở trong phạm vi thành phố A.

Những thế lực có gan động đến hắn, hoặc là quá mức nhỏ yếu, căn bản không biết dang tiếng của Cảnh gia, hoặc là tự phụ đến cực điểm, cho rằng thế lực của mình đủ mạnh, có thể chống lại Cảnh gia.

Thế lực cực kì lớn mạnh này, lại không hề biết thân phận người thừa kế Cảnh gia của hắn, cho nên mới không kiêng nể gì mà xuống tay với hắn.

Rốt cuộc, hắn bị bắt tới đây chỉ do một mâu thuẫn nhỏ.

Đương nhiên, sự việc diễn biến đến bây giờ, đã căn bản không phải mâu thuẫn nhỏ, mà là không chết không dừng lại!

Cho nên hắn mới muốn hỏi tên của đối phương, những người này về sau đừng nghĩ còn sống!

Nhưng mà đối phương cũng không ngốc, không chịu nói ra thế lực của mình, chỉ bừa bãi nói: “Thằng nhóc, đừng tưởng rằng mày lớn lên đẹp trai thì có gì ghê gớm! Bọn tao là ai, mày không có tư cách biết! Hôm nay chính là ngày chết của mày, bạn gái mày sẽ trở thành đồ chơi của anh em tao, ha ha ha!”

Từ đầu đến cuối hắn đều không giải thích Đường Vận không phải bạn gái của hắn, bởi vì việc này đối với hắn không hề có ý nghĩa gì, hắn cùng Đường Vận không thân thiết, nếu không phải Đường Vận mỗi ngày đều đi theo hắn, không sợ người khác thấy phiền mà giới thiệu chính mình, hắn thậm chí còn không biết tên cô.

Hắn không cần phụ nữ, coi như cần, cũng không phải loại tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm trầm như Đường Vận.

Hắn không trông cậy vào việc đối phương sẽ nói ra thân phận của mình, rất nhiều thế lực đều cố ý che dấu mình thật sâu, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài, nếu không sẽ bị thế lực khác thâu tóm.

Hiện tại hắn không thể phí thời gian với đối phương, bởi vì hắn mất máu quá nhiều, miệng vết thương đều thối rữa, nếu không được chữa trị, hắn sẽ bởi vì nhiễm trùng cùng sốt cao mà chết.

Hắn phải lập tức nhảy vực!

Nhưng mà đối phương rất nhanh liền phát hiện ra ý đồ của hắn, hoặc là nói, đối phương đã nhìn nhiều người bị giam giữ lựa chọn con đường nhảy vực này, cho nên phản ứng cực kì nhanh chóng.

Trước khi hắn kịp nhảy xuống đối phương đã nổ súng.

Viên đạn mang theo tiếng gió bén nhọn nhanh chóng bay đến, hắn căn bản không thể tránh né.

Nhưng mà Đường Vận cơ thể gầy gò không quan tâm tất cả nhào tới chắn đạn cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.