Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 568: Chương 568: Không có sự so sánh thì sẽ không có chênh lệch.




Chương 569: Không có sự so sánh thì sẽ không có chênh lệch.

Mễ Hiểu Hiểu im lăng.

Mộc Thanh như vậy, làm người khác cảm thấy đau lòng.

Cô là một cô gái thông minh, trong lòng đã đoán được, giữa Mộc Thanh cùng Triệu An An có một chướng ngại khó có thể vượt qua, nếu không hai người yêu nhau sẽ không có khả năng bế tắc như vậy.

Nếu nói, trước kia Mễ Hiểu Hiểu chỉ thuần túy giúp đỡ bởi vì Thượng Quan Ngưng nhờ cô, như vậy hiện tại, cô lại là vì Mộc Thanh.

Trên đời này không có nhiều người đàn ông tốt, hiện giờ bên cạnh có một người, Mễ Hiểu Hiểu hy vọng hắn có thể được như mong muốn, cùng cô gái mình yêu sống hạnh phúc bên nhau.

Cô bỗng nhiên cười cười, nói: “Tôi có cảm giác, kế hoạch của Thượng Quan khẳng định sẽ thành công!”

Ý cười của Mộc Thanh dần nhiều hơn, đôi măt màu nâu ẩn chứa sự dịu dàng: “Thành công là tốt nhất, không thành công cũng không sao, tôi đã sớm quyết định, theo An An là được.”

……

Triệu An An ở ở bên ngoài gấp gáp, nhưng mà cô lại không dám đi vào, tất cả nhân viên ở bệnh viện đều biết cô, cô vừa bước vào, Mộc Thanh sẽ biết ngay.

Nhưng cô không muốn Mộc Thanh biết cô theo dõi bạn gái hắn, việc này phải âm thầm làm mới được.

Triệu An An không dám đi vào bệnh viện, đành phải ở bên ngoài chờ.

Tất cả cửa kính của bệnh viện Mộc thị đều được tráng một lớp màng mỏng, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không nhìn được bên trong.

Cho nên Triệu An An ngẩng đầu nhìn văn phòng của Mộc Thanh, cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.

Cô không biết, Mộc Thanh cách một lớp cửa kính đang dịu dàng nhìn mình.

Đợi hơn một giờ, cho đến khi cô suýt ngủ gật trong xe taxi, Mễ Hiểu Hiểu mới lắc mông từ bên trong đi ra.

Mà trên người Mễ Hiểu Hiểu còn mặc một cái áo sơ mi kẻ ô màu vàng nhạt của Mộc Thanh.

Mộc Thanh đi bên cạnh cô ấy, khuôn mặt tươi cười mở cửa xe cho cô ấy, che chở đỉnh đầu để cô ấy ngồi vào xe.

Thoạt nhìn hai người quả thật quá ngọt ngào!

Ngọn lửa trong lòng Triệu An An liền bốc lên, sâu ngủ cũng bị đuổi đi.

Kỳ thật, mở cửa xe cho Mễ Hiểu Hiểu, chỉ là động tác theo thói quen mà Mộc Thanh đối xử với phụ nữ thôi.

Trước kia hắn cũng thường xuyên làm như vậy, Triệu An An đã nhìn thấy vô số lần, chẳng qua trước nay Triệu An An cũng không quá để ý, lúc này bởi vì có thành kiến với Mễ Hiểu Hiểu, cho nên mặc kệ Mộc Thanh làm gì cho Mễ Hiểu Hiểu, cô đều cảm thấy không vừa mắt, cảm thấy giữa hai người quá mờ ám.

Hôm nay Mộc Thanh không mặc áo blouse trắng, trên người mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, bên dưới là một cái quần sọc màu xám, trên chân đi một đôi giày da đen, bộ quần áo này phá bỏ phong cách tươi mát thường thấy của Mộc Thanh, thoạt nhìn thiếu vài phần đẹp trại lại nhiều hơn vài phần quyến rũ.

Hơn nữa bởi vì làn da hắn rất trắng, mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, làm người khác cảm giác trước mắt sáng ngời.

Triệu An An giật mình.

Áo sơmi, quần, giày, đều không phải do Mộc Thanh mua, đây không phải phong cách của hắn, hắn thích quần áo sáng màu, không thích màu đỏ và đen.

Quần áo của Mộc Thanh cô đều biết, những đồ này chưa từng thấy, hơn nữa quần áo trên người hắn đều mới tinh.

Nói cách khác…… Quần áo và giày, đều là cô gái kia mua cho Mộc Thanh!

Triệu An An nhìn Mộc Thanh rực rỡ hẳn lên, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát khổ sở.

Cô đột nhiên ý thức được, chính mình cùng Mộc Thanh quen biết nhiều năm như vậy, giữa hai người đều rất thân mật, nhưng cô chưa từng mua một bộ quần áo nào cho Mộc Thanh!

Cô gái này mới quen hắn một ngăỳ, liền làm từ đầu đến chân Mộc Thanh rực rỡ hẳn lên, cô ta làm còn tốt hơn cô nhiều!

Không so sánh thì không thấy sự chênh lệch, so sánh một chút, Triệu An An cảm thấy, mười một năm này, cô chưa làm được gì cho Mộc Thanh, cô chỉ biết làm ầm ĩ!

Trước kia cô nhìn Thượng Quan Ngưng tự mình mua quần áo cho Cảnh Dật Thần, cô cũng không có cảm giác gì, chưa từng nghĩ cũng muốn mua một bộ cho Mộc Thanh, thậm chí Thượng Quan Ngưng khuyên cô mua cho Mộc Thanh, cô còn không để trong lòng.

Hiện tại, cô rốt cuộc biết, cách làm của Thượng Quan Ngưng là chính xác, là cô không quan tâm những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Cô cảm thấy, Mộc Thanh là một người trưởng thành, tự mình có thể mua quần áo, căn bản không cần cô phải quan tâm.

Hóa ra không phải như thế, hóa ra khi cô nhìn thấy cô gái khác đối tốt với Mộc Thanh, mua quần áo cho hắn, trong lòng lại thấy hâm mộ!

Triệu An An bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Mộc Thanh kết hôn với cô gái khác, cũng là một chuyện tốt, ít nhất so với kết hôn với cô còn tốt hơn.

Về sau cô khẳng định sẽ không hiền huệ bằng cô gái khác, tính cách cô tùy tiện, rất nhiều chuyện không suy nghĩ đến.

Nếu cô là ba mẹ của Mộc Thanh, cũng sẽ không đồng ý cho hắn cưới một người vợ lúc nào cũng cận kề cái chết.

Mộc Thanh đứng trước xe của Mễ Hiểu Hiểu, hơi hơi khom lưng nói chuyện với Mễ Hiểu Hiểu: “Mễ tiểu thư, còn muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ, ngày hôm qua thật là xin lỗi, tôi quá nóng nảy, đã quên trả tiền cơm, nhất định sẽ mời cô một bữa khác.”

Mễ Hiểu Hiểu đeo kính râm, cũng không nhìn hắn, đưa tay đến trước mặt Mộc Thanh, dứt khoát lưu loát nói: “Không cần, đưa tiền đi!”

“A?”

Mộc Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Mễ Hiểu Hiểu không theo lẽ thường, trực tiếp mở miệng đòi tiền! Cô không sợ mất mặt với hắn sao? Hắn cũng đã nói sẽ mời lại cô!

“A cái gì mà a, nhanh đưa tiền đây, ngày hôm qua hết bốn ngày sau, làm tròn lên và tính chút lãi đưa năm ngàn là được! Tôi tới để giúp đỡ, không thể để tôi mất tiền chứ.”

Thật là đơn giản!

Ở trong lòng Mộc Thanh bình luận về Mễ Hiểu Hiểu một chút, nhưng cô gái thẳng thắn như vậy lại khiến Mộc Thanh có hảo cảm, hắn không thích loại cố làm ra vẻ, chỉ thích tính cách sảng khoái thẳng thắn, nếu không hắn làm sao sẽ thích Triệu An An.

Hắn móc tiền ra, đếm một chút, không khỏi có chút xấu hổ nói: “Ngại quá, trên người tôi chỉ còn một ngàn hai tiền mặt, cô cầm trước đó, phần còn lại tôi sẽ trả lại sau.”

Mễ Hiểu Hiểu vừa đeo kính râm lên lại hạ xuống, lấy đôi mắt hài hước nhìn chằm chằm Mộc Thanh: “Hành động của anh, rất giống hành động đàn ông hay dùng để theo đuổi con gái. Tiền không đủ sao, lại còn có thể lấy tiền làm cơ, gọi tôi tới gặp mắt, hẹn một lần, thường xuyên qua lại, tôi liền cắn câu!”

Mộc Thanh bị lời cô nói trợn mắt há hốc mồm!

“Cô cô cô…… Cô suy nghĩ nhiều! Làm gì có ai mang năm ngàn tiền mặt theo người! Nếu cô không yên tâm, cho tôi tài khoản ngân hàng, tôi sẽ chuyển khoản cho cô!”

Thật là muốn mạng hắn, cô gái này bị nhiều người theo đuổi quá, cho nên lòng tự tin bành trướng sao?

Trán Mộc Thanh đầy mồ hôi, hắn cảm thấy cô gái này không phải là người hiền lành, Triệu An An, Thượng Quan Ngưng và Mễ Hiểu trước mắt này, đều quá khó hầu hạ! Vẫn là Trịnh Kinh tương đối hạnh phúc, Trịnh Luân dịu dàng như nước, ngoan ngoãn nghe lời, không có nhiều ý xấu như vậy, bớt lo lắng!

“Nga, NO, tôi nhìn thiếu tiền lắm sao?”

Không thiếu tiền cô còn ở chỗ này mặt dày đòi tiền cơm?!

Mộc Thanh: “Ha hả, cô không thiếu tiền.” Nhưng mà trong đầu lại trả lời sai rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.