Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 100: Chương 100: hủy dung.




Chương 100: hủy dung.

Cảnh Dật Thần đã nhiều ngày đi công tác ở nước ngoài, Mộc Thanh tự mình đưa Thượng Quan Ngưng về nhà, sau đó liền lập tức đem mọi việc kể hết cho Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần biết được việc Thượng Quan Ngưng bị phỏng, liền trực tiếp đem mọi việc công tác ném vào một bên, lập tức ngồi máy bay trở về thành phố A.

Cho nên, Thượng Quan Ngưng đang ăn cơm chiều một mình liền kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ở Australia bây giờ đang đứng trước mặt mình.

Mọi góc cạnh trên mặt của Cảnh Dật Thần đều mang theo sự mệt mỏi rõ ràng, Thượng Quan Ngưng có chuat đau lòng kéo anh ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “không phải anh đi công tác ở nước ngoài sao? Sao mới đó đã trở lại rồi?”

Cảnh Dật Thần nhìn trên khuôn mặt tinh tế như ngọc của cô bị sưng đỏ một mảng, rất đau lòng.

Anh vừa mới rời đi mấy ngày, cô đã bị thương!

Trong lòng anh phẫn nộ chỉ muốn đem người làm cô bị thương xé nát!

Anh nâng tay lên, muốn sờ lên mặt cô, rồi lại sợ làm đau cô, bàn tay to liền ngừng ở bên tai cô.

“A Ngưng, anh nói rồi, sẽ không làm em chịu chút thương tổn nào, người làm em bị thương anh sẽ không bỏ qua bất kì một ai, bây giờ em phải nghe anh.” Cảnh Dật Thần giojng nói khàn khàn vì laejn lội đường xa về, nhưng vẫn nghe thấy sự ôn nhu và kiên định của anh.

Thượng Quan Ngưng trầm mặc trong chốc lát, liền nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được, nghe anh. Em cũng không mềm lòng, trước kia chỉ là không so đo với bọn họ, chỉ nghĩ chuyển ra sống riêng cùng An An là ổn. Hiện tại bọn họ không chịu buông tha em, em đương nhiên sẽ không để bọn họ tùy ý làm bậy, em cũng sẽ bảo vệ chính mình.”

Cảnh Dật Thần đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nghe được cô nói sẽ bảo vệ chính mình, hơi hơi buông tâm.

Anh chỉ sợ cô cảm thấy những người đó là người thân của chính mình, lại lần nữa bao dung mà dung túng tha cho bọn họ.

“Còn có,” Cảnh Dật Thần nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Anh nghĩ về sau vẫn là phải có người đi theo em mới được, bằng không anh sẽ không thể yên tâm, hôm nay có người ở bên cạnh bảo vệ thì có lẽ sẽ không sảy ra chuyện gì.”

Thượng Quan Ngưng bởi vì không thích bị người khác luôn đi theo mình, hơn nữa cảm thấy cô cũng không có yêu cầu được bảo vệ gì, từ khi biết Lý Nhiều vẫn luôn mang theo vài người đi theo sau cô, nên cùng Cảnh Dật Thần nói chuyện, cô không cần bọn họ bảo vệ.

Cảnh Dật Thần đáp ứng cô không cho người khác đi theo, nhưng trên thực tế vẫn phái người âm thầm bảo vệ cô, chẳng qua là bảo vệ ở khoảng cách xa hơn một ít, như vậy có thể cam đoan là Thượng Quan Ngưng không thể phát hiện.

Nhưng cứ như vậy, việc bảo vệ cứu viện cho cô của Lý Nhiều sẽ bị chậm trễ. Có khi còn không kịp.

Anh thật sự không yên tâm.

“Bọn họ sẽ không ở bên em thân cận quá, chỉ là khi em có chuyện gì thì có thể nói cho anh trước tiên, để anh có thể bảo vệ em.”

Thượng Quan Ngưng cảm thấy Cảnh Dật Thần khẩn trương quá độ, cô trước kia chỉ ở với An An, nào có chuyện gì sảy ra đâu.

Chẳng qua gần đây sả ra nhiều chuyện quá, mới có vấn đề.

Bất quá, người nào cô cũng không hề lo lắng, chỉ là có chút sợ Cảnh Dật Nhiên sẽ cố chấp tới tìm cô gây phiền toái.

Mãi lúc sau cô mới nghe Cảnh Dật Thần nói, lần trước ở tiệc đính hôn chính là do Cảnh Dật Nhiên thông đồng với Thượng Quan Chinh và Thượng Quan Nhu Tuyết, muốn hạ dược cô. Nếu không phải Cảnh Dật Thần tới đúng lúc, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.

Hắn chưa thành công, sớm hay muộn chắc chắn sẽ lại tìm cô tiếp.

Nghĩ vậy Thượng Quan Ngưng liền nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy anh cho Lý nhiều bọn họ đi theo em đi, chỉ sợ vất vả cho bọn họ.”

Cảnh Dật Thần thấy cô đáp ứng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra: “Đây là việc của bọn họ, có cái gì vất vả đâu.”

Mỗi tháng anh đều cung cấp cho bọn họ tiền thù lao hậu hĩnh cũng không phải cho bọn họ hưởng thụ không.

Anh thả lỏng , lôi kéo Thượng Quan Ngưng cùng nhau ăn cơm.

Hai người đã rất lâu rồi chưa ăn cơm chiều cùng nhau, hôm có được một bữa cơm thật ngọt ngào và ấm áp.

Ăn cơm xong, Cảnh Dật Thần đem Thượng Quan Ngưng ôm vào trong ngực, ôm thân thể mềm mại của cô đi vào giấc ngủ.

Anh có chút thỏa mãn thở dài, hôn hôn cái chán hơi hơi sưng đỏ của cô, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Anh ở nước ngoài đi công tác một mình, không có Thượng Quan Ngưng làm bạn, làm trong lòng anh có chút vắng vẻ, hiện tại về đến nhà, đem cô ôm trong lồng ngực, trong lòng mới được lấp đầy, đến giấc ngủ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, anh không có về Australia, mà là mang theo Thượng Quan Ngưng đi đến chỗ Mộc Thanh thay thuốc.

Thuốc mỡ ở chỗ Mộc Thanh Rất thần kì, đã tiêu sưng hơn phân nửa, bậy giờ chỉ hơi hồng hồng chứ không còn đau nữa.

Phỏng chừng chỉ qua hai ngày là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Cô vốn dĩ cho rằng trên mặt sẽ lưu lại một vết sẹo khó coi, kết quả lại hoàn toàn không có.

Bệnh viện Mộc thị bệnh viện quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Em không có việc gì rồi, anh vẫn là nên đi công tác đi, đừng làm chậm trễ công việc.” Thượng Quan Ngưng ngồi ở trong xe, khuyên Cảnh Dật Thần đi tới sân bay. Cô biết, cảnh thịnh có rất nhiều việc đều yêu cầu anh phải tự mình đi xử lý, có khả năng chậm trễ một ngày sẽ phải tổn thất mấy ngàn vạn.

Cô càng ngẫm lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên.

Cảnh Dật Thần biết Thượng Quan Ngưng đang lo lắng cái gì, việc trong tập đoàn tuy rằng rất quan trọng, nhưng mà Thượng Quan Ngưng đối với anh mà nói lại càng quan trọng hơn, tiền không có thì có thể lại kiếm, người lại chỉ có một.

Anh nhẹ nhàng nhéo bàn tay mềm mại non mịn của Thượng Quan Ngưng mềm, ngữ khí có chút sủng nịch an ủi cô: “Công tác quá mấy ngày làm cũng không muộn, em bị thương, anh phải ở bên cạnh em, em không thể cướp đoạt quyền lợi của chồng đối với vợ được.”

Khóe môi Thượng Quan Ngưng lộ ra ý cười, trong lòng cảm động cùng ấm áp đã tràn đầy.

Cô đi theo Cảnh Dật Thần cùng nhau xuống xe, ở bệnh viện mấy cô hộ lý nhìn với anh mắy hâm mộ và ghen ghét, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau hướng tới phòng bệnh xa hoa đi tới.

Mộc Thanh đã sớm nghe được tin tức của Cảnh Dật Thần, biết bọn họ muốn tới, đã đem thuốc chuẩn bị tốt, ngồi ở phòng bệnh chờ.

Cậu hiện tại nhìn thấy Thượng Quan Ngưng bị thương mới biết Cảnh Dật Thần luôn đạm mạc lãnh khốc cũng sẽ đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy, cảm thấy công việc không quan trọng bằng cô ấy.

Cậu vừa báo tin cho Cảnh Dật Thần, thế nhưng anh ta ngay lập tức liền từ nước ngoài trở về gấp, mấy đơn hàng trị giá mấy trăm triệu, nói không cần liền không cần!

Mộc Thanh đối với vị trí Thượng Quan Ngưng ở trong lòng Cảnh Dật Thần ngày càng hiểu rõ.

Còn may, Thượng Quan Ngưng mặt đã khá hơn nhiều, thuốc gia truyền độc nhất vô nhị được chế khi bị phỏng, tuy rằng rất đắt, nhưng hiệu quả trị liệu rất nhanh.

Cậu nhẹ nhàng thở ra.

Nếu mặt Thượng Quan Ngưng không tốt, phỏng chừng Cảnh Dật Thần nhất định sẽ đem bệnh viện nhà bọn họ dẹp đi.

Người làm Thượng Quan Ngưng bị thương, Mộc Thanh cảm thấy, người đó khẳng định sẽ không chết được, bởi vì Cảnh Dật Thần nhất định sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết!

Suy đoán của Mộc Thanh suy rất chính xác, toàn bộ bệnh viện ở thành phố A không có một ai dám khám bệnh cho Dương Văn Xu.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, mặt và phần cơ thể bị phỏng của bà ta đã bắt đầu nhiễm trùng thối rữa, đã không còn nhìn ra bộ dạng xinh đẹp ôn nhu nữa.

Thượng Quan Nhu Tuyết ôm bà vẫn luôn không ngừng khóc, Tạ Trác Quân đang ở bên người cô nhưng khi nhận được điện thoại nói công ty nhận được đơn đặt hàng lớn với tiền lời không tồi liền mau chóng trở về, cùng khách hàng đi ăn cơm.

“Ba ba, làm sao bây giờ, không có bệnh viện nào chịu xem khám cho mẹ con, cứ như vậy, mẹ con sẽ....”

Hai chữ “Hủy dung” Thượng Quan Nhu Tuyết có như thế nào cũng không thể nói nên lời.

Bắt đầu từ tối hôm qua Dương Văn Xu chỉ cần nhìn mặt mình ở trong gương và thân thể liền sẽ hoảng sợ đến ngất xỉu.

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.