Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 468: Chương 468: Chuyện lý thú khi đi khám thai.




Chương 469: Chuyện lý thú khi đi khám thai.

Qua năm, Thượng Quan Ngưng không tiếp tục đi làm nữa.

Bụng của cô càng lúc càng lớn, cẳng chân cùng hai bàn chân đều sưng vù, đi đường lâu sẽ thấy không thoải mái.

Hơn nữa trong văn phòng có máy tính, máy in và máy fax đều chứa phóng xạ, Cảnh Dật Thần không cho cô chạm vào máy tính.

Đại đa số thời gian Tiểu Lộc đều ríu rít ở bên cô, chỉ có số ít thời điểm cô ấy trầm mặc.

Thượng Quan Ngưng mỗi ngày đều sẽ ra ngoài đi dạo, cô không có người lớn hướng dẫn, Triệu Chiêu liền thường xuyên gọi điện cho cô, dạy cô một số bí quyết nhỏ.

Triệu An An vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút lo lắng.

Nhưng mỗi lần nói điện thoại với Triệu Chiêu, cô lại giả bộ giống như không có việc gì, an ủi Triệu Chiêu.

Thỉnh thoảng Trịnh Luân sẽ đến nói chuyện với Thượng Quan Ngưng.

Cô ấy nhìn bụng to của Thượng Quan Ngưng, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Mỗi lần Trịnh Luân tới, đều mang quà cho bé cưng, cô ấy cũng rất thích đứa nhỏ.

Nhưng mà gần đây Thượng Quan Ngưng thường xuyên nhớ tới Triệu An An, Trịnh Luân cũng vậy.

Chỉ là Trịnh Luân cũng không biết Triệu An An có thể là bị bắt cóc, Trịnh Kinh chỉ nói cho cô ấy biết, Triệu An An là vì trốn Mộc Thanh nên chạy ra ngoài chơi. Cho nên Trịnh Luân cũng không lo lắng quá mức, cô ấy cảm thấy, Triệu An An ở bên ngoài chơi đủ rồi thì sẽ trở về.

Tháng ba rất nhanh đã trôi qua, tới tháng tư Thượng Quan Ngưng mang thai đã bảy tháng.

Cảnh Dật Thần theo Thượng Quan Ngưng đi bệnh viện khám thai.

Hiện tại, toàn bộ quá trình khám hắn đều đi theo, không chịu chờ ở bên ngoài.

Mộc Tâm cũng biết tình cảm của hai vợ chồng này không bình thường, ngăn cản một lần thấy không có kết quả liền mặc kệ.

Thông qua siêu âm bốn màu, có thể nhìn thấy tình trạng của bé cưng ở trong bụng mẹ.

Mỗi lần đến lúc này, Cảnh Dật Thần đều sẽ xem đặc biệt nghiêm túc.

Mộc Dâm nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai vợ chồng, trong lòng không khỏi bật cười.

Cô đã từng nghe Mộc Thanh nói qua về Cảnh Dật Thần vô số lần, cho nên trong ấn tượng của cô Cảnh Dật Thần là một người lạnh lùng tàn khốc không có tình người.

Nhưng mà xem ra, hắn cũng rất yêu thương vợ và con, chỉ là một người chồng và một người cha bình thường mà thôi.

Mộc Tâm cũng không phản đối chuyện Mộc Thanh mặc kệ bệnh viện, xuất ngoại tìm kiếm Triệu An An, nhưng cô cũng không thể nói nhiều giúp đỡ anh ba.

Ông nội cũng bị anh ba chọc tức chết rồi, ba mẹ của anh ba cũng rất tức giận, cảm thấy nuôi không một đứa con trai, chỉ vì một đứa con gái mà vứt bỏ hết tất cả.

Triệu An An quá giày vò người khác, anh ba quá đáng thương.

Mộc Tâm thích cuộc sống an ổn, thích gia đình an ổn.

Giống như Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần ở trước mặt cô, tình cảm của hai người rất tốt, chưa bao giờ sẽ chơi đùa lung tung, cuộc sống rất ổn định, đây mới là hạnh phúc nhất.

Mộc Tâm rất thích Thượng Quan Ngưng, hai cô đều có những khía cạnh tương tự nhau, Thượng Quan Ngưng rất rõ ràng mình muốn cái gì mà nỗ lực theo đuổi.

Cô gái làm được việc này, kỳ thật sẽ rất hạnh phúc.

Cô lơ đãng nhìn Cảnh Dật Thần cầm tay Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt lộ ra ý cười: “Thượng Quan, Cảnh thiếu, bé cưng phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh. Hơn nữa, có thể là do Thượng Quan uống rượu thuốc do ông nội của tôi ủ, có thể thấy bé cưng phát triển tốt hơn những đứa bé cùng tuổi rất nhiều, lúc sinh ra sẽ là một bé cưng cực kì cường tráng”

Ở phương diện này Mộc Tâm là chuyên gia, cô ở bệnh viện chính là chuyên môn bảo vệ sức khoẻ cho mẹ và bé cưng, đã kiểm tra rất nhiều thai nhi, đỡ đẻ rất nhiều lần.

Chỉ cần vừa thấy siêu âm, cô đã có thể biết sự phát triển của bé cưng.

Bé cưng của Thượng Quan Ngưng, sự phát triển tốt vượt ngoài dự đoán, cô biết, nhất định là tác dụng từ rượu thuốc của ông nội, những loại rượu thuốc đó, ngay cả Mộc Thanh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, cô càng không có phúc khí nếm một ngụm.

Nhưng cô được uống qua một số rượu thuốc chưa đủ năm, cực kì rõ ràng giá trị cùng hiệu quả của rượu thuốc.

Lão gia tử điều chế rượu thuốc, tác dụng lớn nhất chính là bảo vệ sức khoẻ, có thể xúc tiến tế bào tái sinh, trì hoãn sự già đi, đề cao năng lực miễn dịch.

Thượng Quan Ngưng đã uống hơn nửa năm, sức khỏe đã được cải thiện rất lớn, từ lúc cô ấy mang thai đến bây giờ, chưa từng bị cảm mạo, thân thể cực kì khỏe mạnh, mà chỗ tốt nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là bé cưng trong bụng cô ấy.

Bởi vì dinh dưỡng cùng tinh hoa của cơ thể mẹ, đại bộ phận đều sẽ bị thai nhi hấp thu để thúc đấy sự phát triển của thai nhi.

Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần nghe Mộc Tâm nói xong, đều rất vui vẻ.

Hiện tại hai vợ chồng thích nghe nhất những câu nói như vậy, bọn họ đều vô cùng hy vọng, đứa nhỏ này có thể khỏe mạnh hoạt bát.

Mộc Tâm hơi hơi do dự trong chốc lát, vẫn là nói: “Thượng Quan, dựa theo kinh nghiệm, bé cưng phát triển tốt như vậy, cậu sẽ sinh sớm hơn ngày dự sinh một đến hai tuần, đến lúc đó nếu đau bụng, không cần khẩn trương, trực tiếp tới bệnh viện là được. Nếu cậu không ngại nằm viện, có thể trước ngày dự sinh một tháng đến bệnh viện nằm.”

Thượng Quan Ngưng vuốt ve bụng của mình, cười đáp ứng: “Được, đến lúc đó lại đến bệnh viện, chẳng qua phải làm phiền cậu rồi.”

Hiện tại bé cưng so với cái gì đều quan trọng hơn, bản thân Thượng Quan Ngưng cũng không ghét việc nằm viện, điều kiện ở bệnh viện rất tốt, hơn nữa chung quanh tất cả đều là bác sĩ, cả người liền có một loại cảm giác an toàn.

Mộc Tâm nhẹ nhàng thở ra, cô lo lắng nhất Thượng Quan Ngưng sẽ ngại bệnh viện toàn mùi sát trùng, tầm nhìn hạn hẹp sẽ rất buồn tẻ.

Xem ra, Thượng Quan Ngưng so với tưởng tượng của càng có thể thích ứng hoàn cảnh hơn, cũng càng lý trí hơn.

“Có cái gì đâu mà làm phiền.” Mộc Tâm cười nói: “Tớ thích nhất chăm sóc những người đang có thai, đây là việc vĩ đại nhất trên thế giới, rất có cảm giác thành tựu, tớ có thể chính mắt chứng kiến một sinh mạng bé nhỏ ra đời, hận không thể lập tức sinh một bé!”

Thượng Quan Ngưng bị cô nói đùa, chế nhạo cô nói: “Vậy mau chóng sinh đi, nếu sinh ra con gái, chúng ta còn có thể kết thành thông gia đấy!”

Tâm trang Mộc Tâm rất tốt, nhìn một bé cưng khỏe mạnh cùng một người mẹ cởi mở, cô sẽ luôn rất vui vẻ, cười nói: “Vậy tớ phải nỗ lực sinh một đứa con gái thông minh mới được, bằng không con trai cậu lại ghét bỏ con bé ngu ngốc!”

Mộc Tâm không có khiêm tốn, cô biết chỉ số thông minh của Cảnh Dật Thần rất cao, chỉ số thông minh của Mộc Thanh đã cao nhất thế hệ này của Mộc gia rồi, nhưng ông nội mỗi lần giáo huấn hắn, luôn sẽ đem Cảnh Dật Thần lấy ra nói một lần, điển hình con nhà người ta.

Thế hệ đồng lứa của nhà bọn họ đều phải sống dưới “Bóng ma” của Cảnh Dật Thần!

Tuy rằng cô và chông đều là tiến sĩ y học, là bác sĩ khoa phụ sản đứng đầu cả nước, nhưng cùng loại yêu nghiệt như Cảnh Dật Thần này so sánh thật sự vẫn chênh lệch rất lớn.

Nhưng mà Thượng Quan Ngưng vừa nói như vậy, Mộc Tâm thật sự cũng muốn sinh đứa bé, cô cũng xác thật rất thích con gái, chồng cũng rất thích con gái.

Mộc Tâm cảm thấy, chờ một thời gian nữa mình bớt bận rộn, có lẽ sẽ chuẩn bị mang thai.

Cô đỡ đẻ cho nhiều đứa bé như vậy, đã sớm muốn tự mình sinh một đứa.

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.