Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 57: Chương 57: Bày tỏ.




Chương 57: Bày tỏ.

Thượng Quan Ngưng đưa cà phê cho anh, cười như không cười nói: “Có thêm nguyên liệu hay không, không phải anh uống thử sẽ biết sao.”

Cảnh Dật Thần nhìn nét mặt của cô, trong lòng không khỏi run lên, cắn răng nhận lấy uống một ngụm.

Trượt vào miệng một ngụm, mùi vị thơm ngát tinh tế, đúng là đỉnh cấp cà phê Lam Sơn.

Ánh mắt anh sáng lên, khen: “Không tệ!”

Yêu cầu của anh vốn rất khắc khe, để được anh khen một câu “Không tệ” thật sự không dễ dàng.

“Hiển nhiên rồi, tay nghề của em chính là bậc thầy, dĩ nhiên dễ uống.” Trên mặt Thượng Quan Ngưng hiện ra nụ cười, không keo kiệt mà khen chính mình.

“Xem ra sau này chồng em có lộc ăn.” Nấu ăn không ra gì, nhưng thật có thể chế cà phê, Cảnh Dật Thần đem cà phê uống xong cười một cái, sau đó nghĩ sẽ đi đến ôm eo cô.

Nhưng Thượng Quan Ngưng lại trốn đi, không để cho anh chạm đến mình, nụ cười trên mặt không giảm: “Ừm, nên về nhà. Cả tòa nhà chỉ một mình anh đang bận, tổng giám đốc!”

Cảnh Dật Thần đi nhanh về phía trước, đem cô dồn đến bên tường, nhìn cô lui không thể lui, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng anh kiên định không ít.

Môi của cô dưới ánh đèn hiện ra vẻ sáng bóng, tươi đẹp no đủ, làm cho người ta có dục vọng hôn môi.

Cảnh Dật Thần cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi mềm mại kia.

Thượng Quan Ngưng theo bản năng quay đầu đi, nụ hôn liền rơi trên bờ má trắng nõn.

Cô xấu hổ đẩy Cảnh Dật Thần một cái, nhưng lại chả nhúc nhích tí nào.

Cảnh Dật Thần cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua môi đỏ mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Giận?”

Ngón tay Thượng Quan Ngưng chỉ một cái, ngón tay mờ mịt, lẳng lặng nhìn anh, dùng giọng không chút đếm xỉa nói: “Tức giận cái gì?”

“Không tức giận anh đem em ôm trong một vòng như vậy?” Thấy cô ở trong ngực không an phận muốn đi, anh dứt khoác ôm chặt cô dựa lên tường, giọng nói trêu chọc, trong âm thanh mang theo nụ cười.

Cơ thể hai người dựa vào nhau chặt chẽ, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp cùng nhịp tim của đối phương.

Thượng Quan Ngưng có chút bối rối, trên gượng mặt trắng nõn hiện lên vẻ thẹn thùng đỏ ửng.

“Anh mặt dày, buông...”

“Anh còn có thể mặt dày hơn, em có muốn thử một chút không?”

Âm thanh trầm thấp của anh vang lên bên tai, môi như có như không xẹt qua vành tai tinh xảo của cô, rồi sau đó miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng mút.

Thượng Quan Ngưng như bị sét đánh, run lên, cảm giác từ vành tai trong nháy mắt chạy đi khắp toàn thân, làm cả người cô mềm nhũn, không có sức lực dựa vào trong ngực anh.

Đêm khuya trong phòng làm việc tổng giám đốc, không khí càng ngày càng nóng. Mờ mịt, nhiệt độ dần dần cao lên.

Qua một lúc lâu, Thượng Quan Ngưng mới dùng hết sức lực đẩy Cảnh Dật Thần ra, đỏ mặt cầm lấy túi xách của mình xoay người đi về.

Nhưng người khác so với cô nhanh hơn một bước, một tay bế cô lên.

Thượng Quan Ngưng xấu hổ giãy giụa: “Buông, em chính mình đi!”

“Em không muốn biết người trên bức tranh là ai?” Cảnh Dật Thần ôm chặt cô, không để cho cô giãy giụa, thản nhiên tung ra một câu nói dụ hoặc khiến cô không thể từ chối.

Dĩ nhiên muốn biết! Thượng Quan Ngưng muốn biết!

Cô oán hận ôm lấy Cảnh Dật Thần, trong lòng thở phì phò nghĩ, để cho anh chiếm tiện nghi một lát, dù sao anh cũng đẹp trai ngời ngợi như vậy, cô cũng không thiệt nhỉ?!

Cảnh Dật Thần thấy cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Anh ôm cô, vào thang máy một đường đi thẳng xuống dưới, cho đến khi hai người vào trong xe, Cảnh Dật Thần cũng không có nói cô gái trong bức tranh kia là ai.

Thượng Quan Ngưng giận cấu véo vào bên hông anh: “Nhìn không ra, thế giới nội tâm anh thật phong phú, còn cất giấu một thiếu nữ Loli.”

Trong giọng nói cô có mùi giấm chua mang vị ghen, làm cho Cảnh Dật Thần thật vui vẻ.

“Ồ, anh cuối cùng cũng biết tại sao những thứ súp cùng cà phê uống gần đây nhất đều chua, nguyên nhân là có người đổ cả vạc dấm!”

Anh một mặt than thở, một mặt nhanh chóng lái xe về tiểu khu Lệ Cảnh.

Đến nhà, Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng đi đến phòng vẽ tranh.

Anh vén tấm vải trắng lên, lộ ra cô gái trên bức họa, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn cho rằng cô ấy chết rồi, không nghĩ là còn sống.”

Chỉ một câu nói, đáy lòng Thượng Quan Ngưng khẽ nhéo lên một cái.

Cảnh Dật Thần lấy bức tranh xuống, cùng với mấy tờ giấy phê duyệt lúc trước chồng lên nhau, sau đó lấy ra cái bật lửa, đốt bức tranh.

Anh thấy vẻ muốn nói nhưng lại thôi của cô, phản phất biết trong lòng cô nghĩ cái gì, mở miệng nói: “Anh cho rằng cô ấy chết rồi, mới vẽ ra cô ấy, sợ quên mất hình dáng của cô ấy, nếu có một khả năng ít ỏi nào đó tìm được anh cũng không nhận ra cô ấy. Hiện giờ nếu còn sống, tự nhiên cũng không cần thiết phải giữ lại. Anh tìm cô ấy mười năm, cuối cùng tìm được rồi.”

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy ánh mắt anh có vẻ buồn bã nhàn nhạt, không khỏi hỏi: “Cô gái đó là mối tình đầu của anh?”

Chính cô cũng không ý thức được, trong giọng nói của mình chất chứa châm biếm, bộc lộ nội tâm đang không vui của cô.

Cảnh Dật Thần đem bức tranh thả vào trong gạt tàn thuốc thật to làm bằng thủy tinh, cho dù nó có bị đốt đi, không hề quản nữa, sau đó giơ tay vén tóc mai cô ra sau, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mối tình đầu của anh hiện đang đứng trước mặt anh, cả người tỏa ra chế nhạo mà nhìn anh. Anh lần đầu tiên yêu đương là cùng một cô gái tên Thượng Quan Ngưng, tuy rằng không quá thành công, ngay cả kết hôn cũng là bị ta ép buộc, nhưng là trong lòng anh chỉ có cô ấy, cho nên chỉ có thể thiệt thòi cô ấy đã gả cho anh.”

Thượng Quan Ngưng mắt căng lớn ra, chưa từng được người nào ở trước mặt bày tỏ tình cảm, trong lúc nhất thời cả người đều ngây cả ra.

Cô là mối tình đầu của anh?!

Anh ba mươi hai tuổi, không có nói qua yêu đương?!

Cảnh Dật Thần tựa như có thể nhìn thấu ý nghĩ sâu trong lòng cô, khẽ cười nói: “Không cần nghi ngờ, chồng em chính xác không có nói qua yêu đương, những thứ đó “dung tục chi phấn”(*), chồng em phẩm vị cao siêu, sao có thể coi trọng! Còn với em... không những là yêu thương, có cả hôn! Thật may mắn không phải tất cả mọi người đều có ánh mắt tốt như anh, thật sớm đem em về cho rồi, nếu không khả năng của anh không phải là “bức hôn” mà là “đoạt cưới” rồi!”

(*) có thể hiểu là “Xoàng xĩnh.”

Đáy lòng Thượng Quan Ngưng nổi sóng, ngượng ngùng suy nghĩ nên nói cái gì, lại bị Cảnh Dật Thần cúi đầu ngăn chặn miệng.

Cô chỉ cảm thấy không khí trong nháy mắt đã bị giành lấy, vừa mới bắt đầu anh dịu dàng lướt qua liền ngừng, rất nhanh không thỏa mãn đem lưỡi trơn bóng tiến vào càng sâu, càng về sau càng lúc bá đạo mút lấy ngọt ngào từ cô.

Xúc cảm mềm mại, mùi vị ngọt ngào, hơi thở ấm áp, làm cho Cảnh Dật Thần không cách nào tự kiềm chế, kìm lòng không được tìm kiếm nhiều hơn.

Khoảnh khắc Thượng Quan Ngưng cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Cảnh Dật Thần mới lưu luyến buông cô ra.

Hơi thở của anh vô cùng không yên, hai mắt nặng nề, màu sắc sâu lặng, mang theo mê hoặc khác thường.

Mặt Thượng Quan Ngưng thoáng cái đỏ tợn, không dám nhìn anh.

Môi cô có chút sưng đỏ, lại càng thêm mê người, khuôn mặt trắng nõn của cô giờ hồng giống như quả táo, đáng yêu đến mức làm cho anh muốn cắn một ngụm!

Cảnh Dật Thần nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn cô một chút, dừng trong trong chốc lát, mới lần nữa ôm cô vào trong ngực.

Anh không nghĩ rằng chính mình đối với cô lại có khát vọng mãnh liệt đến vậy, giống như thuốc độc, làm anh không thể tự kiềm chế.

Còn tiếp tục như vậy, anh sẽ điên mất!

Thượng Quan Ngưng bị anh hôn đến chóng mặt, giống y người say rượu, có một loại hạnh phúc nhàn nhạt.

Nụ hôn hôm nay so với cái hôn lúc lĩnh chứng hoàn toàn khác nhau, ngày đó cô không một chút tình nguyện, chỉ có cõi lòng tan nát, tại sao hôm nay vô vàng ngọt ngào?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.