Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 22: Q.1 - Chương 22: Dám đánh tỷ muội của ta, muốn chết!




Nghe tiện nhân kia hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng Hiên Viên Ngạo như pháo hoa bừng cháy nổ bang bang.....

“Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có dũng khí nói lại lời nói vừa rồi một lần nữa xem!” Hắn thề, nếu nàng còn thật sự dám nói một lần nữa, cho dù Hoàng huynh có lấy kiếm uy hiếp hắn, hắn cũng không thể không giết tiện nhân này!

Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng: “Vương gia, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta là nữ nhân, không phải cái loại gì! Người lớn tuổi rồi không nhớ thì thôi, trong lòng mình biết là được, không cần thường xuyên biểu đạt ra bên ngoài đâu, trí nhớ không tốt cũng đâu phải là chuyện vinh quang g ì!”

“Được rồi, Ngạo, xem như là cho Hoàng huynh mặt mũi.” Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ mở miệng, toàn bộ trán đã là hắc tuyến, nữ nhân này, thật sự không biết sống chết!

Hiên Viên Ngạo nhìn Hiên Viên Mặc, ở trong lòng lại tự bảo mình phải bình tĩnh ! Bình tĩnh!

Rồi sau đó nói với tiện nhân kia : “Vũ Văn Tiểu Tam, nể mặt Hoàng huynh, bổn vương hôm nay tha cho ngươi một mạng!”

“Mệnh của bổn vương phi là do mình làm chủ, khi nào thì cần ngươi phải tha cho?” Vũ Văn Tiểu Nam nửa điểm mặt mũi cũng không cho hắn.

Hiên Viên Mặc đau nhức huyệt Thái Dương ( đau đầu ý mà ),liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái....

Mỗ Vương gia tức giận điên lên, hét lên với Hiên Viên Mặc: “Hoàng huynh, người lập tức tránh ra! Nếu không đừng trách thần đệ bất kính!”

Hiên Viên Triệt nhanh bước đến, cùng Hiên Viên Mặc khuyên giải cái người đang nổi giận kia: “Tam Hoàng huynh, không nên tức giận, hoàng tẩu không phải cố ý.”

Tiện nhân kia không phải cố ý ? Đánh chết hắn cũng không tin!

Mỗ nữ vẫn nghiêng người tựa vào cửa, nhìn người đang nổi trận lôi đình kia, không có gì khác sao, trừ bỏ vữ lực uy hiếp ra, không có cái khác sao?

Hiên Viên Triệt quay sang, trên khuôn mặt trẻ con đáng yêu mang theo vẻ cầu khẩn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mắt to ngập nước nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói rằng: Hoàng tẩu, ngươi không thể nhường một chút sao.....

Nhìn ánh mắt mĩ nam đáng yêu như vậy, mỗ nữ đã bị điện giật thành công, nhíu mày do dự một lúc sau, không tình nguyện quay sang, nói với Hiên Viên Ngạo: “Vương gia, nô tì sai lầm rồi, cảm tạ đại ân đại đức của Vương gia đã tha cho nô tì một mạng! Nô tì vô cùng sợ hãi, nô tì thật hết sức cảm động! Cũng xin Vương gia không nên tức giận, nếu tức giận quá mà quy tiên, trên lưng bổn vương phi lại gánh bao nhiêu mạng người!”

Thởi điểm nghe được nửa đoạn trước, sắc mặt Hiên Viên Ngạo thoáng dịu đi một chút, nhưng nghe tiện nhân nói xong, sắc mặt xanh mét càng thêm khó coi!

Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Triệt cùng có vẻ mặt dở khóc dở cười....

Chợt, bên trong nội viện Vương phủ truyền ra một tiếng hét thảm “A”, ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam bỏ ba người lại, bất chấp soái ca, vội vàng chạy đi vào, tiếng hét kia là tiếng của Tiểu Nguyệt!

Mấy nam nhân nhìn nhau, cũng đi theo vào. . . . . .

Chưa đi được mấy bước, liền thấy Tiểu Nguyệt bị hai ma ma giữ lấy, bị ấn quỳ trên mặt đất, Nguyệt Vô Hạ vung tay tát lên mặt nàng một cái....

“Dừng tay cho bổn vương phi!” Đôi mắt đẹp của Vũ Văn Tiểu Tam hừng hực lửa giận !

Hai ma ma kia nhìn thấy nàng, rồi sau đó thấy đám người Hiên Viên Mặc, lập tức buông tay quỳ gối xuống hành lễ : “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia!”

Hiên Viên Mặc không lên tiếng, tuấn mi hơi nhíu, nhìn cảnh này. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đi lên phía trước kéo Tiểu Nguyệt ra, trên khuôn mặt nhỉ nhắn đều là dấu bàn tay, một cảm giác đau lòng dâng lên: “Tiểu Nguyệt, ngươi sao rồi?”

Tiểu Nguyệt giương mắt nhìn Tiểu thư nhà nàng, nhẹ giọng cười đáp lại: “Tiểu thư, Tiểu Nguyệt không có việc gì.”

Khuôn mặt đầy dấu tay kia tươi cười trông cực kỳ khó coi!

“Làm sao lại không có việc gì? Ngươi xem trên mặt ngươi đều là dấu tay! Mặt này sẽ bị hủy dung đây!” Vũ Văn Tiểu Tam lớn tiếng gào lên, đây là cổ đại cực kì độc ác, hủy dung nữ tử, muốn tìm một nhà chồng tốt, quả thực khó như lên trời!

"Tiểu thư, Tiểu Nguyệt thật sự. . . . . ."

“Nha đầu nguy xuẩn, tỷ thật sự xin lỗi muội.” Vũ Văn Tiểu Tam sờ lên mặt nàng, một giọt lệ rơi xuống, nàng chỉ nhớ rõ mình có phụ thân làm chỗ dựa, lại quên mất Tiểu Nguyệt ch ỉ là một nha đầu, sống chết của nàng không ai quản, nàng chỉ mới lơ là một chút, đã hại nàng thành như vậy!

“Tiểu thư, đừng khóc, Tiểu Nguyệt thật sự không có việc gì!” Tiểu Nguyệt bối rối lau nước mắt cho Vũ Văn Tiểu Tam.

Nhìn quanh nữ nhân kia đều là không khí bi thương, Hiên Viên Ngạo nhíu nhíu mày, có chút khó chịu mở miệng: “Tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Khuôn mặt búp bê của Hiên Viên Triệt cũng đầy vẻ lo lắng....

Hiên Viên Mặc nhìn nàng rơi lệ, không nhịn được đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, ôn nhu mở miệng: “Không có việc gì trong Hoàng cung có mấy bình cao Ngọc lộ được Tây Vực tiến cống, trẫm sẽ cho người ta đưa tới, đảm bảo mặt nàng sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu!”

Hiên Viên Ngạo nhìn hắn không dám tin, cao Ngọc Lộ trân quý cỡ nào, vậy mà Hoàng huynh vì nữ nhân kia ban cho một nha hoàn!

Vũ Văn Tiểu Tam quay sang, mắt sáng đầy ý chờ mong nhìn hắn: “Thật vậy sao?”

Đôi mắt đẹp có mấy giọt lệ tô điểm, bộ dạng hoa lê đái vũ ( hoa lê trong mưa), nói không nên lời khiến người ta thương yêu, Hiên Viên Mặc cảm thấy mềm nhũn, cười mở miệng: “Đúng vậy, đừng khóc, quân vô hí ngôn ( lời của vua không nói chơi), ta làm sao có thể lừa nàng?”

Nói xong từ trong tay áo lấy ra một khăn tay màu vàng sáng đưa cho nàng....

Lần này hắn không dùng “Trẫm” mà tự xưng là “Ta”.

Vũ Văn Tiểu Tam nhận khăn tay, lau nước mắt, nhìn hắn cười nói: “Cám ơn!”. Một tiếng cám cơn này là phát ra từ thiệt tình.

Nguyệ Vô Hạ đôi mắt thuần khiết đều là ý tứ không cam lòng, tràn ngập ghen ghét nhìn Vũ Văn Tiểu Tam....

“Bổn Vương đang hỏi chuyện gì đã xảy ra!” Không thấy ai đáp lời, Hiên Viên Ngạo mở miệng lần nữa.

Nguyệt Vô Hạ lưu luyến nhìn hắn một cái, khóc nức nở mở miệng: “Ngạo ca ca, vừa mới....”

Nói tới đây, nữ tử áo đỏ đang ngồi xổm dưới đất kia đột nhiên đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Nguyệt Vô Hạ, một cái tát vào m á trái của nàng, kiếp trước nàng (VVTT) dã có chút võ thuật, đánh Nguyệt Vô Hạ là chuyện dễ dàng!

Nguyệt Vô Hạ còn chưa kịp phản ứng, lại một cái lên má phải của nàng....

“Vương phi tỷ tỷ, muội....” Muốn giải thích.

Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam hoàn toàn không cho nàng có cơ hội nói chuyện, hét lớn một tiếng: “Muội muội cái đầu ngươi ” ( cái từ em gái này trong tiếng Trung là một câu chửi) rồi sau đó tát liên tục lên mặt nàng ta.

Một bên đánh một bên mở miệng mắng: “Cái con mẹ nó! Lão nương sao có quan hệ tỷ muội với ngươi? Người nào là tỷ tỷ của ngươi, đừng có nhận lão nương làm người thân !Mk ! Lão tử không biết ai đúng ai sai, đánh trước rồi nói sau !

Từng câu nói tục tuôn ra, ba nam nhân đều không còn gì để nói, quả nhiên là người đàn bà đánh đá!

Đánh đến khi tay chân tê dại một chân đạp lên bụng nàng: “Chọc lão nương là ngươi tìm chết!” Nguyệt Vô Hạ bị đạp ngã trên mặt đất, choáng váng hoa mắt, suýt nữa ngất đi!”

Xông lên vẫn còn muốn đánh tiếp, lại bị người phía sau giữ chặt: “Được rồi, giáo huấn thế là đủ rồi.” Giọng nói ôn nhu, vừa nghe liền biết là ai.

"Tránh ra!" Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hiên Viên Mặc đứng im, lại bị nàng dùng một chút kĩ nằng xoay người đi, nhìn tay trống rỗng, cảm thấy có chút kỳ quái, chiêu thức kỳ quái này nàng học ở đâu !

Đi đến trước mặt Nguyệt Vô Hạ, Nguyệt Vô Hạ vô thức lùi về phía sau: “Vương phi tỷ tỷ, muội muội thật sự biết rồi, xin đừng đánh nữa....”

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn về phía nàng nở nụ cười tà ác, lại bắt đầu cùng Nguyệt Vô Hạ xưng tỷ muội: “Muội muội lúc trước không phải nói không muốn sống sao? Lúc ấy tỷ tỷ không giúp muội thực hiện nguyện vọng, hiện tại sẽ giúp muội thực hiện!”

Nói xong lại một trận đánh nữa, có gì đặc biệt sao, chán sống rồi rồi sao, người của Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng dám động, đó là muốn chết!

Tiểu Nguyệt há to mồm, vẻ mặt không thể tin được nhìn tiểu thư nhà mình....Tiểu thư thật là lợi hại, học võ công lúc nào vậy?

“Đủ rồi!” Hiên Viên Ngạo nhíu mày lên tiếng, mặc kệ như thế nào, cũng không nên để nha đầu này đánh Nguyệt Vô Hạ thành như như vậy!

Xoa tay mình , Vũ Văn Tiểu Nam nhìn xuống lộ vẻ khinh thường: “Nếu ai còn dám khi dễ Tiểu Nguyệt của ta, kết cục so với nàng tuyệt đối chỉ có thảm hơn chứ không kém”

Nàng đây là giết gà dọa khỉ! Tấ cả hạ nhân thấy lạnh người, hai ma ma kia lại càng run rẩy như lá rụng đong đưa trong gió thu....

Nhìn tiểu thư bảo vệ nàng như vậy, hơn nữa luôn miệng nói nàng là muội muội của nàng, Tiểu Nguyệt cảm động rơi nước mắt....

Bước mấy bước đến trước mặt Tiểu Nguyệt, nâng nàng dậy nói: “Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, tiểu thư sẽ không để ngươi chịu khi dễ ! Ngươi có biết vì sao thảo nguyên lại phì nhiêu như vậy không? Bởi vì những kẻ dám đối đầu với tiểu thư nhà ngươi đều bị chôn ở phía dưới!”

Vũ Văn Tiểu Tam nói xong câu đó, ánh mắt thâm ý liếc Hiên Viên Ngạo, khuôn mặt tuấn dật của mỗ Vương gia nháy mắt trở nên xanh mét!

Tiểu Nguyệt"Xì" một tiếng bật cười. . . . . .

Nguyệt Vô Hạ bị thương toàn thân, khóc mở miệng nói với Hiên Viên Ngạo: “Ngạo ca ca....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.