Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 35: Chương 35: Mèo béo*




Hàn Diễm mệt mỏi ngồi nghiêng đầu ngủ thiếp trên ghế bọc đệm dày, trên chân là tấm chăn dày, cả người lại khoát thêm một tầng áo choàng.

Có tiếng mở cửa thật khẽ phát ra, đôi mắt dường như đang nhắm nghiền của nàng khẽ động đậy, mở ra một đường nhỏ, liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, mắt từ từ mở lớn theo, muốn nhìn xem là ai vào phòng. Vừa nhìn đến Ly Bách liền nhắm lại mắt, hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tư thế một chút chuẩn bị tiếp tục ngủ

“Này, ta đã vào, sao muội lại có thể tiếp tục ngủ chứ?”

“Có rắm mau phóng”

Ly Bách nghe được lời này, vẻ mặt không những biểu thị ngạc nhiên thái quá mà còn là nét kinh hãi_”Tiểu Diễm, dù sao cũng là nhi nữ...”_hắn định thuyết giáo, nhưng lại thấy Hàn Diễm chau mày, liền ho khan hai tiếng_[Ai nha, không nên chọc giận người bệnh]

Tình hình là hôm nay hắn quyết định khai trương tiệm, nhưng trùng hợp, tiểu Thi ở bên kia cũng vừa cho ra mắt sản phẩm mới của tiệm. Không biết đứa nhỏ kia từ khi nào đã được sự cho phép của Hàn Diễm mà mở tiệm đã đươc ba ngày, thậm chí cả tiệc khai trương cũng đã đãi, còn có hạ giá ngày đầu mở cửa dù cho nhìn thoáng qua liền biết toàn là gian dối.

Gía gốc của vật phẩm trước khi ra bán được định giá là ba lượng, ngươi giảm giá có thể thành hai lương tám đồng, nhưng mà nhân ngày đầu khai trương, vật phẩm được đẩy thành năm lượng, giảm giá xuống còn ba. Này đúng là gian dối trắng trợn. Nhưng cũng chỉ có hắn mới biết dược điều này. Ly Bách lại rất thích như vậy. Hắn cũng không muốn bản thân bị thua lỗ bất cứ một khoảng nho nhỏ nào. Cho nên hiện tại vẫn đang nghĩ cách làm sao không những lấy được vốn mà còn phải có lời, như vậy mới có thể sống tốt. Biết làm sao, mặt hàng của hai huynh muội bọn họ buông bán là hoàn toàn khác nhau, cho nên phương thức kiếm lời cũng không thể giống được

Kể lại thì cũng có điểm lạ. Tiểu Thi sau khi thông báo Hàn Diễm không chết, dù vẫn túc trực bên cạnh, nhưng chỉ cần lơ là liền biến mất, hoàn toàn không thể tìm thấy trong Ly phủ, mà Ly Bách trong mấy ngày qua cũng không có tâm tư để ý đến nhiều như vậy, cho đến hôm qua, lúc Hàn Diễm thật sự tỉnh, hắn mới nghĩ đến việc tiếp theo nên làm gì thì mới hay tin, trong thành, vài ngày trước, có một cửa hàng trang sức vừa mở ra, còn đại hạ giá rất bạo tay. Ly Bách liền đến xem, nhưng trên đường đi, hắn đã âm thầm hiểu ra, cửa tiệm đó là của ai.

Việc Hàn DIễm cùng tiểu Thi hôm đó bởi vì vào căn tiệm cũ này mà gặp phải tên Mạch thiếu máu lạnh kia, hắn làm sau có thể quên đi dễ dàng như vậy. Nhưng không nghĩ tới, Hàn Diễm lại chọn nơi gần hang cọp đến như vậy, khiến cho tiểu Thi xuất hiện đều là đã có diện cụ trên mặt. Cho đến cùng hắn cũng chỉ có thể cười trừ nhìn người ra vào tấp nập ở cửa tiệm trang sức của Hàn Diễm_”Biết sao đây, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn không ngờ tới nhất”

“Muội đoán trước bản thân sẽ gặp chuyện không may, nên trước đó nhắc nhở tiểu Thi vẫn tiêp tục mở cửa tiệm sao?”_Hắn bước đến, ngồi đối diện nàng, tự tay thưởng cho mình một tách trà lạnh

“Ngươi không thấy lời nói vừa nói ra có sơ hở sao?”

“Đúng vậy”_hắn không để ý nhiều, vẫn bình thản uống trà

“Đứa nhỏ đó là tự mình động, ta cũng không rõ, nhưng hiện tại”_Hàn Diễm đôi mắt thờ ơ, mơ màng đối đầu lên cánh tay, mắt nhìn về phía bức tranh treo trên vách_”Mọi việc cũng tốt, ta cũng không quan tâm nhiều. Phía ngươi ra sao?”

“Ta cũng đã làm từ trước, hiện tại chỉ đơn giản là công khai trên giang hồ, từ đây cũng bắt đầu buôn vịt bán gà cho thường dân. Nhưng chung quy vẫn là không gặp trở ngại, mà hiện tại, có thể xem là thuận tiện công khai phát đạt”_lời này nói ra, hắn cũng không lộ ra một chút hào hứng dù là nhỏ nhất, chỉ đơn giản thở ra một hơi dài

“Ở đây là kinh thành, thiết nghĩ ở mỗi phướng Bắc, Nam, Đông, Tây cũng nên có một khác”_Hàn Diễm nằm dài trên bàn, tay phải đưa lên, nhẹ nhàng chạy theo hoa văn của khăn trải bàn

“Ta không thích bị chi phối, sẽ rất khó để tin tưởng người đứng đầu mỗi bộ, cao hơn là xét về mức độ”_Ly Bách dù bên ngoài nêu lý do phản đối, nhưng kì thực, bản thân hắn cũng hiểu rõ, thứ bọn họ có bây giờ, quá mức sơ sài, thậm chí là yếu ớt

“Ngươi cần phải biết lấy lòng tin của người khác. Ta rất thích việc người khác bán mạng, hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện vào bất cứ thứ gì ta làm”_Hàn Diễm thờ ơ chống tay vào má, lười nhát liếc nhìn người đối diện mình

“Đã tìm được sao?”

“Ngươi tin bọn họ có tồn tại không?”

Ly Bách nhìn Hàn Diễm ngã người ra ghế, nghiêng đầu mắt lim dim muốn ngủ liền ánh mắt dò xét_”Vậy muội nghĩ họ có dành cho ta và muội không?”

Nàng mở hờ mắt, tầm nhìn hướng xuống dưới_”Vậy ngươi nghĩ, ta và ngươi, có thể giữ lấy họ trước khi nhận ra họ thuộc về mình hay không?”

Hắn cười thật nhạt, hít sâu rồi lại thở ra_”Đáp án là không thể. Bởi vì như muội nói, họ là tự nguyện. Một là sẽ chết, hai là sẽ rời bỏ vì mệt mỏi”

“Chỉ sợ, chết trước khi họ chết thôi”_nàng mân mê đôi bàn tay mình, rồi mới đưa mắt nhìn lên Ly Bách_”Ngươi ở kinh thành, không thể hành động bừa bãi được, thêm nữa, ngươi không hẳn đã ở kinh thành, cứ luân phiên di chuyển ở bốn bộ kia cũng không tệ, như vậy lại càng thuận lợi hơn”

Ly Bách nghe đến đây liền chau mày, tức giận mơ hồ nhìn đến Hàn Diễm, gằng nhỏ giọng, muốn người trước mặt hắn nghiêm túc_”HÀN DIỄM!”

“Ta sẽ ở đây, phần còn lại đều nhờ ngươi. Tin tức chúng ta đã có, tiền tài cũng đã có, hiện tại chỉ cần ngươi gây dựng ám bộ thì công việc khởi đầu xem như hoàn tất”

“Hàn Diễm”_Ly Bách vẫn tiếp tục cố chấp, nghiêm túc gọi tên Hàn Diễm

“Không phải bảo có chuyện muốn nói hay sao? Tại sao cứ gọi tên ta như vậy?”

“….”

“Trước khi bị ngươi lôi đến đây, ta đã có nói qua cùng Ly Thành vài chuyện. Quan trường, hoàng cung, cả ta và ngươi đều không muốn vào. Nhưng ta còn lời hứa, ta biết ngươi cũng có mục tiêu riêng. Mục đích chung đều hướng đến cùng một nơi, vậy thì cùng nhau làm, ngươi ra ngoài, chuẩn bị chu toàn mọi thứ, ta ở bên trong, thu thập mọi thứ ta cần dưới bộ dạng ngu ngốc này”_nàng thở dài, lại nằm dài ra bàn, nhưng vẫn nhìn đến Ly Bách_”Chờ ngày ngươi mang ta trở ra”

Hắn muốn phản kháng, nhưng hắn không thể. Đường đường là Ly Bách đại thiếu gia, thông minh toàn tài mà lại bị tiểu muội của mình bày bố. Nhưng mà khi nghe đến việc Hàn Diễm chờ ngày hắn đến mang nàng ra khỏi hoàng cung, liền nữa chữ cũng không thể tồn tại, bỗng nhiên lại man mác cảm giác bất lực trước nữ tử này

Qủa thực, nếu hắn vào, chuyện không những khó có thể thành, mặt khác lại phải đối phó với Trịnh Lương kia, lại còn chuyện bỗng nhiên muốn quay lại quan trường, không khỏi dẫn đến nhiều nghi ngờ. Nhưng ở trong kinh thành, cùng một lúc có đến hai cửa tiệm ở ra, cách thức buông bán cũng quá lạ lẫm sẽ không khỏi gây hiềm nghi cho những người thích nghi ngờ khi ai ai cũng biết hắn cùng Trịnh Lương và hoàng thất có vết nứt

Mọi thứ chìm vào yên lặng, nàng thở dài, khẽ rùng mình_”Yên lặng tức là ngươi đã đồng ý, ngươi nói về việc ngươi đã bán thông tin từ vài năm trước, cho nên hiện tại, nếu có rời đi, sẽ không trục trặc gì chứ?”

Ly Bách lại lần nữa thở dài, xòe quạt che nữa mặt_”Sẽ ổn”

“Ta ở lại, chậm rãi thu thập hết tội trạng cũng như tin tức, sẽ báo cho ngươi ngay nếu có thể”_nàng cúi đầu nhìn hai bàn tay đang bắt vào nhau của mình thở dài_”Mang theo tên ám vệ ngươi cho ta theo ngươi, đến khi vững vàng thì đưa lại sang ta”

“Không được”_hắn từ đầu đến cuối trong cuộc trò chuyện hôm nay, đều ở thế hạ phong không ngóc đầu dậy nổi_”Mạch của muội”

“Còn có tiểu Thi, không cần bận tâm”

“Đã biết?”

“Ta dù gì cũng là chủ tử của nàng. Lại nói tiểu Bạch, hắn cũng có chuyện của hắn, nhưng đồng thời hắn sẽ biết cách để thu thập thêm người, ngươi ở bên ngoài, chưa hẳn đã an toàn. Nơi của Ly Thành hắn bài bố ở ngoài thành, không quá lớn, năng lực cũng không cao, hiện tại ngươi ra ngoài, biến nó thành một loại hình thức khác cũng không tệ”

Quả thật chuyện này đã có nói qua, Ly Thành không thể mắt điếc tai ngơ để người ngoài thoải mái gây hại cho người của mình, nếu muốn nhờ người, cây kim trong bộc sẽ có ngày xuất hiện cho nên đã tự tay tìm kiếm, tạo nên một nơi có thể tạo ra những người mình cần, làm những việc ông ta muốn trong bí mật nhưng chỉ với một lượng nhỏ. Hiện tại, việc tấn phong Hàn Diễm cũng xảy ra, một nhóm nhỏ đó đã là không đủ cho hai cánh chim chuẩn bị vùng vẫy ở hai nơi khác nhau. Ly Thành không muốn vấn vào, cuối cùng chỉ có thể đẩy qua cho hai người bọn họ, tùy ý quyết định. Cũng là thứ cuối cùng Ly Thành có thể nói với Hàn Diễm_”Thứ ta cho các ngươi, cũng chỉ có thứ này, đừng mong gì hơn”

“Ta vẫn sẽ giữ ở đó, nhưng sẽ rút những người trọng yếu bên trong đi về phía Bắc trong chuyển đi sắp tới”_Ly Bách sau một lúc lâu yên lặng, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng đồng ý, hướng đến cùng suy nghĩ cách phân bố cùng với Hàn Diễm_[Ta là người khơi chuyện cũng sẽ là người kết thúc nó]_”Đến lúc đủ số lượng, sẽ âm thầm từng đợt đưa lại về kinh thành, tùy thời hành động”

“Không tệ”

Hai người đồng loạt chìm vào yên lặng, Hàn Diễm lại tiếp tục nằm dài trên bàn, Ly Bách vẫn ngồi đó trầm tư suy nghĩ. Lúc Hàn Diễm lần nữa thở dài ngồi thẳng người dậy, thì cũng là lúc tiếng gõ cửa vang lên_”Thiếu gia”

Ly Bách không nhanh không chậm đứng dậy, tiến đến, xoay lại ghế tựa của Hàn Diễm hướng ra cửa sổ vẫn đang đóng chặt, chỉ có ánh sáng là xuyên xa màn vải mà vào trong, sau đó hắn cũng ở bên cạnh nàng_”Vào đi”

Có người tiến vào, đầu trực tiếp cúi xuống, hai tay bưng một khay gỗ nhỏ tiến đến đặt trên bàn, lùi vài bước, sau đó xoay người bước ra ngoài, lại cúi đầu, xoay người đóng lại cửa, lúc này Ly Bách mới xoay người, đi đến, mở ra một túi vải màu đen, sau đó lại thả trở vào, chuyển đến túi kế bên. Hàn Diễm mặc kệ Ly Bách, lại nghiêng đầu, nhắm mắt, mệt mỏi lim dim ngủ, mày khẽ chau bởi ánh sáng từ cửa hắt vào

Ly Bách xem đến tấm cuối cùng, đặt trở lại vào túi vải_”Đều sắp đến lúc hội tụ, bạn thù đều không rõ trắng đen, đều đã lộ diện nhưng lại như chưa từng xuất hiện”

“Ngươi....lại tìm được gì?”_nàng hiện tại, cả ngón tay cũng lười động, lại nghĩ không muốn Ly Bách như tên ngốc tự nói chuyện một mình nên liền trở thanh người tốt hỏi hắn

“Nhà đại thẩm phía bắc vừa mất một con gà, đến hỏi xem rốt cục ai là thủ phạm”

“….”

Hắn quay đầu nhìn đến Hàn Diễm nghiêng đầu tựa một bên ghế, được tắm dưới ánh sáng nhè nhẹ của buổi sớm, nghĩ muốn vừa tay sờ mái đầu bởi vì hắn vội vã mang nàng đến đây lúc sáng mà vẫn chưa kịp thắt lên, nhưng đến cuối chỉ có thể thu tay, thở dài_”Bên cạnh Trịnh Lương, còn có một tên cơ trí có dã tâm”

“....”

“Đã ngủ rồi sao?”_hắn thả lỏng cơ mặt nghiêm túc của mình, bước đến, hạ mắt nhìn Hàn Diễm từ đỉnh đầu_”Xem ra, lão thiên đều theo ý muội mà thành toàn”_hắn cười nhạt, bước sang một bên đội lên cho bản thân nón phủ mạn sa, sau đó trực tiếp ôm lên Hàn Diễm được bọc trong vải mềm bước ra ngoài, ở phía sau của cửa tiệm, hướng đến giang bếp, mở ra một cánh cửa ở phía sau, bước qua một gian nhà khác, sau đó mới từ cửa sau của căn nhà mà đi ra, đối diện chính là cửa sau cửa tiệm Bạch Vận của Hàn Diễm.

Đúng lúc, tiểu Thi cùng diện cụ là gương mặt bình thường bước ra ngoài, trong thấy mạn sa cùng chăn bông vào tiết trời mùa xuân liền kinh ngạc mà dừng chân, chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn quanh con hẻm nhỏ mình đang đứng, mắt khẽ liếc nhìn lên lầu cao của Thuần Tiêu ở bên phải, sau đó mới nhanh chóng chạy đến, nhón chân, kéo nhẹ lớp vải bông đầu tiên thì liền thấy ngay chủ tử của nàng đang ngủ

“Làm sao, làm sao a”_đứa nhỏ có chút khó khăn, nghĩ không biết làm sao mang Hàn Diễm vào trong, nếu để người làm bên trong phát hiện chủ tử của bọn họ có liên quan đến Bách Ngọc của Nhạc Toái thì lại càng phiền phức

“Ta còn việc”_Ly Bách hạ mắt nhìn đến gương mặt đang ngủ vì mệt mỏi mà nhiều mày của Hàn Diễm, lại nhìn thấy vẻ luống cuống của tiểu Thi, phiên bản sai sót của một ám vệ toàn năng_[Sẽ ổn thật không?]

“A, ngài chờ tiểu Thi một chút”

Đứa nhỏ vội vả chạy vào trong, bỗng dưng lại dừng bước, thất thần nhẩm tính gì đó, rồi lại lật đật chạy lên lầu, gấp gáp đẩy tung cửa, cũng không đợi nhìn bên trong có người hay không_”Mau theo ta xuống bế tiểu thư lên đây”

Hắn vừa từ cửa sổ đi vào, thẳng lưng ánh mắt sắt bén nhìn đến tiểu Thi_[Vốn đã không đến, vậy hôm nay đến làm gì?]

Đứa nhỏ chạy đến, nghĩ muốn kéo tay áo hắn lôi đi_”Ngươi còn chậm chạp gì a, mau lên”

Ngay lúc tiểu Thi đang vẻ mặt có chút khó chịu gấp gáp thì lại trừng mắt, dò xét thứ gì đó đang di động dưới lớp áo trước ngực của hắn. Một đôi tai mềm mại xuất hiện, sau đó lại đến hai chi trước cũng mềm mại cùng một cái đầu nhỏ đáng yêu xuất hiện_”MÉO!”

Tiểu Thi chính thức tự mình đắp cao xây tượng. Hắn không quan tâm, cúi đầu nhìn cục bông nhỏ trong lòng, đưa bàn tay thô ráp của mình xoa xoa đầu nhỏ thì ngay lập tức liền có bốn dấu răng cùng vết cào dài bên trên. Hắn nhìn vết thương một chút, sau đó quyết định túm gáy mèo béo màu xám vằn đen, tay kia bợ mông nó, đặt xuống đất. Tiểu Thi chớp mắt nhìn một màn này, não nhanh chóng hoạt động khi hắn vừa đặt mèo béo xuống, vươn tay, trực tiếp kéo tay áo hắn lôi đi_”Ngươi, con rùa ngốc, mau nhanh chân một chút”

Tám mắt, nhưng chỉ có bốn mắt là nhìn nhau thông qua màn vải, hai mắt kia đang nghĩ ngơi, còn hai mắt cuối cùng thì lại lạnh lẽo, thờ ơ nhìn sang nơi khác.

“Ngươi, sao còn không mau qua bế chủ tử vào trong”_tiểu Thi chau mày, vội vã nhỏ giọng hối thúc hắn

Ly Bách từ đầu đến cuối vẫn yên lặng ở một bên quan sát cặp đôi trước mặt hắn_[Tại sao Hàn Diễm không nhắc đến việc bằng mọi cách tống tên này trở về cho ta mà chỉ cho mượn một thời gian?Thái độ này, ánh mắt này, hắn đã gặp vấn đề với Hàn Diễm!]

Hắn đi đến, đưa tay ôm nữ tử gió thổi cũng có thể chết sang một bên, một tay bợ dưới hai đùi, để nàng tùy ý ngả vào một bên vai hắn làm cho chăn bông rơi ra, gió xuân liền thổi qua con người vừa được bọc trong hơi ấm của bản thân liền bởi vì lạnh mà cố rút sâu tìm hơi ấm, mày hơi chau

[Đáng yêu!]

[Thật đáng yêu!]

[Thật kinh tởm]

“Ly Bách chết tiệt”_giọng nói thật nhỏ, thật khẽ, nhưng lại khiến cho Ly Bách phải bật cười

Hắn nhanh chóng xoay người vào trong, mở cửa phòng

Tiểu Thi theo sau thấy vậy liền đi nhanh lên trước, tiện tay kéo tay áo hắn, tay kia chỉ đến căn phòng cuối cùng_”Không phải phòng này, phòng cuối hành lang ấy, phòng ngươi vừa thả mèo ấy”

Cả hai một trước một sau vào phòng, mắt vừa nhìn đến bên giường thì lại thấy mèo béo đã ngon giấc cuộn mình bên trên mà ngủ. Tiểu Thi nghĩ muốn bế mèo béo ra, định quay lại nói cho hắn việc mình định làm thì lại trợn mắt, lần nữa tự mình đắp tượng khi thấy cảnh tên ám vệ của chủ tử, hiện tại lại chuẩn bị đặt người vào ghế gỗ ở bàn trà cạnh cửa sổ.

Hàn Diễm bởi vì bị đánh động liền chau mày, khó chịu mở mắt, hít một hơi thật sâu nhưng được một nữa thì bỗng dưng lại ngừng, vai cũng căng cứng, chớp mắt thật chậm, đồng thời cũng cố thở ra, sau đó mở mắt định hình lại chuyện xảy ra xung quanh_”A, tiểu Bạch”_nàng mệt mỏi nghiêng đầu, đưa bàn tay lạnh lẽo của mình che đi đôi mắt, thở hắt ra làn hơi mỏng_”Suýt nữa quên mất ngươi, có lẽ vài ngày nữa, Ly Bách sẽ rời khỏi kinh thành để làm việc mà hắn muốn. Cho nên”_nàng nẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén đối chọi lại ánh mắt giết người của tiểu Bạch_”Những thứ ngươi làm được trong vài ngày kia, ta sẽ tiếp tục ngươi có thể dừng lại ở đây, đi theo Ly Bách, giúp hắn vài chuyện , còn có phạm vi hoạt động của ngươi là bất cứ nơi nào, ngoại trừ kinh thành này”

Lưỡi kiếm lạnh lẽo lần nữa kề cổ, nàng vẫn ánh mắt kiên định đáp lại sự chán ghét trong mắt của nam nhân_[Phải, cả ngươi và hắn, đều sẽ an toàn]

“Sao, hiện tại muốn chống đối?”

“….”_hắn không thể nói, nhưng có thể thấy rõ hắn là đang cực độ tức giận, tay cầm kiếm khẽ rung lên, vô tình tạo nên vài vết xước trên cổ Hàn Diễm, máu cũng chậm rãi mà xuất hiện

“Ta hiện tại mệt, sớm ôm mèo của ngươi rời đi, Ly Bách hiện tại chắc sẽ cần ngươi hơn ta, lúc cần, ta sẽ gọi ngươi về”

Kiếm trên cổ sớm đã được thu về, hắn cũng chẳng buồn nhìn đến Hàn Diễm, cũng không nhặc mèo béo, cứ như vậy mà phóng qua cửa sổ rời đi. Nàng quay đầu, cố nhìn theo bóng người kia, nhưng lại không thể theo kịp, mắt không kìm được lại nhìn xuống cổ thụ bên dưới hiện tại lá tươi xanh u,, còn có vài bông hoa nhỏ nở sớm_”Tiểu Thi”_nàng gọi đứa nhỏ, sau đó mới chầm chậm quay đầu nhìn đến tượng cao bởi vì gtaja mình, vẻ mặt liền ngây ngô đến lạ.

Đứa nhỏ như tỉnh giấc mộng, vội chạy đến chỗ của Hàn Diễm, mở ra lớp chăn mỏng cùng áo choàng liền thấy một mảng máu ở hông đã thấm ra lớp áo ngoài_”Tiểu thư!”

“Vài ngày nữa, ta và ngươi cũng sẽ rời Ly phủ”

“Tiểu thư?”

“Chúng ta sẽ đến Vân phủ của tam vương gia Trịnh Lương mà sống”

Đứa nhỏ mím môi nhìn vẻ mặt như nói chuyện mưa gió ngày thường của Hàn Diễm, cuối cùng chỉ có thể im lặng chau mày, cố dìu nàng đến bên giường nơi mèo béo đại nhân vẫn tại vị, cẩn thân xem xét ở phần hông, nơi ba cây châm kích thước khác nhau được ghim vào người của chủ tử nàng, sau đó thở dài, gục đầu lên chân Hàn Diễm_”Thật may, thật may mắn. Xem ra lần này là đợt độc tố cuối cùng được cổ trùng đẩy ra. Không sao, không sao, tiểu thư vẫn ổn. Cũng may nó không xảy ra bài xích cùng thứ đang kiềm hãm nó”

Lúc đứa nhỏ mang lên nước nóng cùng khăn nhỏ trở lại phòng, thì lại một lần nữa tự mình đắp tượng, nhưng thời gian trông có vẻ ngắn hơn so với hai lần trước khi mà mèo béo không biết tại sao, hiện tại lại an toạ trên chân của chủ tử nhà nàng, còn Hàn Diễm thì tựa lưng vào phía sau, cứ như vậy mà tiếp tục ngủ.

Trông vừa yên bình, mà lại khiến người ta nao lòng

[Đến khi nào, gương mặt của người mới có chút hồng hào đây?]

~~~~

“Các ngươi, đã tìm được hắn chưa?”_giọng nữ nhân tràn ngập lười biếng nhưng ẩn sâu lại là đe dọa tính mạng

“Thưa, hiện tại đã tìm khắp mọi nơi hắn có thể đi nhưng đều không tìm thấy, chỉ còn một nơi cuối cùng”

“Tại sao ngươi không đến đó từ sớm, đó là nơi đáng nghi nhất?”

“Là thuộc hạ thất trách. Có nguồn tin cho hay Ly gia trông có vẻ vô hại, nhưng thật sự, người muốn lẻn vào, đều phải trả bằng mạng”

“Là nơi của tên Ly Bách kia sao?”

“Vâng”

“Hừm, không vội, cứ người ở bên ngoài giám sát, nếu tìm thấy, trước tiên cho ta biết, không được tự ý hành động”

“Vâng”

“Ngươi nói, có người cho ngươi hay, nơi đó nguy hiểm không nên vào?”

“Thưa vâng, lúc đó, bọn thuộc hạ thật sự đã chuẩn bị đến, nhưng nữa đường lại bị cản bởi một đám người không rõ lai lịch, bất kì kí hiệu cũng không tìm được. Một người trong số bọn hắn nói về việc không rõ thứ thuộc hạ cần tìm có tại Ly gia hay không, nhưng tốt nhất đừng bước chân đến đó, sẽ không nhưng không có manh mối, ngược lại còn có thể mất mạng”

Nữ nhân phía sau màn trường khẽ chau mày liễu, mắt phượng khẽ đảo, môi lại nở một nụ cười, khẽ thì thầm_”Hắn trốn đi vẫn là bí mật. Người có thể đoán biết đường đi của ta, nếu quả thật là Ly Bách thì rất đáng quan tâm. Nhưng... vẫn còn một khả năng, nếu thật sự người đó nhúng tay vào việc này, xem ra, sắp có chuyện lớn sẽ xảy ra”_ngươi nhìn đến thuộc hạ vẫn quỳ gối bên dưới_ “ Đến Nhạc Toái, bằng mọi giá, thu mua tin tức của thần toán cho ta. Còn nữa, cố nghe ngóng chuyện lạ trong kinh thành cho ta”

Thuộc hạ bên dưới có chút bất ngờ, phàm là chuyện kinh thành, đa phần đều sẽ có triều đình bên trong, mà xưa này, hai bên vốn là nước sông không chạm nước giếng, nhưng mà hiện tại, trang chủ bọn họ lại muốn biết. Hắn cúi đầu_”Vâng_”sau đó nhanh chóng đứng dậy, xoay người lui ra.

~~~

Đào Hoa nhướn mày, nghiêng người sang một bên, mắt cùng nhìn sang bên cạnh sau đó vẻ mặt chán ghét, lại nhìn đến Diêu Ngạn đang vất vả đấu thương cùng một người cốc vừa thỉnh về để cho hắn tập luyện_”Này, rốt cục huynh có chắc đã làm được không?”

Hoàng Hoắc chăm chú nhìn vào ngọc bội hình đồng tiền của hắn_”Muội nghĩ ta ra ngoài cùng muội chỉ để trở về tay không sao? Mà, muội không tính ra được à?”

“Chịu thôi, số mạng là có, nhưng chỉ là nhất thời, nó không khác gì chủ nhân, liên tục xoay chuyển, ta chỉ muốn đảm bảo lúc bước tới, không cần phải lo lắng nhiều”

“Nhưng trước sau gì bọn họ cũng sẽ tìm ra tên phản bội kia đang ở bên cạnh Ly Bách, tới đó tiểu Đào Hoa của chúng ta sẽ ứng phó ra sao đây?”

Đào Hoa vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, sau đó tự cười vui một mình, vẻ mặt thân thiện nhìn qua Hoàng Hoắc khiến hắn liền phải lùi lại, ánh mắt đề phòng nhìn vị tiểu sư muội thích tính kế người khác này.

Người nhướn mày_”Ta muốn hắn sống, phải sống thật tốt là đằng khác đó Hoàng Hoắc sư huynh của ta”

“…”_Hoàng Hoắc mất mặt ho khan, cất lại ngọc bội, tỏ ý muốn rời đi

“Đi cũng được, vài ngày nữa, Ly gia sẽ bắt đầu phân tán”_nàng cười đáng yêu, hai tay chống cằm nhìn tấm lưng rộng lớn của sư huynh mình, ánh nhìn đanh lại_”Hiện tại, mạng của hắn mới là quan trọng nhất, kính nhờ sư huynh chăm sóc hắn, nếu cần thiêt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.