Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 66: Chương 66: Tương lai có chị và em




Đại khái là một hai phút sau, Ôn Liễm kêu tài xế dừng lại, thanh toán tiền rồi xuống xe.

Cố Tiện Khê vịn cửa xe, mặt đầy mờ mịt đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Trước mặt là một giao lộ dẫn tới khu dân cư nhỏ, có hai bảo vệ đứng ở cửa, nhìn bên trong tiểu khu mỗi một nhà lầu đều cao mười mấy tầng, cảm giác mới vừa xây xong không lâu, phương tiện công cộng cùng cây xanh đều mới tinh.

Ôn Liễm lấy hành lý của hai người từ cốp sau xe ra, vẫy vẫy tay với Cố Tiện Khê, tỏ ý nàng đi theo mình.

Cố Tiện Khê còn tưởng rằng cô muốn dẫn mình đi gặp bạn bè gì đó, vội vàng đi theo.

Tiến vào bên trong một tòa nhà, hai người đứng trong thang máy. Cố Tiện Khê suy đoán hỏi: “Ôn Liễm, em muốn dẫn chị đi gặp bạn sao?” Ôn Liễm cười lắc đầu, lại không giải thích.

Cố Tiện Khê không thể làm gì khác hơn là tự suy đoán trong lòng, không phải bạn vậy chẳng lẽ là trưởng bối. Nghĩ tới đây nàng luống cuống tay chân chỉnh sửa lại quần áo một chút, như vậy mới đi gặp họ được.

Thang máy dừng lại ở lầu bốn, đing một tiếng, cửa mở.

Ôn Liễm kéo hành lý và Cố Tiện Khê đi ra, đi tới trước cửa một căn phòng, Ôn Liễm dùng ngón tay chỉ chỉ, tỏ ý chính là chỗ này.

Cố Tiện Khê còn ngây thơ cho là sẽ gặp trưởng bối, cúi đầu chuẩn bị tốt tâm tư, sau đó ngẩng đầu lên gật đầu một cái với Ôn Liễm bày tỏ mình đã chuẩn bị xong.

Ôn Liễm nhìn dáng vẻ hiện tại của một cái cũng biết nàng đang làm gì, bởi vì lần đầu tiên thấy mẹ cô, học tỷ cũng có dáng vẻ dáng vẻ thấp thỏm bất an chính là như vậy, tuy cô nhìn thấu nhưng không nói ra, cố nén cười, móc chìa khóa trong túi ra mở cửa.

Lúc này Cố Tiện Khê thấy cô có chìa khóa, ngạc nhiên mở to hai mắt, kéo kéo tay cô hỏi: “Tại sao em lại có chìa khóa?”

“Bởi vì. . .” Ôn Liễm cố ý vòng vo, tay vẫn lạch cạch mở khóa, dùng lực đẩy cửa ra nói: “Bởi vì sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta!”

Né người đi vào, giang hai tay ra, hô lớn: “Tèn tén ten!” Trên mặt hỉ thượng mi sao.

Cố Tiện Khê còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, buông tay Ôn Liễm ra, đi vào. Vừa bước vào, cảnh tượng bên trong ngôi nhà liền đập vào mắt, điện nước máy móc đều đầy đủ, nhưng hoàn toàn không có dấu vết người ở. Trong phòng khách vẻn vẹn chỉ có một cái ghế dài đối diện nó là ti vi, đồ dùng trong nhà đều được phủ một lớp màng nylon mỏng, đại khái là để chống bụi.

Ở đây chắc chắn không có ai, bởi nếu có, nãy giờ hai người các nàng gây tiếng động lớn như vậy, phỏng đoán đã sớm ra kiểm tra rồi.

Ôn Liễm đem hành lý ở ngoài cửa dời vào, đóng cửa lại, mừng không kể xiết hỏi Cố Tiện Khê: “Hài lòng không?” Trong giọng nói mang theo một chút xíu kiêu ngạo, hiển nhiên là rất hài lòng căn nhà mà mình tìm.

“Đây là em tìm ra à, sau này chính là nhà của chúng ta sao?” Cố Tiện Khê khó tin hỏi, Ôn Liễm nặng nề gật đầu hai cái.

“Sao em không sớm nói với chị?” Cố Tiện Khê nghĩ tới hành động của mình lúc đứng ngoài cửa, hổ khẽ đẩy Ôn Liễm một cái: “Chị còn tưởng rằng phải đi gặp trưởng bối của em nữa chứ!”Ôn Liễm bị nàng chọc cười ha ha, giả vờ bị nàng đẩy dưới chân không vững, liền lùi về sau hết mấy bước mới dừng lại, chớp mắt lại gần Cố Tiện Khê nói: “Em cũng không có nói sẽ dẫn chị đi gặp trưởng bối nga.” Cố Tiện Khê bị cô nói vậy, mặt càng đỏ hơn, giơ nắm đấm lên, Ôn Liễm vội vàng ôm nàng vào trong ngực, dụ dỗ “Thôi mà, học tỷ bớt giận, em lẽ ra phải nên nói sớm với chị mới phải.”

Đợi Cố Tiện Khê hết giận, cô mới buông nàng ra, đi tới trước ghế sa lon, thuận tay gỡ lớp màng nylon mỏng ra, nói: “Hôm nay chính là muốn dẫn chị tới xem một chút. Nếu như thích thì em sẽ đi ký hợp đồng rồi đóng tiền thuê luôn.”

Sau đó cùng Cố Tiện Khê dạo một vòng căn nhà, phòng ngủ, toilet, còn có một cái sân thượng nhỏ, cái gì cần thiết đều có ở đây.

“Đồ dùng trong nhà, đồ điện, thứ gì cũng có, bất quá diện tích hơi nhỏ thôi.” Ôn Liễm mang chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lại thì chân mày giãn ra “Nếu chỉ có hai chúng ta ở thì tuyệt đối không thành vấn đề.”

Cố Tiện Khê lắc đầu, nàng cũng không ngại nhà lớn hay nhỏ, chỉ cần có thể chung một chỗ với Ôn Liễm là được.

Sau khi dạo xong, Ôn Liễm đặt mông ngồi lên ghế sa lon, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Cố Tiện Khê xuống nói: “Tùy tiện ngồi đi. Ở đây đều được quét dọn hết rồi, rất sạch sẽ.”

Cố Tiện Khê theo lời cô ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn quanh ngôi nhà, hỏi: “Em tìm được chỗ này lúc nào thế?” Nàng không ngờ là em ấy lại có thể nhanh chóng tìm được ngôi nhà thích hợp, rõ ràng thời gian kể từ lần nói chuyện đó cũng không lâu mà.

“Sau khi bàn với chị vấn đề này thì em liền bắt đầu lưu ý.” Ôn Liễm nghiêng đầu một chút nói: “Đúng lúc tìm được ngôi nhà này, thế là liền thuê thôi.”

“Ngôi nhà tốt như vậy, tại sao chủ nhà lại cho người khác thuê chứ?” Cố Tiện Khê không thể tưởng tượng nổi hỏi, mọi thứ trong ngôi nhà này cơ hồ đều mới tinh, hơn nữa các thiết bị lắp đặt cũng không tệ, không giống như định cho thuê, mà là xây để ở.

Ôn Liễm nghĩ kỹ lại, chủ nhà cũng không nói nguyên nhân với cô, lắc đầu nói: “Em cũng không biết.”

“Vậy tiền thuê một tháng bao nhiêu vậy?” Cố Tiện Khê lo lắng một ngôi nhà tốt như vậy tiền nhà không thể thấp, liệu hai người có gánh vác nổi không.

“Vấn đề này chị đừng để ý, cứ an tâm dọn tới ở đi.” Ôn Liễm không muốn nàng lo âu quá nhiều.

Nếu em ấy cũng đã nói như vậy, Cố Tiện Khê cũng không tiện hỏi thêm nữa. Hồi tưởng lại những việc Ôn Liễm làm bây giờ đều có quan hệ mật thiết với tương lai của hai người, vô luận là mang nàng về gặp ba mẹ hay là mướn nhà, cho thấy em ấy thật sự muốn cùng mình chung một chỗ, nội tâm Cố Tiện Khê cũng có chút không bình tĩnh.

Nếu như giờ nàng không bày tỏ, như vậy ngược lại từ đầu đến cuối nàng tỏ ra không chút cảm động rồi.

Đem đầu tựa vào vai Ôn Liễm, nhẹ giọng kêu: “Ôn Liễm?”

“Hửm?” Ôn Liễm bị nàng kêu hoàn hồn lại, ôm nàng vào trong ngực hỏi: “Thế nào?”

“Ôn Liễm, em nói xem tương lai của chúng ta sẽ như thế nào?” Cố Tiện Khê cọ cọ trán lên trên cổ áo Ôn Liễm hỏi. Nàng mặc dù không có để những lời mà Thường Lạc nói ngày đó ở trong lòng, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, nghiêm túc suy xét thì sẽ thấy Thường Lạc nói có chút đạo lý.”Cái gì như thế nào?” Ôn Liễm không hiểu.

“Chính là tương lai của chúng ta a.”

Ôn Liễm nghiêm túc suy tính một chút, nghiêm trang trả lời: “Bác sĩ và tá hẳn sẽ không thất nghiệp chứ?” hoàn toàn không biết điều Cố Tiện Khê muốn hỏi không phải là cái này, Cố Tiện Khê thở dài một cái, ừm, lúc này mà nói tới vấn đề này sẽ làm cụt hứng mất.

“Cho dù thành phố không chứa chấp chúng ta, chúng ta có bằng cấp, chúng ta có thể về nông thôn mở một phòng khám, em làm bác sĩ, chị làm y tá, há chẳng phải là vừa vặn sao?”

Cố Tiện Khê tán đồng gật đầu.

“Bất quá. . .” Ôn Liễm còn chưa nói hết, cô còn một chuyện vẫn đang canh cánh trong lòng.

“Bất quá cái gì?” Cố Tiện Khê theo thói quen nắm lấy một cái tay khác của Ôn Liễm.

Ôn Liễm để cho Cố Tiện Khê rời đi vai mình, cùng nàng đối mặt nói: “Học tỷ, chị cũng biết, chu kỳ đào tạo một bác sĩ dài hơn một y tá, chuyện ngành của chị chỉ cần năm năm là có thể đi làm rồi, còn em... để làm bác sĩ, năm năm chính quy ba năm thạc sĩ cộng thêm n năm bồi dưỡng, đợi tới lúc đi làm cũng sắp ba mươi rồi...

Ôn Liễm tính toán thời gian liền cảm thấy đáng sợ. Nhưng cho dù thời gian có quay lại, cô cũng không hối hận mà đăng ký chuyên ngành này nữa.

“Sợ rằng lúc học tỷ đã thăng làm y tá trưởng rồi mà em còn chưa tốt nghiệp. . .vẫn còn làm nghiên cứu sinh....” Cô cúi người vùi đầu vào trong ngực Cố Tiện Khê nói: “. . . đến lúc đó xin y tá tỷ tỷ hãy bao nuôi tiểu bạch kiểm này nha!”

Cố Tiện Khê một tay sờ sờ sau ót cô, cố làm mất tự nhiên nói: “Cái này a. . . để chị suy nghĩ thật kỹ đã.”

Ôn Liễm nguyên tưởng rằng nàng sẽ rất sảng khoái đáp ứng, không ngờ còn phải cân nhắc một chút. . . nhất thời buồn buồn không vui ngẩng đầu lên nói: “Học tỷ không phải là sẽ chê em ba mươi tuổi, hoa tàn ít bướm chứ?”

Cố Tiện Khê cố ý trêu ghẹo cô, nói: “Có thể lắm.”

Ôn Liễm ôm eo Cố Tiện Khê thật chặc, giống như sau khi Cố Tiện Khê nói xong nhừng lời này sẽ bị người khác cướp đi vậy, ngang ngược nói: “Em mặc kệ, cho dù em có già, em cũng phải bám theo chị.” Sau khi nói xong, hai người đều cảm thấy những lời vừa rồi quá buồn cười, hai người đều không nhịn được cười phá lên.

Cố Tiện Khê cười đủ rồi, từ từ ngừng lại. Ôn Liễm lại đổi tư thế đầu tựa vào đùi của nàng, ngón tay Cố Tiện Khê giúp cô sửa lại một chút tóc mai, chậm rãi nói: “Ôn Liễm, chị năm nay hai mươi.”

“Hở?” Ôn Liễm đang chơi điện thoại di động, nghe vậy khẽ nhấc lông mày.

“Mười năm sau chị ba mươi tuổi, đó là độ tuổi vô cùng tốt. Khi đó chị đã có năng lực tự lo cho cuộc sống, sẽ không cần dựa vào cha mẹ nữa, chị có thể nuôi nổi một người còn đang đi học là em...” Nói tới chỗ này Cố Tiện Khê cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó nói tiếp “Với khả năng và dũng khí chống lại cả thể giới, tuổi trẻ có mất đi thì cũng không làm phai nhạt tình cảm, nếu đến lúc đó chúng ta vẫn còn ở chung một chỗ....chị muốn gả cho em Ôn Liễm.”

Ôn Liễm mặc dù là nhìn điện thoại di động, nhưng lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở lời nói của Cố Tiện Khê, khi nàng nói muốn gả cho mình, lòng đang yên bình giống như hồ nước bị một hòn đã rớt xuống làm cho mặt nước rung động từng vòng, hốc mắt cũng có chút nóng lên, trên mặt không lộ biểu cảm gì, ho khan một cái nói: “Nếu học tỷ chị muốn gả cho em, như vậy em sẽ cố gắng cưới chị.”

Cố Tiện Khê không ngờ bản thân rất nghiêm túc muốn hạ cam kết, nhưng lại nhận về câu trả lời không đứng đắn như vậy của Ôn Liễm, nổi giận nhào lên đánh cô.

Ôn Liễm bắt tay nàng lại, ôm nàng vào trong ngực, dí má vào trán nàng cười nói: “Không phải chỉ mười năm thôi sao, bất kể đến lúc đó chị muốn gả cho em hay là muốn cưới em, em đều nguyện ý. . .”

Một khắc Cố Tiện Khê nói ra lời kia, trong lòng cô liền nảy ra một cái chủ ý tốt lắm, mặc dù trước mắt quốc gia không cho phép các nàng kết hôn, nhưng đến lúc đó, nếu như vẫn không được, coi như cô có tốn trăm phương ngàn kế cũng phải hoàn thành tâm nguyện của học tỷ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.