Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 7: Chương 7: Học tỷ




Ôn Liễm theo tiếng nói xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ sinh mặc áo thun màu trắng quần yếm denim, tóc xõa ra vô cùng lo lắng chạy đến bậc thang trước mặt các nàng, sau khi chắc chắn rằng ai cũng có thể thấy được, đứng ở phía trên hơi cong người về phía trước với mọi người, trên mặt lộ ra áy náy nói “Để cho mọi người đợi lâu, thật xin lỗi!”

Ôn Liễm biết là cái người thay mặt trưởng lớp tới, muốn nhìn xem dáng dấp của nàng ra sao, liền quét mắt trên người nàng.

Lúc nữ sinh kia ngẩng đầu lên, ánh đèn mờ nhạt ánh vào trên mặt của nàng, ngũ quan nhu hòa, khí chất xuất trần. Nữ sinh trong ban của nàng mặc dù dáng dấp cũng không kém, nhưng đứng ở bên cạnh nàng phải nói là kém xa. Khuôn mặt này hình như đã gặp ở đâu rồi, khí chất quen thuộc, Ôn Liễm chau mày, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt của nàng, nhưng cũng không nhớ ra được người này đã gặp qua ở đâu.

Người phía dưới không vui hỏi “Học tỷ, sao chị lại tới trễ như vậy a.”

Cố Tiện Khê giải thích “Phụ đạo viên của các bạn đột nhiên bảo ta đi lấy tài liệu, cho nên tới trễ.” Vì để cho những người ở đây đều nghe thấy, nàng còn cố ý phóng đại thanh âm lên.

Thanh âm của Cố Tiện Khê hơi nhỏ, êm ái còn mang một tí ngây thơ của trẻ con, đặc biệt rất dễ làm cho người người muốn bảo vệ. Hơn nữa càng nghe càng êm tai, là lọai âm thanh rất thu hút người nghe. Thời điểm đang đọc diễn văn sẽ chậm rãi nói từng chữ một, mặc dù chậm nhưng đủ để cho người ta nghe rõ lời nàng nói.

Mọi người nhìn khuôn mặt ngây thơ vô hại của nàng cộng thêm thanh âm này, tức giận tích trong lòng nhất thời tiêu phân nửa. Không tính làm khó nàng, nói “Học tỷ đừng ngại, chúng ta cũng mới tới thôi. Mau nói nguyên nhân tại sao phụ đạo viên bảo chúng ta tới đây đi.”

Đặc biệt đám con trai kia, ánh mắt tỏa sáng nhìn Cố Tiện Khê, một bạn học nam dáng dấp không tệ hướng Cố Tiện Khê hô “Học tỷ không cần lo, dáng dấp của chị xinh đẹp như vậy dù tới trễ hơn nữa chúng ta cũng nguyện ý chờ!”

“Đúng ! Không sai!”

“Học tỷ, thanh âm của chị thật dễ nghe, chị có bạn trai rồi à!” Không ngừng có người phụ họa, ồn ào hẳn lên.

Bọn họ ồn ào như vậy trực tiếp cắt dứt lời nói của Cố Tiện Khê, tiếp theo chính là một loạt thanh âm nhao nhao nhao nhao, thanh âm Cố Tiện Khê vốn nhỏ, bọn họ ồn ào như vậy lấn át của lời nói của nàng, Cố Tiện Khê thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là chờ bọn họ an tĩnh lại.

Mặc dù Cố Tiện Khê đứng ở trên bậc thang, nhưng thân mình Ôn Liễm cao hơn nàng một chút, bỏ đi chiều cao của cái bậc thang là có thể đoán được nàng thấp hơn mình nửa cái đầu. Cho dù là như vậy, nàng so với con gái phương nam đa số nhỏ nhắn xinh xắn cũng coi là cao hơn. Ánh mắt Ôn Liễm đảo mấy vòng trên người nàng, trong đầu thoát ra cái hình ảnh, nhưng thật sự không nhớ nổi là đã gặp qua ở nơi nào.

Trong lòng đang quấn quít, Cố Tiện Khê cảm giác được có người đang quan sát mình, theo ánh mắt kia nhìn sang, thấy Ôn Liễm đối diện đang nhìn chăm chú bản thân. Chắc chắn mình không biết cái người này, cũng không biết tại sao em ấy vẫn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười một cái với em ấy.Ôn Liễm đối với việc nàng cười híp mắt, lập tức ý thức được mình đang nhìn chằm chằm một người xa lạ không thích hợp lắm, nhanh chóng dời ánh mắt, mắt không được tự nhiên ngó tới ngó lui, lần nữa nhìn lại thì thấy Cố Tiện Khê còn đang cười với mình, mặt đột nhiên nóng lên.

Chờ ánh mắt Cố Tiện Khê bị những thứ khác hấp dẫn đi, cô mới len lén thở phào nhẹ nhõm, sờ gò má, nhiệt độ cũng sắp có thể luộc trứng gà rồi. Nhìn lén người ta còn bị người ta bắt tại trận, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác như vậy.

“Học tỷ, chị tên là gì vậy?” Một nam sinh đi tới trước mặt Cố Tiện Khê muốn bắt chuyện với nàng liền tùy tiện tìm một cái vấn đề hỏi “Tại sao phụ đạo viên muốn chị tới giúp chúng em?”

Cố Tiện Khê hiển nhiên là thường gặp phải tình huống như vậy, trả lời “Chị là học tỷ hệ hộ lý, cũng là người thay mặt trưởng lớp trong ban các em, chị tên là Cố Tiện Khê. Bởi vì các em còn chưa có chọn lựa trưởng lớp cho nên thời gian kế tiếp vấn đề của các em đều do chị xử lý.”

“Thì ra là như vậy.” Nam sinh kia gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra hỏi “Học tỷ có thể cho em QQ hay là Weibo được không?”

Còn không chờ Cố Tiện Khê trả lời đã có nữ sinh ở phía dưới nói với nam sinh kia “Mi có ngu hay không, QQ của học tỷ không phải ở trong ban của chúng ta hay sao, còn hỏi nàng làm gì!” Những nữ sinh kia thấy nam sinh trong lớp đối đãi với Cố Tiện Khê như vậy, trong lòng hoặc là ghen tị, hoặc là hâm mộ, cho nên giọng rất là bất thiện.

Nam sinh Bắt chuyện Cố Tiện Khê bừng tỉnh hiểu ra, không để ý tới nữ sinh nhắc nhở hắn, Cố Tiện Khê nói “Học tỷ lát nữa em kết bạn với chị, chị nhất định phải đồng ý a!” Lời còn chưa dứt, liền có không ít nam sinh chen lấn lấy điện thoại di động ra gửi lời kết bạn với nàng. Học tỷ xinh đẹp đã ít, học tỷ vừa xinh đẹp thanh âm lại dễ nghe còn ít hơn, cần phải tiên hạ thủ vi cường, không ai đi hỏi lung tung này kia nữa.

Ôn Liễm đang lục soát trí nhớ để tìm ra đầu mối. Cao Tĩnh Kỳ vỗ vai nàng trực tiếp hỏi “Ôn Liễm, cậu còn đứng đó làm gì a? Học tỷ này không phải là cô gái trong hình của cậu sao?”

Lời này vừa nói ra, Ôn Liễm giống như bị người đánh một gậy, nhất thời hiểu ra. Đúng! Chính là nàng, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, có thể gặp lại nàng dưới tình huống như vậy, không đúng, đây mới là lần đầu tiên các nàng gặp nhau.

Cố Tiện Khê đợi một lát, nâng tay lên lấy hết sức hô lên “Mọi người làm rộn, chúng ta mau vào vấn đề chính thôi, đừng chậm trễ thời gian quý giá của mọi người.”

Lúc này những nữ sinh đứng ở một bên mới không vui nói “Học tỷ chị còn không có nói chúng ta tập trung để làm gì!”

Cố Tiện Khê xin lỗi nói “Xin lỗi, chị quên nói với các em.”

“Hừ!” Nữ sinh mới vừa rồi hỏi Cố Tiện Khê khoanh tay khinh thường hừ một tiếng, phun ra được chữ “Giả bộ.”

Cố Tiện Khê đứng ở bên cạnh nàng, làm sao không nghe được, nhưng nàng làm bộ không có nghe thấy, đối với mọi người nói “Phụ đạo viên của các em kêu các em buổi tối tới đây chính là để các em lấy sách vở. Tuần sau là đi học rồi, xin mọi người sau khi nhận sách xong thì thứ bảy chủ nhật nên xem qua một chút, chuẩn bị cho giờ học ngày thứ hai.”Ôn Liễm vừa rồi chỉ lo nhìn nàng nên không có chú ý tới thanh âm của nàng, bây giờ chú ý tới, chỉ cần nghe thấy thanh âm này lòng cô cũng mềm ra. Cô không phải kẻ lập dị hay là âm khống nhưng khi nghe thấy loại thanh âm này đột nhiên kích thích cô đi bảo vệ người này.

Cô cố gắng kềm chế kích động vô hình trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ hết, bị Lâm Tuyết Tuệ thấy được, không hiểu hỏi “Sao cậu cao hứng thế?”

Ôn Liễm bị nói như vậy, hoàn toàn phơi bày tâm trạng, tay nắm thành quyền hưng phấn nói “Đừng cản tôi! Tôi phải đi làm quen với học tỷ này!!!” Vừa nói liền nhao nhao muốn đi bắt chuyện với học tỷ.

Cao Tĩnh Kỳ buông cô ra, quay lại ôm lấy cánh tay Lâm Tuyết Tuệ. Ở một bên giựt giây nói “Đi đi đi đi, học tỷ nhất định biết không ít món ngon ở đây, nếu sau khi làm quen với nàng thì hãy nhờ nàng dẫn chúng ta đi ăn đi.” Nàng là một người thích ăn hàng, mỗi lần mở miệng là phải nhắc đến đồ ăn.

Ôn Liễm nói đi là đi, nhưng mà mới vừa bước một bước liền lại trở lại, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ cảm thấy kỳ quái, Lâm Tuyết Tuệ hỏi “Thế nào.”

Ôn Liễm ngẩng đầu lên củ kết nói “Qua đó rồi làm gì nữa?” Nói đến việc bắt chuyện, cô đúng là tiểu bạch không có kinh nghiệm mà, nhưng cô thật sự muốn làm quen với Cố học tỷ.

Lâm Tuyết Tuệ mặt đầy ghét bỏ nói “Cậu cũng không biết làm sao bắt chuyện lại muốn làm quen với người ta.” Không đành lòng nhìn Ôn Liễm củ kết hỏi “Tại sao cậu muốn làm quen với học tỷ?”

Đầu óc Ôn Liễm hoàn toàn trống rỗng, nghe được nàng hỏi thì ngốc lắc lắc đầu nói “Không biết.” Cô không giống với những nam sinh kia, cũng không phải là bởi vì dáng dấp học tỷ đẹp mắt nên muốn bắt chuyện, chính là thời điểm thấy học tỷ trong lòng đột nhiên toát ra một cổ xúc động mãnh liệt muốn cùng nàng nói chuyện, dù chỉ một câu thôi cũng được, nếu có thể làm bạn thì còn gì bằng.

Lâm Tuyết Tuệ bất đắc dĩ che trán, hết nói nổi.

“Tiếp theo mọi người mau theo chị tới nhận sách vở đi.” Bên kia Cố Tiện Khê sau khi nói một ít chuyện xong liền dẫn bọn họ đi tới phòng học nhận sách vở.

Cao Tĩnh Kỳ chú ý tới đám người cũng đi theo sau Cố Tiện Khê vội vàng vỗ vỗ hai người đang suy tư kia nói “Đừng suy nghĩ nữa, người ta đi hết rồi kìa, chúng ta mau đuổi theo thôi.” Vừa nói vừa kéo hai người đuổi theo đám người.

Ôn Liễm ngây ngốc bắt kịp bước chân các nàng, đi tới phòng học.

Các nàng là ba người đi sau cùng chờ các nàng đến phòng học sau, mọi người đều đã tìm vị trí tốt để ngồi, các nàng cũng liền gấp rút ngồi xuống.

Cố Tiện Khê đứng ở trên bục giảng hỏi “Đã đến đủ hết chưa?”

Người ngồi phía dưới trả lời “Đều đến đông đủ, học tỷ có chuyện gì thì mau nói đi.”

Cố Tiện Khê cũng không trễ nãi thời gian, gật đầu một cái chỉ sách đặt ở trên bục giảng nói “Vậy thì vài nam sinh lên đây lấy sách rồi phát cho mọi người đi, mỗi người một quyển, không được lấy hơn.” Vừa dứt lời liền có mấy cái nam sinh xung phong nhận việc chạy giảng đài giúp nàng phát sách.

Cố Tiện Khê thấy có nhiều người xung phong như vật cũng không cần tự làm khổ mình, dặn dò mấy câu với bọn họ rồi để cho bọn họ lấy sách phát xuống.

Ôn Liễm ngồi ở phía dưới, nhìn nàng an bài từng chuyện một, xúc động nãy giờ lui đi, lòng như bị thôi miên. Người tuyệt vời như vậy đột nhiên xuất hiện rõ ràng trước mắt như vậy, đúng là chuyện cô không hề nghĩ tới.

Cô ngây người ngẩn một hồi, chợt bị người đụng vào cánh tay lập tức liền bừng tỉnh, nhìn người đụng mình hỏi “Thế nào?”

“Sách cũng sắp phát xong, cậu còn không đi tìm học tỷ bắt chuyện nữa à, học tỷ sắp đi rồi!” Cao Tĩnh Kỳ sốt ruột nói, nếu học tỷ đi, đặc sản ngon miệng cũng chỉ bay theo mất! Nàng không nóng nảy sao được!

Ôn Liễm lúc này mới phát giác trên bàn mình xuất hiện một chồng sách, mà sách cũng sắp phát hết, không do dự nữa, lấy lại tinh thần nói “Được rồi! Tôi đi đây!” Bàn tay vịn cái ghế đứng lên.

“Đi đi! Pikachu!” Cao Tĩnh Kỳ cao hứng nói, xem ra sắp có thức ăn ngon rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.