Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 43: Chương 43: Chương 36: Cuộc sống che giấu người thân 4




Editor: Táo đỏ phố núi

“Bạn yêu dấu ——” vừa mở cửa nhà ra, Giang Linh đã nhào tới, ôm lấy tôi hôn mãnh liệt.

Vừa nhìn thấy chị mình nổi điên như vậy, Vũ Thần lập tức từ trên ghế salon phi lại, “Được rồi, được rồi, hôn vậy thôi!”

Giang Linh buông tôi ra, nháy một mắt nói: “Nhìn xem, em ấy ghen tỵ, mình cũng ôm Vũ Thần nhà mình một cái!” Nói xong, Giang Linh đưa tay ôm Vũ Thần.

“Dừng lại! Ai muốn chị ôm chứ!” Vừa né tránh sang một bên, cậu ta vừa chế nhạo Giang Linh.

“Em càng không muốn chị ôm, chị càng muốn ôm!”

Hai chị em một tháng không gặp mặt, bây giờ vừa gặp nhau liền bắt đầu đùa giỡn. Nhìn hai người này, tôi và mẹ tôi đều lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

Đùa giỡn với Vũ Thần xong, Giang Linh cũng chui vào phòng bếp để tán gẫu chuyện xem mắt với mẹ tôi, bên trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Vũ Thần.

“Để tôi nhặt rau giúp chị.” Cậu ta ghé lại bên cạnh tôi, khuôn mặt tươi cười dáng vẻ rất đáng yêu.

“Nhặt đi.” Rổ rau để ở trước mặt cậu ta, cũng không phải là không với tới.

“. . .” Nét mặt bất mãn, Vũ Thần hừ một tiếng, tiện tay cầm lấy một cọng rau cần.

Hả? Sao vậy? Tôi thấy lạ nhìn cậu ta một cái, mới vừa rồi còn cười hì hì, bây giờ lại có bộ dạng giống như là tôi đã bắt nạt cậu ta vậu, cậu ta đã học qua khóa diễn thay đổi sắc mặt sao? Mặc kệ cậu ta, tôi nhặt rau của tôi, để mặc cho cậu ta thay đổi sắc mặt đi.

Yên tĩnh, chỉ có tiếng cười khanh khách của đứa trẻ ở trong ti vi vang lên.

Qua mấy phút, thấy rau ở trong rổ đã nhặt gần xong, rốt cuộc Giang Vũ Thần không nén được tức giận nữa.

“Lần trước chị đánh cuộc thua, còn thiếu tôi một yêu cầu đó.”

“Đúng rồi, cậu có yêu cầu gì sao?” Tôi cầm rổ rau đã nhặt xong đứng dậy muốn đi vào phòng bếp.

“Ừ, tuần sau sinh nhật của chị, chỉ được trải qua sinh nhật cùng với tôi.”

Bị Vũ Thần nhắc nhở như vậy, tôi mới nhớ ra, tuần sau chính là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi! Khi còn bé rất thích sinh nhật, bởi vì có bánh ngọt ăn, nhưng mà bây giờ, đã qua hai mươi sáu cái sinh nhật, sắp hướng tới tuổi hai mươi bảy . . . Đúng là không vui chút nào.

“Ba hai một —— trong vòng ba giây không có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy.” Nhân lúc tôi còn ngây người ra, Vũ Thần nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Không được, còn có cha mẹ tôi nữa đấy.” Tôi không nhìn hành động bá đạo của cậu ta.

“Phản đối bị bác bỏ.”

“Lại còn bác bỏ nữa, ai thèm để ý tới cậu, sinh nhật tôi sẽ ở nhà ăn sinh nhật cùng với cha mẹ tôi.” Bĩu môi một cái với Vũ Thần, tôi xoay người đi vào trong bếp, để lại một mình cậu ta tự mình ầm ĩ ở trên sofa.

“Sao vậy?” Giang Linh nghe thấy tiếng gào thét của em trai mình, thấy tôi vừa đi vào bếp liền hỏi.

Tôi lắc đầu một cái, vẻ mặt vô tội, “Không biết, có thể là do đói bụng cũng nên!”

“Ôi, đúng là khiến mình mất mặt mà!” Giang Linh đưa tay nhận lấy rổ rau trên tay tôi, không ngừng ghé ghé vào trong lòng tôi, “Bạn yêu, dì đã giúp mình hẹn gặp mấy đối tượng có điều kiện tốt, tuần sau đi gặp mặt cùng với mình đi!”

Không nhìn ánh mắt quyến rũ của Giang Linh, tôi thẳng thắn lắc đầu từ chối.

“Liêm Di, đừng có thiếu nghĩa khí như vậy chứ? Bây giờ cậu có cái người tên là Minh Chí kia rồi, nhưng mà bạn thân của cậu chỉ có một thân một mình thôi, rất đáng thương đó.” Nói xong, cô ấy còn làm ra vẻ đáng thương nhào vào người của tôi, “Lúc còn đang học, cô bạn cùng phòng mình . . .” Chuyện đã nói đi nói lại với tôi mấy lần rồi, bây giờ cô ấy lại bắt đầu lặp lại.

“Dừng lại! Mình đã nghe tới n lần rồi, lỗ tai của mình cũng sắp chai rồi!” Gỡ Giang Linh tuột xuống khỏi người tôi, tôi đính chính với cô ấy, “Mình và Minh Chí không có gì, hai người bọn mình bây giờ là bạn thân, cũng giống như hai đứa chúng mình vậy, hơn nữa dạo này Minh Chí cũng đã quay lại hội xem mắt rồi.”

Lời nói còn chưa dứt, mẹ tôi vẫn đang bận rộn ở trước bếp đột nhiên xoay người, giơ cái xẻng ở trên tay lên, trợn đôi mắt lên to như cái đèn lồng, “Liêm Di! Con nói cái gì vậy ——”

. . .

“Ăn đi, hai đứa cháu ăn nhiều một chút.” Mẹ tôi đem tất cả những món ăn ở trước mặt tôi bưng tới trước mặt của Giang Linh và Vũ Thần.

“. . .” Tôi uất ức nhìn mẹ một chút, rồi lại nhìn chén cơm trắng ở trước mặt mình mà không biết làm thế nào, chỉ là trở thành bạn của Minh Chí thôi, mà mẹ tôi lại đối xử với tôi như vậy . . .

“Đừng ngây người ra nữa . . . Chị cũng ăn đi.” Vũ Thần ở đối diện rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng tình chìa tay ra giúp đỡ tôi, gắp cho tôi một con tôm.

Nhưng mà tôm còn chưa tới được chén của tôi, đã bị ‘Trình Giảo Kim mẹ’ ngăn cản ở giữa đường, tươi cười với Vũ Thần rồi đem tôm quay trở lại chén của cậu ta, sau đó bộ dạng hung dữ trợn mắt lên với tôi, tiện tay gắp rau chân vịt mà tôi ghét nhất vào chén của tôi.

“Liêm Di đã không ăn tôm cá thịt nữa rồi, sau này chỉ ăn rau.”

“. . .” Chị em nhà họ Giang đồng tình nhìn tôi, lại không biết làm như thế nào với mẹ tôi, cuối cùng không biết làm sao hai người đành cúi đầu ăn cơm.

Tôi đắm đuối liếc mắt đưa tình với rau chân vịt ở trong chén, cuối cùng tôi cũng bắt đầu ăn cơm, cũng không thể chỉ có rau chân vịt mà không ăn cơm được.

“Tuần sau con cũng tham gia đi xem mắt cùng với Giang Linh đi.” Lần này tôi không thể ở cùng một chỗ với Minh Chí, mẹ rất thất vọng, ngay từ đầu bà đã chấm Minh Chí làm con rể, dĩ nhiên mẹ tôi đặc biệt coi trọng Minh Chí như vậy cũng là bởi vì anh ấy cười lên rất giống ba tôi lúc còn trẻ.

“Con không muốn đi.”

“Không được, lần này con không thể không đi. Con cũng sắp hai mươi bảy tuổi rồi!”

Ngẩng đầu lên, tôi cãi lời mẹ tôi nói: “Tuần sau là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của con, không phải hai mươi bảy tuổi.”

“Mẹ đang nói tuổi mụ.”

“Bây giờ chúng ta không còn tính tuổi mụ nữa.”

“Mặc kệ là tính hay không, con đều phải đi.” Mẹ rất kiên quyết, “Giang Linh cũng đi, hai người các con giúp đỡ lẫn nhau, không phải tốt sao?”

“Không tốt . . .” Lần này Giang Vũ Thần nhanh hơn tôi một bước, lên tiếng phản đối.

Cậu ta vừa lên tiếng, mẹ và Giang Linh đều kinh ngạc nhìn về phía cậu ta, “Tại sao lại không tốt?”

Tôi không giống mẹ và Giang Linh, tôi không hề kinh ngạc khi cậu ta mở miệng ngăn cản, nhưng mà tôi lại sợ, sợ biết đâu tên nhóc này kích động, lại nói ra chuyện hai người chúng tôi đi chung với nhau.

Vũ Thần một tay bưng chén, một tay cầm đũa, thái độ phức tạp, nhưng mà nhìn rất tức cười, có lẽ vì cảm thấy hối hận vì đột nhiên mình chen ngang vào. Cũng có thể là đối mặt với sự chất vấn của hai người kia mà cảm thấy chột dạ, cho nên đã nhìn tôi bằng vẻ mặt cầu cứu.

“Ha ha, ha ha.” Tôi cũng hơi khẩn trương, nhếch miệng cười hai tiếng, tôi linh động nói, “Bởi vì ánh mắt của con không tốt, nhất định là Vũ Thần sợ con không thể nhìn giúp cho Giang Linh được!”

Ồ, một cảm giác kích động nho nhỏ, lần đầu tiên tôi phát hiện ra mình lại cơ trí như vậy!

“Đúng vậy, người nào muốn làm anh rể của cháu, nhất định phải hoàn hảo! Cháu sợ hai chị ấy chọn lựa không kỹ——” Nhận được thông tin từ tôi, Vũ Thần lập tức nói tiếp, Vũ Thần lập tức nói tiếp, “Dì không phải không biết, bây giờ đàn ông thật sự là rất biết cách che giấu, nhất định là tắc kè hoa biến dị!”

Đổ mồ hôi, cậu ta nói giống như mình không phải là đàn ông không bằng, mà chúng tôi lại chính là loại phụ mà bị loại đàn ông như vậy lừa dối.

Mẹ tôi và Giang Linh gật đầu một cái, hiểu ý của chúng tôi. Nhưng mà sau đó, mẹ tôi nói ra một câu nói khiến cho tôi thiếu chút nữa thì phun cơm ra.

“Vậy thì như thế này đi, Vũ Thần đi theo hai đứa chúng nó, dù sao thì trường học cũng đang được nghỉ không cần phải đi học. Cháu hãy đi theo hai chị để chọn lựa thật tốt nhé!”

“Một lát đi xem mắt không được cười, không cho phép khen ngượi người kia, không cho phép hỏi người kia quá nhiều! Hiểu chứ?” Mẹ để cho Vũ Thần đi theo chúng tôi đi xem mắt, Giang Vũ Thần thật sự đồng ý.

“Dạ biết, cháu sẽ giả vờ câm, hơn nữa còn là mặt than câm.”

“Ngoan!” Nói xong, cậu ta sờ sờ lên đầu của tôi, rất vừa lòng đẹp ý. Nhưng giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì. Bàn tay của Giang Vũ Thần nhẹ nhàng vỗ lên đầu của tôi, “Thứ bảy!”

“Hả?” Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, “Thứ bảy làm sao?”

“Sinh nhật, trải qua cùng với tôi.” Nửa là ra lệnh, nửa là giọng điệu nũng nịu.

Bất đắc dĩ liếc nhìn cậu ta một cái, tôi nói, “Không phải đã nói xong rồi sao, tôi đã nói là tôi sẽ trải qua sinh nhật cùng với cha mẹ, đặc biệt là mẹ tôi, biết chưa, ngày sinh nhật của con chính là ngày cực khổ của mẹ!”

“Chỉ có chị là có hiếu, hiếu thuận mẹ nhiều lần như vậy rồi, sao chị không hiếu thuận tôi lấy một lần?”

Bộp! Tôi dùng nắm đấm gõ lên đỉnh đầu của cậu ta, “Hiếu thuận cậu? Dùng từ kiểu gì vậy? Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy!”

“Hứ ——” Vẻ mặt của Vũ Thần là ‘Lại đem số tuổi đè người’, “Tôi lần đầu tiên có cơ hội trải qua sinh nhật của bạn gái, chị cũng không suy nghĩ cho tâm tình của bổn thiếu gia?”

“. . .” Cảm thấy vẻ mặt bất mãn của Vũ Thần nhìn vô cùng dễ thương. Tôi suy nghĩ kỹ một chút, quả thật, tôi cũng là lần đầu tiên trải qua sinh nhật cùng với . . . bạn trai . . . Tôi len lén quan sát Vũ Thần ở bên cạnh, bắt đầu từ khi nào tôi lại có thói quen coi cậu ta là bạn trai? Nghĩ tới đây khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.

“Ôi, hôm nay lẽ ra không nên uống nhiều nước như vậy!” Giải quyết vấn đề xing, vẻ mặt Giang Linh sảng khóa đi từ trong nhà vệ sinh đi ra.

“Ha ha, ha ha.” Tôi và Vũ Thần lập tức đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn lại, cũng tự động nhích sang hai bên một bước.

Giang Linh nhìn chúng tôi có chút kỳ lạ, chỉ chỉ khe hở ở giữa chúng tôi, “Chỗ ở giữa là nhường cho mình? Muốn mình mỗi một tay dẫn một người?” Nói xong, cô ấy vui vẻ nhảy vào giữa chúng tôi, tay trái khoác lấy tay phải của tôi, tay phải cầm lấy tay trái của Vũ Thần.

“Này này, chị vừa đi nhà vệ sinh xong đã rửa tay chưa? !” Vũ Thần không mượn chị mình nắm tay, mau chóng tránh người ra rồi quang quác kêu lên.

“Thật là rắc rối! Phụ nữ bọn chị lại không giống như đàn ông bọn em!”

“. . .” Giang Linh đúng là nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì liền nói cái đó, tôi im lặng.

Vũ Thần lại càng thêm bất đắc dĩ nhìn người chị cẩu thả của mình.

“Sao vậy? Không đúng sao?” Thấy hai người bọn tôi không ai nói tiếng nào, Giang Linh còn nhấn mạnh.

“Ha ha, ha ha, đúng.”

“Chứ sao! Phụ nữ chúng ta . . .”

“Giang Linh! Bên kia còn có thông tin chúng ta chưa xem, chúng ta mau đi đi!” Vì không muốn cho Giang Linh tiếp tục đề tài đàn ông phụ nữ nữa, tôi vội vàng thay đổi đề tài.

“Bên kia sao? Được!” Cô ấy chấm dứt đề tài đàn ông phụ nữ, nhưng mà đột nhiên lại cười ghé sát vào bên tai tôi. “Liêm Di, thật ra thì cậu cũng muốn nhanh chóng đi tìm đàn ông đúng không? Nhìn cậu vội vàng như vậy!”

Cười khổ, cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó thôi . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.