Gió Nam Và Hoa Hồng

Chương 3: Chương 3: Chương 1.3: Canh gừng




Phía nam ngoại ô Giang Thành, núi sát ven sông, là nơi có phong thủy tốt theo sách nói.

Đường núi mới tu sửa, một đường dẫn lên nghĩa trang giữa sườn núi. Công trình kiến trúc đều là màu đen xám, làm sắc trời u ám càng nổi bật, khói dày đặc, như một bức thủy mặc lâu đời.

Hôm nay là năm mươi bảy ngày của Đinh Tĩnh Nghi.

Trần Nhứ nhìn sắc trời, sợ mưa rơi càng lúc càng lớn, xe bus không chạy qua, không thể trì hoãn, rất nhanh từ nghĩa trang đi ra. Cô lại không mang ô, đứng dưới mái che mưa 20 phút vẫn không thấy bóng dáng xe bus.

Trời mưa lạnh, lại thật yên tĩnh.

Trên đường núi càng thêm vắng vẻ. Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe riêng phóng nhanh đi qua, khiến nước bắn tung tóe.

Trần Nhứ dù mặc áo khoác lông dày, nhưng vẫn cảm nhận rõ được gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới.

Mắt cô nhìn điện thoại di động không có hiển thị nào trên phần mềm gọi xe, đội mũ áo lông lên trên đầu, không tự chủ được co rúm lại dưới bả vai.

Trong hoàn cảnh này làm cô thấy mình thật cô độc, bất lực.

Lòng chua xót kéo dài thậm chí kêu gào vượt qua nỗi đau của sinh ly tử biệt. Người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng những chuyện sinh hoạt vụn vặt hàng ngày tra tấn cứ như quá trình nước chảy đá mòn, chậm chạp mà khắc sâu. Vào giờ khắc này, lòng chua xót cứ không phòng bị chút nào tràn ra, ngự trị chặt chẽ trong lòng cô.

Tạ Nghiêu Đình lái xe ra tới cổng nghĩa trang.

Giang Tư Mạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không có cài dây an toàn, xe phát tiếng kêu nhắc nhở càng lúc càng lớn. Cậu đang cúi đầu chơi di động trên tay, không để ý trong lòng.

“Mạc Mạc, thắt dây an toàn.”

Giang Tư Mạc thấp giọng: “Ừ” rồi một tay chơi, tay kia thắt dây an toàn, ánh mắt một khắc cũng không rời màn hình điện thoại.

Tạ Nghiêu Đình mỉm cười: “Chơi hay lắm sao?”

Đột nhiên cậu không còn hào hứng, dừng lại nghiêng mặt qua, hời hợt giải thích: “Không thấy thú vị, không có ý nghĩa gì, chỉ để giết thời gian mà thôi.”

Cậu lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như tương lai cháu có cơ hội chế tác trò chơi, chắc sẽ hay hơn trò này.”

“ Thời điểm điền bảng nguyện vọng cho kỳ thi Đại Học có thể ghi danh công việc tương lai.”

Tạ Nghiêu Đình đối với mộng tưởng của người trẻ dù sao vẫn giữ nguyên thái độ cổ vũ.

Giang Tư Mạc xùy cười một tiếng: “Chú còn không biết ba mẹ cháu sao? Chú nghe tên của cháu, từ lúc cháu sinh ra liền quyết định là phải học y đấy.”

Tình huống nhà họ Giang, Tạ Nghiêu Đình đại khái biết rõ một ít.

Hạnh Lâm thế gia, con đường mà sư huynh sư tỷ bồi dưỡng cho Giang Tư Mạc độ cao hài hòa vừa phải, ăn nhịp với nhau.

Giang Tư Mạc nhìn màn mưa qua cửa sổ, lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó đánh xuống cửa sổ xe. Một chồng âm thanh trách móc...mà bắt đầu: “Dừng xe, dừng xe, dừng một một chút...”

Mưa đã rơi nhỏ hơn. Trần Nhứ đã dọc theo đường núi rời đi một đoạn đường.

Sắc trời toàn bộ màu đen, không có đèn đường. Cũng không biết Giang Tư Mạc như thế nào liếc qua liền nhận ra cô.

Tạ Nghiêu đình dừng xe ở ven đường, bật nháy đèn hai bên, sau đó xuống xe cầm một cái chăn lông từ ghế sau đi ra. Giấc ngủ của anh vẫn trong tình trạng không tốt lắm, có đôi khi càng mệt mỏi càng ngủ không được, cần yên tĩnh, rất sợ nơi ầm ĩ. Lúc trực ca đêm tại bệnh viện lớn, ngẫu nhiên trong xe dưỡng thần một chút.

Trần Nhứ ngồi ở ghế sau, hơi cúi đầu, mái tóc cắt ngang trán bị mưa làm ướt, sắc mặt vì rét lạnh mà có chút trắng bệch, lông mi run rẩy, trong mắt hơi đọng nước. Cằm hơi nhọn, bả vai đơn bạc mà gầy yếu, lộ ra có chút chật vật.

Tạ Nghiêu Đình giữ im lặng, một lần nữa khởi động xe, chỉnh nhiệt độ sưởi trong xe tới mức cao nhất.

Giang Tư Mạc liếc nhìn Trần Nhứ: “Cởi áo khoác ướt ra trước, rồi đắp thảm sưởi lên.”

Trần Nhứ làm theo, lại nghiêm túc nói câu: “Cảm ơn.”

Giang Tư Mạc vốn muốn hỏi gì đó, nhưng từ kính chiếu hậu bắt gặp cô cởi áo khoác sau lộ ra trên cánh tay trái vòng lụa đen, giật giật miệng, không lập tức lên tiếng.

Một lát sau.

Giang Tư Mạc giới thiệu sơ lược: “Bạn học của cháu, tên Trần Nhứ.”

Anh nghiêng mặt qua, hướng Trần Nhứ: “Tôi là sư thúc.”

Trần Nhứ nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Tạ Nghiêu Đình vẫn hết chăm chú nhìn đường phía trước. Âu phục tím, áo sơ mi trắng như tuyết, cà- vạt cũng màu trắng, sạch sẽ, tuấn lãng, tròng mắt đẹp, như là ngôi sao trên trời.

Con đường dài, ngày mưa, lại vừa lúc có gió lớn, trên đường kẹt xe nghiêm trọng. Sau khi về đại lộ, phanh đèn liên tiếo, trên cầu vượt uốn lượn như một bãi đèn biển. Tầng cao nhất của đài truyền hình chiếu sáng bằng đèn chữ thập, bị màn đêm và pha lê biến ảo thành cảnh tượng kỳ lạ trong phim.

Giang Tư Mạc đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm trước được không?”

Trần Nhứ vội vàng nói: “Không cần, chở tôi tới chỗ tàu điện ngầm là được rồi.”

Mặt Giang Tư Mạc không đổi sắc, nói: “Có một quán ăn tên Phúc Thiệu, làm thức ăn chay ăn rất ngon đấy, gần nhà chú của tôi, buổi tối chú ấy có ca trực đêm, vừa vặn phải đi về thay quần áo.”

Tạ Nghiêu Đình cười, tập trung lái xe.

Giang Tư Mạc vụng trộm nhìn anh làm điệu bộ hỏi: “Đúng không, tiểu thúc?”

Khóe môi Tạ Nghiêu Đình hơi vểnh, thấp giọng phối hợp với cháu nhỏ: “Đúng vậy, buổi tối tôi có ca trực đêm.”

Trong khoảng thời gian ngắn Trần Nhứ không thể nghĩ ra được lý do từ chối.

Phúc Thiện nằm ở vị trí náo nhiệt nhưng bên trong quán rất yên tĩnh. Bên ngoài không có biển hiệu, sau khi tiến vào có một mùi đàn hương nhàn nhạt, bố trí cực kỳ tinh xảo lịch sự tao nhã. Tảng đá gạch xanh, cùng kiểu phong cách ngăn cách, nóc nhà lục giác cùng ánh sáng đèn cung đình tao nhã mà mềm mại. Đồ ăn bài trí thẳng tắp, viết tay tiểu Khải, phác ra kém cỏi lại hào phóng.

Vừa ngồi xuống đã có quản lý tới chào hỏi. Tạ Nghiêu Đình vốn là cố vấn nguyên liệu làm thức ăn chay cho quán ăn này.

Anh gọi đồ ăn sau mới về nhà thay quần áo. Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng ấm trà gừng: “Bác sĩ Tạ phân phó phòng bếp nấu. Nói mọi người mắc mưa, đề phòng bị cảm.”

Giang Tư Mạc vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu uống đi. Tôi chịu không được mùi gừng.”

Trần Nhứ nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm. Canh gừng trong trà bỏ thêm táo đỏ và đường đỏ, có một loại ngọt cay độc đáo, trong chốc lát toàn thân đã đổ mồ hôi, rất ấm áp, cả đầu ngón tay đều có độ ấm.

Trần Nhứ hỏi: “Bác sĩ Tạ là chú của cậu thật sao?”

Giang Tư Mạc cười nói: “Nhìn rất trẻ phải không. Thực ra, chú ấy là học trò của ông nội tôi, đệ tử cuối cùng. Cả đời ông nội tôi chỉ thu nhận được mười bảy học trò.”

Trần Nhứ gật đầu.

Giang Tư Mạc cởi mở trò chuyện, hỏi rất nhiều vấn đề, Trần Nhứ đều trả lời rất đơn giản, có khi liền chỉ một hai câu chữ.

Cậu cũng không để trong lòng.

Rất nhanh Tạ Nghiêu Đình đã trở lại. Anh mặc đồng nhất một bộ áo màu đen, cổ tròn, lộ ra cổ áo sơ mi trắng, quần đen dài. Áo khoác dài cởi bỏ, khoác lên cánh tay.

Ánh mắt Trần Nhứ lướt qua menu đc viết bằng chữ tiểu khải: Lần đầu tiên, mười lăm, tiếp nhận ăn.

Giang Tư Mạc giải thích: “Đây là quán ăn chay, rằm mỗi tháng đều phát thức ăn miễn phí. Tôi đã tới hai lần, người xếp hàng toàn là người già lang thang gần đây, là bố thí chân chính.”

Trần Nhứ: “Lần sau có cần giúp đỡ, có thể gọi tôi.”

Mắt Giang Tư Mạc sáng rực lên, quay đầu nhìn về phía Tạ Nghiêu Đình: “Chú tôi là người phát động hoạt động này đó.”

Tạ Nghiêu Đình đương nhiên hoan nghênh Trần Nhứ gia nhập, nhưng mà anh suy xét tương đối lâu, một là nhiệm vụ thiết yếu của bọn nhỏ vẫn là chương trình học trên trường học, hai là công việc công ích coi trọng nhất phải có kiên trì, nếu như tham gia cho náo nhiệt vậy thì không được

Anh hỏi Trần Nhứ: “Vì sao muốn làm công ích?”

Trần Nhứ suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy công ích rất thú vị, rất ý nghĩa. Anh xem, từ thiện và công ích là nhãn hiệu của minh tinh trên một công ty.Hơn nữa còn giúp được những người cần giúp.”

Giang Tư Mạc cười ra tiếng: “Ha ha ha... Cùng chí hướng, tôi thực thực sợ cậu nói là muốn một chút tình cảm của mỗi người đấy.”

Ăn cơm xong.

Tạ Nghiêu Đình phải đến bệnh viện trực, tiện đường chở Giang Tư Mạc về nhà trước.

Đèn rực rỡ, trong không gian xe bịt kín chỉ còn hai người bọn họ, Trần Nhứ. Không ai nói chuyện, cảnh đêm ôn hòa, hoa mai di động.

Cô đã trầm mặc một lát, chủ động nói: “Sách của anh vẫn ở chỗ của tôi, sau này tôi không còn cơ hội đến từ đường nữa.”

Tạ Nghiêu Đình nở nụ cười: “Còn tưởng cô không nhớ ra tôi.”

Trần Nhứ cúi thấp đầu, miễn cưỡng làm lộ ra nụ cười tươi có chút đau khổ: “Tôi không muốn kể chuyện nhà trước mặt bạn học . Mẹ của tôi qua đời rồi, bố có người phụ nữ khác, hiện tại tôi sống cùng một chỗ với bọn họ. Quả thật nói ra rất 'ảo diệu', như nói lại tóm tắt nội dung của một bộ phim cẩu huyết.”

Ánh mắt Trần Nhứ nhìn về phía khác.

Cô không muốn kể chuyện gia đình mình tan vỡ với người khác. Bởi vì cô sớm hiểu, cái thế giới này không có cái gọi là cảm động, người thống khổ trong mắt người khác đều là truyện cười.

Tạ Nghiêu Đình nhìn ra được, cô không muốn kể nữa, hoặc là không nói được nữa.

Anh nói sang chuyện khác: “Sách đọc thấy sao, có phải rất buồn tẻ?”

Trần Nhứ ở đằng sau ưỡn thẳng người, đụng về phía trước: “không đâu, tôi thấy rất thú vị đó. thì ra hạt dẻ, quả sơn trà, quả quýt và gừng còn có thể làm thuốc.”

Tạ Nghiêu Đình giương mắt nhìn: “Đều là cây thuốc ăn được. Bụng rỗng ăn vào là cây ăn quả, người bệnh ăn là cây thuốc.”

Trần Nhứ nói: “Ừ, tôi rất thích ăn quýt, thích ăn nhất trong các loại quả vì nó mang mùi hương của trái tắt. Nhìn anh biên soạn sách, mới biết được cây quýt có một loại... Có một loại có thể ức chế tế bào ung thư.”

Anh nói tiếp: “Nomilin.”

Cô cười: “Đúng rồi, đúng rồi.”

Mưa suốt mãi không ngừng.

Rẽ vào đường Ngô Châu, hai bên đường phố đều là phòng cũ tan hoang. Phần lớn năm sáu tầng là cao nhất, không có thang máy, công trình kiến trúc khoảng thập niên 90. Mờ mịt lấy khói trắng ven đường ăn phủ kín cùng sạp trái cây, như là ảnh thu nhỏ cảnh sinh hoạt vụn vặt.

Đây mới là nơi thuộc về cô.

Trần Nhứ kiên trì muốn xuống xe tại giao lộ.

Tạ Nghiêu Đình đưa cho cô một cây dù màu đen lớn.

Trên đường về anh nhận được điện thoại, vội vàng đến bệnh viện, nói về sau có việc cần giúp đỡ có thể tìm anh.

Trần Nhứ biết anh ta khách sáo. Nhưng không nhiều lời, gật đầu, vẫy tay về hướng anh vừa đi. Bọn họ không lưu giữ bất kì phương thức liên lạc nào, nhất định cũng sẽ không gặp nhau, có thể trở thành người qua đường.

Nghiêu Đình nhanh chóng lái xe đi.

Trên đường nhận được tin nhắc đến từ Giang Tư Mạc, anh thừa dịp dừng đèn đỏ mở ra xem.

Chỉ có một hàng chữ: “Cháu muốn học đánh đàn piano.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.