Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm Nhanh

Chương 77: Chương 77




“Ngươi?” Lông mày Minh Trọng Mưu thoáng nhíu lại, ánh mắt sáng rực hữu thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khởi La, đợi nàng nói ra lý do.

Nghiêm Quán nghe Khởi La nói vậy, ánh mắt khóa chặt lấy cánh môi nàng chờ nàng mở lời.

Khởi La không để tâm đến Nghiêm Quán, cung kính trả lời Minh Trọng Mưu: “Bệ hạ, tiện thiếp nói mình có tội nghĩa là có tội thật, không phải nói bừa vô căn cứ.”

“Ngươi có tội gì, nói thử nghe xem.” Minh Trọng Mưu nói.

“Tiện thiếp phạm phải hai tội.” Khởi La buồn bã đáp, “Tiện thiếp lúc còn là thiếp của Thừa tướng, nhưng lại đi ngưỡng mộ người khác, tự ý qua lại, đây là tội thứ nhất.” Nói đoạn, nàng hơi quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Quán, ánh mắt trầm tĩnh như nước, trong vẻ trầm tĩnh ấy dường như có thể nhìn thấy những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt dưới đáy. Dừng lại một thoáng, nàng lại tiếp: “Hơn thế người tiện thiếp ngưỡng mộ còn là kẻ ngu hiếu, không chỉ không thể báo hiếu, lại còn suýt chút nữa làm chuyện gây hại cho xã tắc, có thể nói là người bất trung bất hiếu, đây là tội thứ hai.”

Nghiêm Quán nghe xong, trái tim đau thắt, nhủ thầm quả nhiên là vậy, Khởi La nhất định là hối hận vì đã gả cho hắn.

Hắn vốn dĩ còn đoán, nếu Khởi La biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn, không nói đến mối quan hệ giữa nàng với Tạ Lâm, mà chỉ riêng việc hắn lợi dùng nàng, đã quá đủ để nàng không dễ dàng gì tha thứ cho hắn rồi.

Nhưng không nghĩ nàng lại nói vậy, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn, giống như bị kim đâm vào tim, cơ hồ khiến hắn khó lòng hít thở.

Nào ngờ Khởi La cười khổ, nói tiếp: “Nhưng đối với kẻ bất trung bất hiếu mà mình đã trót ngưỡng mộ này tiện thiếp vẫn không thấy hối hận.” Nàng nhìn hắn, trong mắt không có oán hận, không có lửa giận, chỉ có nồng nàn ấm áp lặng lẽ lan ra, “Tiện thiếp ngưỡng mộ chàng, chàng làm sai, tiện thiếp cũng cho rằng chàng đã sai, nhưng trong lòng tuyệt nhiên không oán trách, như thể cứ lẳng lặng nhìn chàng ấy thế này cũng cảm thấy trái tim vô cùng bình yên vậy.”

Nghiêm Quán kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn, hắn không nghĩ nàng sẽ nói thế, chỉ cảm thấy trái tim rúng động, ngây người tại chỗ.

Hắn cảm thấy mình nhất định là một kẻ ngốc, vì giờ hắn dường như không thể thốt lên lời, chỉ biết thầm gọi tên nàng hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng mà thôi.

Mọi người nghe Khởi La nói vậy, lại thấy ánh mắt họ cuốn vào nhau như không nhìn thấy bất kỳ ai khác, liền hiểu đôi bên tình sâu nghĩa nặng, không khỏi có chút bi ai.

Khởi La lại nói tiếp: “Dù chàng phạm phải sai lầm, nhưng tiện thiếp cũng không thấy hối hận,” nàng quay lại hơi cúi đầu nói với Minh Trọng Mưu, “Nếu nói chàng bất trung bất hiếu, vậy thì tiện thiếp cũng là kẻ bất trung bất hiếu, đây là tội nặng đến mức nào chứ?” Nàng chậm rãi khấu đầu, “Xin bệ hạ ban chết, tuy không được sinh cùng một giờ, nhưng mong được chôn chung một mộ.”

Nghiêm Quán hít vào một hơi thật sâu, giữ chặt ống tay áo nàng trong tay, “Khởi La! Nàng đang nói linh tinh gì vậy? Nhất định là do đầu óc không tỉnh táo rồi, nói năng hàm hồ.” Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn Minh Trọng Mưu, cổ họng vì cuống quá mà có phần khàn khàn, “Bệ hạ, nàng ấy nhất định là hồ đồ rồi, chắc chắn không biết mình đang nói gì đâu! Hơn thế đây là tội của thần, có liên quan gì tới nàng ấy đâu, huống hồ nếu ngưỡng mộ phu quân của mình mà là có tội, thì thần nhất định đáng bị thiên đao vạn quả!”.

Hắn quýnh lên nhận lỗi với Minh Trọng Mưu, liên tục dập đầu, xin bệ hạ chỉ xử lý một mình hắn, cầu xin bệ hạ khai ân với người nhà.

Mọi người chỉ biết yên lặng, thấy Nghiêm Quán như vậy, cảm xúc trong lòng không biết dùng từ nào để miêu tả.

Từ xưa tới nay tình sâu ý nặng thật quá buồn cười. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, thật khiến người ta không biết nên nói sao.

Hồi lâu, Minh Trọng Mưu mới đằng hắng một tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm, thấy nàng đứng nơi đó, năm ngón tay trong ống tay áo siết chặt, ánh mắt rơi xuống người đang quỳ trên đất, cảm xúc trong mắt có oán hận, có thương xót, có khẩn thiết.

Minh Trọng Mưu từng nghe nàng kể, tuy mang danh là thị thiếp trong nhà nhưng lại giống như chị em, nàng từng cứu bọn họ, đương nhiên trong lòng sẽ không nỡ, bèn nói: “Tạ khanh, chuyện này giao cho khanh cơ hội quyết định, rốt cuộc hai người họ sống hay chết, chi bằng để khanh định đoạt.”

Tạ Lâm trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, chuyện của hai người bọn họ liên quan đến thần, thần không tiện trả lời.”

Minh Trọng Mưu lắc đầu, nhủ thầm giờ nàng vẫn còn mải lo cho xã tắc và pháp chế, không muốn tùy tiện nghĩ đến tư tình, rõ ràng trẫm thấy nàng đang lo lắng đến sắc mặt trắng nhợt trắng nhạt rồi kia kìa.

Lúc này quần thần vốn dĩ không muốn dính lấy cái họa này vào người, nhưng Úy Trì Chính lại nhạy cảm phát hiện ra trong lời nói của Minh Trọng Mưu có ý thả lỏng, hắn liếc nhìn Tạ Lâm, thu lại cảm xúc trong lòng, cung kính nói với Minh Trọng Mưu: “Bệ hạ, thần cho rằng, tuy Nghiêm Quán có tội, nhưng suy cho cùng vẫn chưa thành công, vẫn chưa đến mức phải chết. Nhưng chuyện hắn muốn hại trọng thần của triều đình cũng không thể dễ dàng bỏ qua như thế được, nếu không một khi trở thành tiền lệ rồi, sẽ bị kẻ xấu vin vào đây cố tình làm chuyện ác thì biết xử lý sao? Vì thế thần cho rằng tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì không thể tha.”

Trương Dụ tuổi đã vào trung niên, nhìn thấy tình thế như vậy sao lại không hiểu ra, lập tức cũng cầu xin: “Thần cũng nghĩ như vậy, vợ chồng Nghiêm Quán tình cảm sâu nặng, việc này không có tội, chỉ là tội Nghiêm Quán mắc phải không nhỏ, không thể xử nhẹ, chi bằng……”

Nghiêm Quán nói cho cùng cũng do ông ta đề bạt, hồi đầu là vì yêu mến tài năng của hắn, giờ càng không nỡ để hắn phải chết, nên đương nhiên ra sức khuyên nhủ cứu lấy cái mạng của hắn, tuy rằng ông ta không cai quản pháp chế, nhưng cũng nói được đâu ra đấy.

Minh Trọng Mưu vốn đã có ý định giữ lại mạng cho Nghiêm Quán, nghe vậy cảm thấy hợp tình hợp lẽ, bèn theo đó mà hạ lệnh. Trong lúc nói, ánh mắt liếc thấy bàn tay của Tạ Lâm hơi hơi thả lỏng, hắn mới lén thở phào nhẹ nhõm.

XXX

Năm mới đã qua, tiết trời đang lúc chuyển mùa, nên không khí vẫn còn khá lạnh.

Trên một con đường lớn, Tạ Lâm dìu đỡ Khởi La lên xe ngựa. Khởi La vừa đứng vững trên xe xong, Tạ Lâm ngẩng đầu lên, không kìm được thoáng ẩm ướt dâng lên trong mắt, chậm rãi nói: “Chuyến này đi nhiều sương gió, đường xá lại xa xôi, muội phải quan tâm đến bản thân mình. Nếu còn cần thứ gì thì báo tin về, ta nhất định sẽ gửi tới ngay.”

Khởi La cũng rơm rớm nước mắt, nàng nhìn xe ngựa, rồi lại nhìn đống đồ được chuẩn bị đầy đủ trên xe, lắc đầu nói: “Khởi La chuyến này đi đâu cần bao nhiêu đâu, Nghiêm Quán bị phạt lưu đày, Khởi La thân là vợ chàng, đương nhiên cũng phải đi theo. Huynh trưởng nuông chiều Khởi La như vậy, đến lúc đó không chịu được cực khổ thì biết phải làm sao? Huynh trưởng còn thuê xe cho Khởi La nữa, may mà Khởi La cũng biết đánh xe, nên không cần thuê người, nếu không sẽ còn phiền phức hơn.”

“Nói linh tinh gì thế, chỉ là tiếc không chăm sóc được muội chu đáo hơn thôi,” Tạ Lâm thở dài, “Lúc ấy giúp bọn muội rời khỏi đây, chỉ nghĩ nhất định sẽ không để bọn muội phải chịu mưa bão, không phải trải qua những ngày tháng vất vả, nào ngờ lại……” Nói đến đây, Tạ Lâm lại nhớ đến tên Nghiêm Quán khiến nàng cực kỳ không vừa lòng kia, bất giác thở dài.

Khởi La cười cười, “Huynh trưởng không phải là Khởi La, sao biết được Khởi La có thấy hạnh phúc hay không? Hy vọng được cùng người mình thương nắm tay nhau sống tới khi bạc đầu là lẽ tự nhiên thôi mà, cũng giống như bệ hạ và huynh trưởng vậy.”

Tạ Lâm hiếm khi đỏ bừng mặt, ho khẽ một tiếng, “Nói vớ vẩn gì thế?”.

Mặc Nhi và Thục Hà ở đằng sau cũng im lặng mỉm cười, khó có cơ hội được trêu Tạ Lâm đương nhiên không thể bỏ qua.

Mọi người đang cười, đột nhiên Khởi La nhớ tới một người, ánh mắt thoáng nhuốm màu ảm đạm, “Huynh trưởng, về phần Lạc ngự y, huynh tính sao? Dù sao hắn và huynh cũng từng có hôn ước, hơn thế…… nhìn cách hắn làm việc, không phải không có tình ý với huynh. Tình ý của đế vương tuy rằng nồng nàn, nhưng Khởi La nghe nói, làm bạn với vua như chơi với hổ, huống hồ đương kim Hoàng thượng cũng không phải chỉ có một người phụ nữ, sau này chỉ sợ hậu cung sẽ còn đông thêm, huynh chắc chắn sẽ không bao giờ chịu trở thành người trong hậu cung. Khởi La cho rằng, nếu có thể có đường lùi……” Nàng do dự rồi nói tiếp, “Khởi La nghĩ, Lạc ngự y là lựa chọn vô cùng tốt. Nếu có thể cắt đứt được chuyện với bệ hạ, thì sẽ còn tốt hơn.”

Tạ Lâm thoáng trầm mặc, hồi lâu mới lắc lắc đầu, “Chuyện này tạm thời ta không muốn nghĩ tới, chuyện tương lai ai mà biết trước được?” Nàng ngắm nhìn dáng vẻ bình thường của Khởi La sau khi được Minh Trọng Mưu giúp dịch dung xong, không khỏi lên tiếng khen, “Giờ ta thấy dáng vẻ muội thế này cũng thấy yên tâm, trên đường đi có thể bớt được rất nhiều rắc rối, tiền bạc tốt nhất không để lộ ra được chút nào thì ráng đừng để lộ ra chút ấy, sau này muội vẫn muốn sống cùng với gã đó ta cũng không ngăn cản, chỉ là…… phải cẩn thận.”

Khởi La gật gật đầu, mọi người nói thêm vài câu, rồi mới bịn rịn chia tay.

Sương mù mờ ảo bao phủ cả con đường, Khởi La mặc quần áo vải gai nhẹ nhàng đánh xe rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong màn sương.

Tạ Lâm đứng đó rất lâu, tận cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Khởi La đâu nữa, cũng vẫn không chịu cất bước.

Ở chung với nhau nhiều năm, nàng lớn tuổi hơn bọn họ, nên trước giờ vẫn luôn chăm sóc cả ba. Vốn dĩ cứ tưởng ly biệt sẽ rất dễ dàng, không ngờ khi khoảnh khắc ấy đến thật, trong lòng lại cảm thấy đau đớn như dao cắt.

Nghiêm Quán bị sung quân lưu đày, cắt bỏ hết chức vụ, ba đời không được làm quan, tuy rằng không bị tịch thu gia sản, nhưng trong chiếu thư trên triều đã nói rất rõ, của cải tất cả đều phải để lại cho mẹ hắn an hưởng tuổi già, còn hắn thì không được giữ một đồng.

Còn Khởi La thì tình nguyện chịu phạt, muốn cùng phu quân đến nơi xa xôi. Bệ hạ nể tình cảm sâu đậm của nàng với chồng không cấm cản gì, dù biết nàng mang theo của cải đi, cũng nhắm một mắt mở một mắt, nên hôm nay mới có chuyện cả đám người Tạ Lâm đi đưa tiễn.

Vậy cũng tốt. Tạ Lâm nghĩ.

Cách xa nơi kinh thành nhiều thị phi, hai vợ chồng họ được ở bên nhau cũng có thể coi như một chuyện vui, không uổng công nàng từng muốn gả Khởi La đi.

Không bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng gọi nghẹn ngào của Mặc Nhi, vừa khóc vừa gọi “Khởi La, Khởi La” không ngừng, Thục Hà an ủi nàng ta: “Được rồi được rồi, cũng không phải không bao giờ gặp lại, hà tất phải thương tâm như vậy?”.

Tạ Lâm nhìn về phía trước, trong lòng nhủ thầm, không bao giờ gặp lại, cũng tốt.

Con đường phía trước dù có nhiều gian nan, nhưng nếu kiên trì vững bước, thì không gì là không vượt qua được.

XXX

Ánh nắng rực rỡ, bóng cây râm mát, đám thị vệ đứng thẳng tắp bên cạnh những ngọn cờ phướn xung quanh bãi săn, những cơn gió thổi qua vang lên âm thanh xào xạc.

Các đại thần, hoàng thân quốc thích đều cưỡi ngựa, con nào con nấy bốn chân thon dài, thân mình chắc khỏe, kiêu ngạo tuấn mỹ, sau lưng những người cưỡi ngựa đều mang theo cung và tên, người nào người nấy tư thế oai phong lẫm liệt, nóng lòng muốn thử.

Thị lang bộ Hộ Tả Minh cười lớn tán thưởng Sử Đạt: “Sử đại nhân đúng là gừng càng già càng cay, phong thái trên lưng ngựa không hề kém cạnh năm đó.”

Thượng thư bộ Lại Sử Đạt vuốt vuốt râu, lắc đầu cười đáp: “Già rồi già rồi, cho dù là năm đó thì bản lĩnh cưỡi ngựa của Sử mỗ cũng không thể bằng được Úy Trì đại nhân xuất thân từ quan võ. Tuy rằng Úy Trì đại nhân còn trẻ, nhưng văn võ song toàn, so với ta và ông, thì cơ hội thắng lớn hơn nhiều.”

Sử Đạt trước giờ vẫn muốn gả cô con gái Sử Hồng Dược của mình đi, kết quả ước mơ được làm Quốc trượng tan tành, muốn gả nữ nhi cho Tạ Lâm, thì Tạ Lâm lại như thế…… ông ta do dự hồi lâu, canh cánh nỗi lo tìm rể tốt cho con gái. Trong số văn võ bá quan trong triều, nếu nói về nam tử tuổi tác phù hợp lại chưa lấy vợ, tuy cũng không coi là ít, ngoại trừ Tạ Lâm ra, Sử Đạt cảm thấy Úy Trì Chính là một nhân tuyển rất được.

Đang thì trai tráng, địa vị cao sang, lại không hề kiêu ngạo, văn võ song toàn, nhất định có thể chăm sóc bảo vệ cho con gái mình.

Và điều quan trọng nhất là, người này là một trung thần của triều đình, xuất thân từ nghiệp nhà binh, lại ngay thẳng chính trực, từ một điểm này thôi đã thấy tốt hơn Tạ Lâm rất nhiều rồi. Vì thế ánh mắt Sử Đạt khi nhìn Úy Trì Chính, càng lúc càng có cảm giác hứng thú, lúc này không kìm được lên tiếng khen ngợi.

Tả Minh cũng cười đáp: “Sử đại nhân khiêm tốn rồi, cho dù đại nhân có thế thì cũng mạnh hơn đám văn nhân hạ quan, không có trâu bắt chó đi cày, bệ hạ bắt đám trọng thần triều đình ra ngoài săn bắn, hạ quan tuy tài năng chẳng ra sao nhưng cũng phải giả vờ nghiêm túc thể hiện chờ sai bảo.”

Nói đoạn, hai người đều không hẹn mà cùng bật cười.

Tả Minh nhìn Úy Trì Chính thong dong đi trước, lại cảm thán: “Nhưng Úy Trì đại nhân xuất thân từ nhà binh, khả năng cưỡi ngựa khiến người phải nể phục, hạ quan cho rằng, đám thần tử chúng ta không thể so bì được.”

“Đúng là như vậy.” Sử Đạt lập tức tán đồng.

Úy Trì Chính cưỡi ngựa chậm rãi đi phía trước, giọng nói của hai người không nhỏ, hoặc cũng có thể là cố ý để cho hắn nghe thấy, hắn bèn xoay người lại khiêm tốn nói vài câu, đáp: “Hai vị đại nhân quá khen rồi, nếu nói đến kỵ xạ, tuy Úy Trì mỗ biết võ, đã từng xông pha sa trường, nhưng sao có thể so sánh được với Hoàng thượng? Nghe nói tài kỵ xạ của Hoàng thượng rất giỏi, Úy Trì mỗ mà đặt lên bàn cân với Hoàng thượng, thì đúng là một trời một vực.”

Tả Minh vuốt vuốt râu, cười nói: “Úy Trì đại nhân khiêm tốn rồi, nhưng đúng là tài kỵ xạ của Hoàng thượng rất tuyệt, nếu không phải Vĩnh Lưu bệ hạ không có con, chỉ sợ giờ này Hoàng thượng đã trở thành tướng quân của triều đình ta rồi, dựa vào năng lực của Hoàng thượng, thì đám mọi rợ nước Di tính đếm gì?”.

Suy cho cùng cũng là bàn tán đến trên cả Hoàng thượng, Minh Trọng Mưu đang ở cách đó không xa, nên giọng nói của Tả Minh cũng hạ thấp xuống phải tông.

“Ồ?” Úy Trình Chính ngạc nhiên, “Chuyện này chưa từng nghe thấy bao giờ.” Hắn nghĩ ngợi, ánh mắt rơi xuống người Minh Trọng Mưu, hắn nhìn thấy Hoàng thượng đang theo sát phía sau Tạ Lâm thì thầm chuyện gì đó, Tạ Lâm mím mím môi, cuối cùng không nhịn được bật cười khẽ, thần sắc vốn dĩ vẫn còn sắc bén lạnh lùng, lập tức xuất hiện đôi nét dịu dàng.

Úy Trì Chính nhìn thấy, bất giác đầu mày cau chặt

Từ khi hắn biết tình nhân thực sự của Tạ Lâm thì ra chính là Minh Trọng Mưu, thì thường thầm quan sát họ như vậy, thậm chí thỉnh thoảng còn khó tránh khỏi cảm giác oán hận bản thân, giờ mới phát hiện ra, không chỉ bệ hạ, mà cả thần sắc Tạ Lâm khi nói chuyện với bệ hạ ở những chỗ không người cũng đã quá rõ ràng.

Một thần tử của triều đình mị hoặc vua…… từ chuyện của Nghiêm Quán lúc trước, Úy Trì Chính đã phát hiện ra, sự quyết đoán của bệ hạ khó tránh khỏi cảm tính, thiếu mất ba phần công bằng, may mà cục diện không xảy ra sai lầm gì lớn, Hoàng thượng cũng có giỏi việc lắng nghe can gián, nên mới không có gì thất thố, nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là chuyện tốt. Hơn thế……

Úy Trì Chính nhìn thấy bọn họ không biết đang nói đến chuyện gì, mà Tạ Lâm lại mỉm cười, trong lòng hắn không muốn nhìn tiếp nữa, liền giật cương xoay đầu ngựa lại, quay qua nói chuyện với mấy vị đại thần.

Thời tiết dần trở lên ấm áp hơn, Minh Trọng Mưu nhân cảnh tuyết rơi đúng lúc Vạn Triệu được mùa, liền tổ chức một cuộc săn bắn. Nếu nói là cho phép, thì chi bằng nói Minh Trọng Mưu muốn đích thân so tài với quần thần thì đúng hơn, muốn thể hiện bản thân vẫn chưa quên võ công kỵ xạ, và ước mơ được xung phong ngang dọc khắp sa trường thời niên thiếu. Nhưng……

“Nếu nàng cảm thấy mệt, thì không cần tới đây cũng được mà.” Minh Trọng Mưu nói.

Tạ Lâm bất lực lắc đầu, thì thầm đáp: “Sao nào? Bệ hạ cảm thấy thần là nữ, nên không thể so tài với quần thần trên lưng ngựa à?”.

“Sao lại nghĩ thế?” Minh Trọng Mưu sợ nàng để bụng, bảo, “Nàng vốn dĩ không giỏi việc này, nếu như trong cuộc săn bắn có xảy ra đụng chạm gì, thì nàng bảo ta yên tâm làm sao được? Nếu nàng thật sự không trụ được nữa, thì chắc chắn phải báo trước, tuy nàng là Thừa tướng, không thể không xuất hiện, nhưng……”

Tạ Lâm thấy hắn lo lắng như vậy, không nhịn được bật cười lắc lắc đầu, kéo dây cương về phía sau, khiến con ngựa hí vang, bước thụt lùi mấy bước, nhưng Tạ Lâm vẫn ngồi rất vững trên lưng nó, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt khóa chặt lấy người Minh Trọng Mưu, đáp: “Bệ hạ, người đừng coi thường thần thế.”

Ánh mắt rơi trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, thân hình thon thả mặc thường phục, hoàn toàn khác với ngày thường, toát lên vẻ anh khí bừng bừng, mở đầu bằng màn tung bay trong gió, dáng người hiên nganh mạnh mẽ, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười vui vẻ, ánh mắt dưới ánh nắng ấm áp buổi đầu xuân đã bớt đi vẻ giá lạnh.

Nàng chỉ nhìn hắn đơn giản như vậy thôi, mà khiến trái tim Minh Trọng Mưu trở nên dịu dàng một cách khó lý giải.

Minh Trọng Mưu bật cười lớn, “Thừa tướng của ta quả nhiên khác biệt, đến lúc ấy hãy so tài thử đi, nếu nàng thua, thì phải làm theo ý ta?”.

Tạ Lâm ngẩn ra, nàng không ngờ lại còn có cả đánh cược, nghĩ ngợi một thoáng, hỏi lại: “Bệ hạ muốn thần làm gì?”.

Minh Trọng Mưu siết chặt dây cương, ghé sát lại gần nàng, khẽ nói: “Tối nay ở cùng ta.”

Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt long lanh, như ẩn chứa ngàn vạn vì sao.

Nụ cười trên khóe môi Tạ Lâm thoáng nhạt đi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy tối mai thì sao?”.

Minh Trọng Mưu không nghĩ nàng lại trả lời như vậy, bất giác phì cười, nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng đang nhìn mình, thầm nhủ, đây là đang có ý định quyến rũ này. “Nếu ta thua, thì sẽ nhịn một ngày, tối mai nàng sẽ ở cùng ta.”

Tạ Lâm nghe xong, cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.

“Được.” Tạ Lâm nói.

Tuy rằng là vậy, nhưng hai người cũng biết, những người yêu nhau sớm tối quấn quýt đâu có gì sai trái? Đêm nay, đêm mai, chẳng qua là một phần thưởng. Bọn họ chỉ hận không thể ngày đêm được ở bên nhau, mãi không chia lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.