Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 92: Chương 92: V17.1: Gây gổ (1)




Bạch Tố Tình ngoài mặt thì nhìn Mộc Như Lam đầy chờ mong nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý, cô ta đã không còn là con bé Bạch Tố Tình vô danh tiểu tốt nữa, rất nhanh thôi, cô ta sẽ trở thành tiểu thư Mộc gia, trở thành thiên kim đại tiểu thư! Cô ta sẽ bước chân vào giới thượng lưu mà mình đã mơ ước từ lâu, sẽ không còn bất kỳ ai dám tùy tiện làm nhục và khi dễ cô ta nữa. Đấy là còn chưa kể đến sau này khi cô ta trở thành đại minh tinh của TMT, cho dù có là Âu gia thì nhất định cũng sẽ nguyện ý đón cô ta vào.

“Chị...” Thấy Mộc Như Lam không nói lời nào, gương mặt ngượng ngùng chờ mong của Bạch Tố Tình liền biến mất, thay vào đó là sự lo lắng và e dè cứ như sợ chị tức giận.

Mộc Chấn Dương lập tức đau lòng nói, “Lam Lam con sao thế, không muốn bố nhận nuôi Tình Tình à?”

Mộc Như Lam lại dịu dàng mỉm cười, “Bố, trong chuyện bố muốn nhận nuôi Tình Tình, ý kiến của con đâu quá quan trọng, bố hẳn phải thương lượng với mẹ mới đúng.”

Nhắc tới Kha Uyển Tình, tâm trạng vui vẻ của Mộc Chấn Dương nhất thời biến mất, các vấn đề thực tế liên tiếp đập vào mặt, phải rồi, Kha Uyển Tình mới là trọng điểm a. Lúc ở trên xe, ông ta bị Bạch Tố Tình âm thầm dắt mũi nên đã hồ hởi nhận Bạch Tố Tình làm con gái nuôi mà lại quên mất một sự thật rằng, Kha Uyển Tình mới thực sự là người làm chủ Mộc gia. Kha Uyển Tình vốn không ưa Bạch Tố Tình, bà ta chắc chắn sẽ không đồng ý nhận nuôi Bạch Tố Tình, càng không có chuyện để yên cho cô ta dùng thân phận con gái Mộc gia mà qua lại bên ngoài!

Mộc Chấn Dương áy náy nhìn Bạch Tố Tình, ông ta không thể chọc giận Kha Uyển Tình. Mặc dù ông ta đã không còn coi Kha Uyển Tình là đại tiểu thư Kha gia nữa nhưng mười mấy năm bị đè nặng đã khiến nô tính sinh ra ít nhiều, ông ta vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng mỗi khi Kha Uyển Tình nổi trận lôi đình, vả lại tài sản Mộc gia đều nằm trong tay Kha Uyển Tình, nếu Mộc Chấn Dương dám cứng rắn đối chọi với bà ta, nói không chừng ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Bạch Tố Tình biết Mộc Chấn Dương sợ vợ nhưng không ngờ lại sợ đến mức độ này. Mộc Chấn Dương thể hiện quá tốt ở thành phố G nên cô ta mới tưởng gã đàn ông này cũng không đến nỗi vô dụng, bây giờ lại thấy ông ta đổi mặt câm như hến, trong lòng cô ta tức giận bao nhiêu thì nước mắt trên mặt rơi nhiều bấy nhiêu, “Thật... thật xin lỗi, Mộc thúc thúc, chị, là tại... là tại em không tốt, em không nên vọng tưởng, nhưng vì em rất thích mọi người nên mới... Thật xin lỗi, em...”

Mộc Chấn Dương thấy cảnh này thì đau lòng quên hết không sót một thứ gì, ông ôm Bạch Tố Tình vào lòng rồi nhẹ giọng an ủi, “Ngoan, đừng khóc đừng khóc, bố cũng thích con, chờ Kha di của con về nhà, bố nhất định sẽ nói với bà ấy một tiếng, con thuần khiết lương thiện như vậy, Kha di làm sao nỡ bỏ con không danh không phận ở lại Mộc gia được chứ, ngoan...”

“Thật buồn nôn.” Gặp cảnh hai kẻ não tàn tự xưng là bố và con gái biểu diễn tiết mục phụ từ nữ hiếu, Mặc Khiêm Nhân bỗng thấy dạ dày của mình chộn rộn, cuối cùng cũng nhịn không được mà bắt đầu nói lời độc ác.

Chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của đàn ông vang lên, Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình mải mê chìm trong ảo tưởng của bản thân nên không để ý trong nhà đang ngồi một người xa lạ, hơn nữa người này còn trông quen quen.

Bọn họ ngay tức nhận ra Mặc Khiêm Nhân, đây chẳng phải là người đàn ông đã cứu Mộc Như Lam một lần ở cục cảnh sát và phá hỏng mưu đồ của Bạch Tố Tình đấy sao? Đảm bảo chẳng ai có thể dễ dàng quên mặt hắn một khi đã gặp qua một lần.

Lúc này hắn ngồi ở đầu bên kia bàn ăn, trước mặt còn đặt chén đũa cùng với xương đầu cá, hắn vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn bọn họ, thái độ thật lạnh nhạt nhưng lại khiến cho người đối diện phải rơi vào bất an khủng hoảng vì cảm thấy như bị nhìn thấu những chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.

Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương không khỏi chột dạ, vội vàng cúi mặt lảng tránh ánh mắt của hắn.

Mộc Chấn Dương thầm hốt hoảng, ông ta có cảm giác những bí mật xấu xa dơ bẩn nhất của mình đều bị Mặc Khiêm Nhân nhìn thấu, liền thẹn quá hóa giận rồi đâm ra khiển trách Mộc Như Lam, “Người này là ai? Con vừa xuất viện mà đã đưa đàn ông xa lạ vào nhà là sao? Mẹ con bận kiếm tiền tới điên rồi hả, đến cả con gái cũng không chịu dạy dỗ cho chu đáo?!”

“Nuôi mà không dạy là lỗi của cha*, trình độ thiếu kiến thức của vị tiên sinh này quả thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt, chắc hẳn là chưa học xong tiểu học.” Mặc Khiên Nhân đứng dậy đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nói ra những từ ngữ có lực sát thương rất lớn. Mộc Chấn Dương tức đến run cả người, ông ta muốn mắng Mặc Khiêm Nhân nhưng lại không dám nhìn thẳng vào hắn, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, cứ “Mày... mày... mày...” cả buổi mà vẫn không xong nổi một câu.

*Nuôi mà không dạy là lỗi của cha (Dưỡng bất giáo, phụ chi quá): một câu trong Tam Tự kinh – cuốn sách được biên soạn để dạy vỡ lòng cho con trẻ thời Trung Quốc xưa.

“Vị tiên sinh này là...” Bạch Tố Tình nhìn về phía Mộc Như Lam, cô ta đã muốn hỏi Mộc Như Lam từ dịp trước rồi, ở lễ khai mạc tại học viện Tử Viên, cô ta thấy vị tiên sinh này ngồi bên cạnh Mộc Như Lam, người có thể ngồi ở khu vực ấy đều không phải hạng tầm thường, hơn nữa khí chất của hắn hoàn toàn khác biệt với đám nhà giàu mới nổi dưới đáy xã hội thượng lưu, từ khi nào mà Mộc Như Lam quen biết một người đàn ông như vậy, vì sao trong tư liệu của cô ta lại không có hắn?

Mộc Chấn Dương cũng trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, ông ta phát hiện cô con gái này càng ngày càng không ổn, trong nhà vắng người mà lại mang một thằng đàn ông không rõ lai lịch về, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi Mộc gia biết giấu vào đâu! Đã thế thằng nhãi này còn dám chọc giận ông ta!

Mộc Như Lam làm như không thấy vẻ mặt đỏ gay đầy tức giận của Mộc Chấn Dương, cô chỉ hiền lành đáp, “Khách của con đấy ạ, anh ấy là ân nhân đã cứu mạng con tối hôm qua, bố nhất định phải giúp con gái cảm tạ Mặc tiên sinh thật tốt, nếu không nhờ anh ấy thì hôm qua con gái đã chết mất rồi.”

Ân nhân, bố, con gái, ba từ này lẳng lặng va chạm trong đầu Mộc Chấn Dương đồng thời kéo lại một chút ý thức đã sớm bị lãng quên, tỉ như ông ta là bố của Mộc Như Lam, tỉ như Mộc Như Lam tối qua vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan, tỉ như người đàn ông này đã ra tay cứu giúp. Khi những ý thức này tập trung vào một chỗ, Mộc Chấn Dương cũng tạm thời quên đi việc Bạch Tố Tình phải làm như thế nào, vì thế mặc dù rất khó chịu và không cam lòng, ông ta vẫn không thể không tỏ ra hòa nhã với Mặc Khiêm Nhân.

“Thì ra là như thế.” Mộc Chấn Dương miễn cưỡng nở một nụ cười cứng nhắc, “Cái này... Mặc tiên sinh, thật sự cảm ơn anh đã cứu con gái tôi, tôi...”

“Không cần khách sáo, tôi cứu em ấy không phải để được ông cảm tạ.” Mặc Khiêm Nhân thờ ơ đáp, không chịu chừa cho Mộc Chấn Dương một chút mặt mũi nào. Trong từ điển của Mặc Khiêm Nhân chưa từng xuất hiện khái niệm nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, phải biết rằng, ngay cả chỉ huy cấp cao của FBI Mỹ cũng phải nể trọng hắn mười phần, lãnh đạo cấp cao trong nước thì trông mong hắn về góp sức, một thiên chi kiêu tử như vậy, việc gì phải ủy khuất bản thân để nhượng bộ người khác?

Tư tưởng của Mặc Khiêm Nhân rất đơn giản: ăn ngay nói thật thôi, có điều Mộc Chấn Dương lại không cho là vậy, người này đem đến cho ông ta một cảm giác cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống, mà nội tâm Mộc Chấn Dương thì đã bắt đầu méo mó sau mười mấy năm bị Kha Uyển Tình chèn ép, đối mặt với những người có địa vị cao hơn mình, ông ta luôn luôn thể hiện một chút nô tính. Nhưng Mặc Khiêm Nhân thoạt nhìn khá trẻ tuổi, hơn nữa còn là bạn của Mộc Như Lam, điều đó chẳng khác nào nói rằng ông ta bị tiểu bối khinh thường. Sắc mặt vốn vui vẻ của Mộc Chấn Dương nay nhăn nhó đến khó coi.

Bạch Tố Tình vội bước tới vỗ nhẹ lên lưng ông ta, nũng nịu an ủi, “Bố đừng nóng giận, có lẽ Mặc tiên sinh không cố ý, anh ta là bạn của chị, nhất định sẽ không làm khó bố đâu.”

Bạch Tố Tình không nói còn may, cô ta vừa nói là Mộc Chấn Dương lập tức trừng Mộc Như Lam cháy mặt, thể loại bạn bè gì mà lại mất dạy như thế! Quả nhiên là vật họp theo loài, chẳng trách dạo này ông ta càng nhìn càng thấy Mộc Như Lam không vừa mắt, thì ra nó đã bị tên này làm cho hư hỏng!

Chậc, đúng là một đóa sen trắng không lúc nào không tính kế người khác, chỉ nói một câu mà đã đem tức giận của Mộc Chấn Dương với Mặc Khiêm Nhân chuyển hết sang Mộc Như Lam, tâm cơ của đóa sen trắng vô liêm sỉ này cũng giống như bùn lầy nơi đầm sen vậy, vừa sâu vừa đen, ai sơ sảy một chút thôi là tức khắc bị nó đẩy vào chỗ chết.

Mộc Chấn Dương nhìn Mộc Như Lam rồi hừ một tiếng, nhắm mắt làm ngơ cùng Bạch Tố Tình đi lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.