Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 87: Chương 87: V14.2: Ác ma (2)




Nằm đơn độc trên mặt đường đầy đất cát, chiếc điện thoại màu trắng bỗng sáng màn hình, bắt đầu chậm chạp gửi tin nhắn.

Di động của Mộc Như Lam có hai sim, sim 1 toàn là số người nhà và bạn bè thân thiết, còn sim 2 lưu số những người chỉ có thể gọi là quen biết.

Số của Mộc Như Lâm dĩ nhiên là nằm trong sim 1, vì vậy tin nhắn của Mộc Như Lam gửi đi cho danh bạ sim 1.

Thành phố K. Mộc gia.

Kha Uyển Tình đang bận túi bụi, hoàn toàn không để ý đến chuyện ba chị em Mộc Như Lam vẫn chưa về nhà ăn cơm, di động trên bàn chợt rung lên, bà ta phiền chán cầm xem thì thấy có tin nhắn gửi tới từ số của Mộc Như Lam. Đọc được nội dung bên trong, bà ta chỉ cho rằng Mộc Như Lam không cẩn thận ấn nhầm nên liền ném di động sang một bên rồi tiếp tục làm việc.

Thành phố G.

Di động của Mộc Chấn Dương đã tắt máy mấy hôm nay. Mỗi buổi tối ông ta đều dẫn Bạch Tố Tình đi làm quen với bạn bè mới. Ở bên cạnh Bạch Tố Tình càng lâu, cái cảm giác “đời thật đẹp” đã mất tự thuở nào lại càng ùa về trong tâm trí ông ta. Mỗi lần nhìn thấy Bạch Tố Tình cười cười ôm cánh tay mình, khéo léo giữ thể diện cho mình trong bữa tiệc rượu, ngay cả Kim Bác Hùng cũng không tiếp tục lạnh nhạt mà còn chủ động trò chuyện cùng mình, Mộc Chấn Dương lại càng đối xử tốt với Bạch Tố Tình, càng ngày càng thích Bạch Tố Tình, thậm chí, có những lúc người khác nhắc tới Mộc Như Lam con gái ông ta, Mộc Chấn Dương còn tưởng rằng đối phương đang nói về Bạch Tố Tình, tâm trạng lập tức vui sướng đến mức bay bổng.

Thành phố K. Quốc lộ quanh núi.

Dù thiếu đi An Hữu Minh thì cuộc sống vẫn tiếp tục guồng quay của nó, nhóm đua xe trên quốc lộ quanh núi vẫn sôi động như trước, những tay đua vẫn nhiệt tình tận hưởng thanh xuân của chính mình.

“A Sâm, sao A Lâm chưa tới?” Lưu Khải đến trễ, không thấy Mộc Như Lâm đâu thì mới ngạc nhiên hỏi, hai anh em nhà này từ nhỏ đến lớn cứ như một cặp sinh đôi dính liền, số lần tách ra dùng mười ngón tay đếm vẫn còn dư.

Mộc Như Sâm cầm mũ bảo hiểm trên tay chuẩn bị bắt đầu cuộc đua, nghe Lưu Khải hỏi vậy thì cũng không để ý nhiều, “Nó bảo phải ở lại trường học nghiên cứu phát minh mới nên không tới.” Mộc Như Sâm không nghĩ rằng em trai sẽ lừa mình, vì vậy nó nói cái gì cậu liền tin cái đó. Nếu ngay từ đầu Mộc Như Lâm đã nói là phải ở lại đợi Mộc Như Lam về chung thì Mộc Như Sâm dù yêu đua xe đến mấy cũng sẽ không đi.

“Lại phát minh? Ôi trời, sao tớ cứ có cảm giác như Sói xám* ấy nhỉ?”

*Sói xám: Nhân vật phản diện của bộ phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và Sói xám”. Trong phim này, mỗi khi Sói xám có âm mưu bắt cừu ăn thịt thì Cừu vui vẻ (với trang bị công nghệ tiên tiến) sẽ lại phát minh những đồ vật giúp phá kế hoạch của Sói xám, vì vậy Lưu Khải mới tự nhận mình là Sói xám và so sánh Mộc Như Lâm với Cừu vui vẻ.

“Cậu có đua hay không hả?” Mộc Như Sâm cũng chả muốn nói chuyện vớ vẩn với cậu ta.

Lưu Khải nhún nhún vai, đội vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh bạc, “Đua chứ sao không, để xem ‘hàng’ ai to hơn.”

“Xùy.”

Lá cờ đỏ vung lên, những chiếc xe đua như tên rời cung lao vút ra ngoài, Mộc Như Sâm yêu cực kỳ cái cảm giác tự do tự tại này, bên tai tràn ngập tiếng động cơ và tiếng gió vù vù, di động đặt trong túi bên đùi rung lên vài cái, Mộc Như Sâm cũng không dừng xe, thầm nghĩ chắc là tin rác, đợi cậu đua xong rồi tính sau.

Thành phố K. Quán bar Ý Loạn Tình Mê.

Trong phòng kín, không khí căng như dây đàn, một nhóm đàn ông toàn thân mặc đồ đen cảnh giác nhìn chằm chằm năm chàng trai cô gái trẻ tuổi ở phía đối diện, rõ ràng trong tay bọn họ đều có súng, thế nhưng lại run run không dám bóp cò.

Tại chiếc sô pha đơn màu đen, thiếu niên tuấn tú lười biếng ngồi vắt hai chân, yêu dã và nguy hiểm.

Mà bên cạnh hắn là những thiếu niên trẻ tuổi cá tính độc đáo mỗi người một vẻ, trong đó có một cô gái nhìn như vô hại nhưng lại khiến cả một đám người phải e dè đến chảy mồ hôi lạnh.

“Chuyện tôi nói, các ông có thể từ từ suy nghĩ, không cần nóng vội, cứ để cho đầu óc tỉnh táo rồi bàn tiếp.” Đoạn Nghiêu thờ ơ nói, trên tay cầm một ly rượu đỏ tươi, bên dưới ánh đèn mờ mờ, xuyên thấu qua khối chất lỏng trong suốt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như phản xạ ra từng tia sáng đỏ, “Dù sao thì, con người ta một khi nóng vội thường rất dễ làm ra những quyết định sai lầm, mà quyết định một khi đã sai thì thường sẽ dẫn đến vô số phản ứng dây chuyền, nếu chẳng may…”

“Xoảng!” Ly rượu đỏ trên bàn tay trắng nõn bỗng rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ nát làm lòng người run rẩy.

“Ha ha ha ha a…” Chàng trai như yêu tinh nhẹ nhàng nở nụ cười, xinh đẹp diễm lệ mà nguy hiểm vạn phần, tựa như một đóa hoa lớn lên trong độc dược.

“Đi thong thả~” Lưu Bùi Dương tự đắc cầm gương, tỏ thái độ đi thong thả không tiễn đừng cản trở người ta soi gương.

Những người áo đen giật nảy mình, nhưng không một ai dám cử động.

Lúc này cô gái duy nhất trong nhóm mới nâng mắt lên, cái nhìn lạnh như băng sắc như kiếm liền phóng tới, “Còn chưa cút?”

Đám người kia nghe vậy thì thân thể mềm nhũn, vội vàng nối đuôi nhau xông ra ngoài.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại bọn họ, Lễ Thân vừa đạp Thái Sử Nương Tử vừa cười bỉ, “Tớ phát hiện cậu càng ngày càng biết giả vờ dọa người.”

Thái Sử Nương Tử bực mình đá trả, đáy mắt vẫn còn lưu lại một tia sáng bén nhọn, “Bà đây cần phải giả vờ chắc?”

Đoạn Nghiêu đứng dậy, ngáp một cái rồi lười biếng duỗi cơ lưng, như thể chuyện hắn vừa làm chỉ là xem một buổi biểu diễn nhàm chán chứ không phải là đánh một trận ác liệt không dễ dàng.

“Thôi, về ngủ nào…” Đoạn Nghiêu chuẩn bị rời khỏi, ngay vào lúc này, điện thoại phát âm báo có tin nhắn mới, hắn lấy điện thoại ra khỏi túi đồng thời ngoái đầu nhìn bốn người phía sau, bọn họ cũng đang cầm điện thoại trên tay, có vẻ là cùng lúc nhận được một tin nhắn.

“Là Lam Lam.” Thái Sử Nương Tử vui vẻ nói, giây tiếp theo lại nhíu mày nghi hoặc, “Cái gì thế này?”

Mấy người Đoạn Nghiêu cùng đọc tin nhắn, cuối cùng tất cả đều lâm vào trầm tư, cô ấy nhắn nhầm chăng? Hay là muốn ám chỉ điều gì đó?

Đoạn Nghiêu đánh một cuộc gọi cho Mộc Như Lam, thế nhưng không có ai bắt máy.

“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Thái Sử Nương Tử nghiêm giọng.

Lông mày Đoạn Nghiêu nhíu lại, ngón cái vô thức sờ lên chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ, bình thường Mộc Như Lam rất hiếm khi gửi tin nhắn cho bọn họ, có chuyện gì cô cũng trực tiếp gọi điện thoại, cần gì phải gửi tin nhắn cho nhiều người? Cũng có thể Mộc Như Lam nhắn nhầm, tuy nhiên hắn có linh cảm chuyện không đơn giản như vậy.

“Mặc, điều tra hành tung của Lam Lam ngày hôm nay…”

Thành phố K. Lục gia.

Trong lúc dùng cơm cùng ba thành viên Lục gia, Mặc Khiêm Nhân bất giác quét tầm mắt ra ngoài cửa sổ, mùa đông đang gần kề, đêm đến mỗi lúc một sớm, giờ này mùa hè, bầu trời vẫn còn tràn ngập ánh chiều tà.

Sau khi nghe Lục Tử Mạnh nói Mộc Như Lam không thích bà can dự vào chuyện riêng, Lục mụ mụ vẫn thường xuyên than thở, thường xuyên u oán liếc nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh làm như không thấy gì, nhưng Lục ba ba và Lục Tử Mạnh thì đã bắt đầu ê ẩm.

Trên bàn cơm, Lục mụ mụ vừa xới cơm cho mấy người đàn ông vừa buộc miệng nói thầm, “Khiêm Nhân à… cháu nhất định không được thua kém người khác, nhất định phải cố gắng, dì và mẹ cháu và cả ông cháu đều rất thích Lam Lam…”

“Phụt… Khụ, khụ khụ!” Lục Tử Mạnh lại một lần nữa bị cái tên của Mộc Như Lam kích thích, Lục ba ba thấy vậy thì nghiêm mặt lại, đứa nhỏ này, phải đến khi nào mới học được một phần trầm ổn của Khiêm Nhân!

Lục mụ mụ trừng Lục Tử Mạnh một cái rồi tiếp tục nhắc nhở Mặc Khiêm Nhân, “Khiêm Nhân à, dì thấy cháu và Lam Lam rất rất xứng đôi, Lam Lam có lẽ cũng thích cháu, tuy Lam Lam nói sẽ không yêu đương trước khi tốt nghiệp trung học nhưng qua tháng sáu năm sau là con bé đã trở thành sinh viên rồi. Cháu bảo Lam Lam thi vào trường nào đó ở thủ đô đi, hay là thi trường ở Mỹ cũng được. Con bé tốt như thế, cháu phải kiên quyết giữ lấy bằng không sẽ bị cướp đi mất!”

Lục mụ mụ đã suy nghĩ thay Mặc Khiêm Nhân cả rồi, nếu Mặc Khiêm Nhân không muốn ở lại Trung Quốc, mà Mộc Như Lam lại không muốn ra nước ngoài du học, vậy thì đến thủ đô là tốt nhất, nơi đó có Mặc gia nên sẽ chẳng ai dám khi dễ Mộc Như Lam, ngoài ra bọn họ cũng có thể hỗ trợ đề phòng có kẻ tới cướp Lam Lam đi. Người thương còn ở trong nước, Mặc Khiêm Nhân dù bận đến mấy thì cũng không thể không trở về.

“Mẹ!” Lục Tử Mạnh cau mày mất hứng, trong lòng hắn lo muốn chết, sao mẹ già cứ phải bao đồng như vậy a? Đã bảo đừng can thiệp rồi mà cứ thích chen chân vào cho bằng được, làm thế khác nào đẩy Mặc Khiêm Nhân vào hố lửa cơ chứ? Hắn chỉ nghĩ đến chuyện đêm đêm có kẻ biến thái ngủ cùng mình là đã nổi hết da gà rồi! Mặc Khiêm Nhân làm sao có thể sống chung với một kẻ biến thái?!

“Con im lặng coi!” Lục mụ mụ còn nóng tính hơn cả Lục Tử Mạnh.

Bên kia hai mẹ con ngươi một câu ta một câu, còn nhân vật chính ngồi đối diện thì lại ung dung bình thản như chưa nghe lọt chữ nào, hắn cầm bát gắp hành tỏi ra khỏi thức ăn đến khi hết sạch mới chịu bỏ vào miệng, bỗng cảm giác được di động trong túi quần rung lên hai hồi, hắn quen tay lấy ra xem.

—— 434.

from: Mộc Như Lam.

Mặc Khiêm Nhân ngạc nhiên nhìn con số trên màn hình, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại.

Lục Tử Mạnh ngó sang thăm dò tình hình bên địch, ơ một tiếng, “Đây là cái gì? Các cậu đang chơi trò đoán số sao?”

Mặc Khiêm Nhân không trả lời Lục Tử Mạnh mà chỉ trực tiếp gọi điện thoại cho Mộc Như Lam, nhưng dĩ nhiên là không có ai bắt máy. Lục Tử Mạnh còn đang thắc mắc kia là cái gì thì Mặc Khiêm Nhân đã đứng dậy đi nhanh lên lầu.

“Ái chà… thằng bé này, lo nói chuyện yêu đương mà không thèm ăn cơm luôn?” Lục mụ mụ thích thú lẩm bẩm, trong mắt đong đầy ý cười, cũng đúng thôi, người có tâm trạng như thế này lúc nào cũng thấy hạnh phúc, nói đúng hơn là, người có cơ hội hy sinh cho người mình yêu thường sẽ hạnh phúc hơn người được hưởng thụ tình yêu, cho dù kết cục có bi thảm đến đâu thì cũng không thể sánh kịp niềm hạnh phúc trước đó.

Mặc Khiêm Nhân bước vào thư phòng, hắn vẫn chưa hiểu Mộc Như Lam gửi ba con số này là có ý gì, nhưng hắn linh cảm mình phải lập tức giải mã ra.

Mặc Khiêm Nhân làm việc rất có nguyên tắc, hắn sẽ không phạm sai lầm ở những khía cạnh đơn giản như các thiên tài khác, kinh nghiệm đã dạy hắn rằng: khi ngươi gặp phải một tình huống khẩn cấp, hãy đem khả năng đơn giản nhất đặt ra trước mặt, mà khả năng đơn giản nhất cho dãy số này là gì?

Đó chính là —— Mộc Như Lam nhắn nhầm.

Có lẽ thứ cô muốn gửi không phải là ba chữ số này mà là một thứ gì đó có liên quan đến chúng, nhưng nếu vậy, Mặc Khiêm Nhân không thể không đoán định rằng Mộc Như Lam đang ở trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, bởi cô không phải tuýp người sơ suất đến mức nhắn nhầm một tin cơ bản như thế này.

Mặc Khiêm Nhân nhớ lại nhãn hiệu và kích cỡ di động của Mộc Như Lam, điều may mắn ở đây là di động của hắn cũng cùng y kiểu đó, SO—— Mặc Khiêm Nhân nhìn bàn phím, hai giây sau, hắn vơ lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi gấp rút chạy xuống lầu.

Ba người còn đang ăn cơm không ngờ rằng Mặc Khiêm Nhân mới đi lên chưa bao lâu đã vội trở lại, Lục Tử Mạnh buông đũa chạy ra ngoài, kết quả chỉ thấy đèn xe của Mặc Khiêm Nhân đang dần rời xa.

“Kháo! Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Ngoại trừ những lần Mặc Khiêm Nhân truy bắt tội phạm biến thái, Lục Tử Mạnh chưa bao giờ thấy bạn tốt gấp gáp đến như vậy, hắn vỗ vỗ đùi, nhanh chóng lái xe bám theo.

Mặc Khiêm Nhân lạnh mặt nhìn thẳng phía trước, bàn tay tái nhợt thành thạo bẻ bánh lái, chân ga gần như đạp hết cỡ, giữa đường cái đông đúc những xe, hắn lấy tốc độ và kỹ thuật của một tay đua chuyên nghiệp để lướt xuyên qua đó.

Trong đầu Mặc Khiêm Nhân bắt đầu tiến hành quá trình suy luận, nếu có một chiếc máy tính có thể hiển thị hoạt động não bộ của hắn thì thứ hiển thị trên màn hình nhất định sẽ khiến cho người ta hoa mắt không kịp theo dõi.

Khi quen dùng điện thoại đến một mức độ nhất định, người ta sẽ không cần nhìn cũng biết phím nào ra phím nào. Mặc Khiêm Nhân chuyển đổi bàn phím số và bàn phím tiếng Anh vài lần, hắn phát hiện ra, động tác bấm số 4 và 3 giống hệt động tác bấm chữ S và O.

SOS.

(MDL: Nào giờ cứ tưởng Lam Lam nhà giàu xài điện thoại cảm ứng, đọc suy luận của anh thì mới vỡ lẽ, hóa ra chị ý dùng điện thoại bấm phím các nàng ạ, thật gần gũi quá đi =))~)

Tóm lại, đây là tin nhắn cầu cứu của Mộc Như Lam, lúc ấy cô đang ở tình huống khẩn cấp nên không thể nhìn xem mình ấn có đúng hay không, hơn nữa, nếu muốn gửi tin nhắn, di động hẳn phải ở chế độ ngũ bút hoặc bính âm, khả năng duy nhất xuất hiện con số chỉ có thể là cô lén gõ tin nhắn vào thời điểm điện thoại đang có cuộc gọi.

Mà loại di động này lại không thể gửi tin nhắn đi khi đang trò chuyện, như vậy sẽ làm cho mạng bị lỗi dẫn đến cắt đứt cuộc gọi, nói cách khác, có người đang giám thị từ xa và khống chế Mộc Như Lam thông qua điện thoại di động, nếu đối phương ở gần, Mộc Như Lam sẽ không có cơ hội gửi đi tin nhắn này.

Mộc Như Lam là người mà quốc gia coi trọng, số điện thoại của cô được cục cảnh sát xếp vào loại ưu tiên, Mộc Như Lam không báo cảnh sát mà chỉ lặng lẽ gửi đi tin nhắn cầu cứu, ấy là vì đối phương uy hiếp không cho phép cô báo cảnh sát, nguyên nhân có thể là một thứ nào đó mà Mộc Như Lam coi trọng, tỉ như em trai của cô.

Như vậy, có người bắt cóc em trai Mộc Như Lam để uy hiếp cô – năm năm trước Mộc Như Lam dám bất chấp nguy hiểm để cứu em trai mình thì bây giờ cũng vậy –Mộc Như Lam có khả năng đang ở một mình, đối phương dùng di động em trai cô để gọi điện tới, hơn nữa còn dùng ống nhòm giám sát hành động của cô hòng ngăn cản cô lén báo cảnh sát. Mộc Như Lam vừa nghe điện thoại vừa lén gõ tin nhắn cầu cứu, để tăng khả năng được cứu trợ, cô sẽ lựa chọn gửi cho nhiều người.

Dựa trên giả thiết hắn vừa đặt ra cùng với độ thu hút của Mộc Như Lam, nếu cô đang ở nơi đông người, cho dù cô không báo cảnh sát thì cũng sẽ có người giúp cô báo, vì thế Mộc Như Lam không có khả năng ở trong khu vực thành phố. Chưa hết, đối phương có thể giám sát cô và cô cũng biết đối phương đang giám sát mình, điều này chỉ xảy ra khi khoảng cách hai bên không quá dài, có thể là đối phương lái xe đi phía trước, còn Mộc Như Lam lái xe ở phía sau.

Nếu vậy thì hắn có thể bổ sung thêm một chi tiết nữa vào giả thiết vừa rồi, đó là Mộc Như Lam tận mắt thấy em trai mình bị bắt cóc nên vội vã đuổi theo mà không kịp báo cảnh sát, tạo cơ hội đối phương khống chế mình. Có thể hai chị em cô đã hẹn nhau tại một địa điểm ít người nào đó, cô đi tới thì mới chứng kiến mọi chuyện, địa điểm này chắc chắn không phải hắc ốc – Mộc Như Lam chưa bao giờ cho bất kỳ kẻ nào đến hắc ốc, đó là địa điểm gây án của cô – khả năng duy nhất là học viện Lưu Tư Lan sau tan học nửa giờ, khi ấy học sinh không tham gia xã đoàn đã sớm về nhà, cổng trường rất vắng vẻ, hơn nữa đây còn là lúc giao ca sáng tối tại học viện Lưu Tư Lan, ở giữa có khe hở mười phút không người giám sát, quả là một thời cơ gây án hoàn hảo.

Cho nên, tin nhắn này có thể đã được gõ ra từ hai giờ trước, nhưng vì trục trặc nào đó mà thời gian gửi tin bị lùi lại.

Từ Lưu Tư Lan đi ra ngoài, bên trái là đường tới trung tâm thành phố, bên phải là đường ra ngoại ô hẻo lánh, chẳng có kẻ bắt cóc nào lại ngu đến mức chạy về trung tâm thành phố, cho nên, hướng truy tìm, bên phải.

Không thể không thừa nhận, Mặc Khiêm Nhân hoàn toàn đủ tư cách làm một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng thế giới, chỉ từ một dãy con số, hắn có thể tìm ra gần như toàn bộ quá trình phạm tội và cả hướng truy tìm tung tích. Đây cũng là lý do tại sao biến thái Mộc Như Lam luôn kiêng kỵ và cảnh giác đối với người làm nghề này, tuy nhiên khi ấy cô không ngờ rằng, sẽ có một ngày cô trở thành bạn bè với loại người mà mình kiêng kị nhất, hơn nữa còn là vì chính cô ban đầu có chút chủ động, cuối cùng lại xúc tác cho đối phương chuyển bị động thành chủ động.

Sau khi đi qua trung tâm thành phố, lượng xe dần dần ít đi, Mặc Khiêm Nhân hành động không chút chần chừ, chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi đến học viện Lưu Tư Lan, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục tiến thẳng về phía trước, chân ga đạp hết cỡ.

Lục Tử Mạnh vất vả bám theo sau, kỹ thuật của hắn không tốt bằng Mặc Khiêm Nhân, vừa mới nãy thiếu chút nữa đã mất dấu ngay tại trung tâm thành phố, cũng may con đường này rõ ràng là tiến về phía Lưu Tư Lan, hắn không thể theo dõi xe của Mặc Khiêm Nhân nhưng vẫn có thể đoán được đường đi.

Lục Tử Mạnh cũng biết làm một ít suy luận đơn giản, Mặc Khiêm Nhân nhất định là đi tìm Mộc Như Lam, nhất định là Mộc Như Lam đã gặp phải chuyện gì đó, vì sao? Rất đơn giản a, bởi vì Mặc Khiêm Nhân chỉ có hứng thú với biến thái, nguyên nhân khiến Mặc Khiêm Nhân ở lại thành phố K một thời gian dài cũng là Mộc Như Lam.



Bên kia, Đoạn Nghiêu rốt cuộc cũng nhận được báo cáo của Lê Mặc, càng nghe nhiều, đôi mắt của hắn càng híp lại đầy nguy hiểm, Thái Sử Nương Tử thì nhăn trán, “Cậu nói cái gì? Lam Lam đã rời học viện Lưu Tư Lan nhưng vẫn chưa về Mộc gia? Ở nhà hàng Lâu Lan cũng không thấy tung tích? Bên bộ giao thông cũng không quay được bất kỳ hình ảnh liên quan nào?”

Lê Mặc lắc đầu.

“Nghĩa là sau khi rời khỏi học viện Lưu Tư Lan, hội trưởng đại nhân không vào trung tâm thành phố mà lại đi về phía con đường không có camera theo dõi.” Lễ Thân cau mày.

“Vì sao bên Mộc gia vẫn chưa truyền ra tin tức gì? Con cái biệt tăm biệt tích, chẳng lẽ người làm cha mẹ không phát hiện được điều gì bất thường sao?” Khuôn mặt âm nhu của Lưu Bùi Dương liền trầm xuống.

“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được tình hình của hội trưởng đại nhân.” Lễ Thân cầm trên tay điện thoại của mình, “Hội trưởng gửi mấy con số này rốt cuộc là để làm gì? Ám hiệu chăng? 434… Sinh nhật hội trưởng đại nhân? Không đúng, hay là địa chỉ cửa tiệm? Biển số xe?”

Đoạn Nghiêu không để ý tới chuyện khác, hắn chỉ biết hắn phải nắm được hành tung của Mộc Như Lam trong thời gian ngắn nhất, bây giờ đang ở đâu, làm gì, có bình an vô sự hay không.

Hắn lấy di động gọi một cú điện thoại, mấy người Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử hai mặt nhìn nhau, nghe lời Đoạn Nghiêu nói, bọn họ đồng loạt nuốt nước bọt, lão đại nổi bão rồi, chỉ mong không có tên điên nào dám to gan xuống tay với Mộc Như Lam, bằng không nhất định sẽ chết mất xác!



Xe chạy hơn hai giờ mới tới đích, lúc này trời đã tối đen, nơi đây hình như là vùng ngoại ô hoang vu, phía trước chỉ có một cái nhà xưởng lộn xộn thoạt nhìn đã hoang phế từ lâu, một ít sắt vụn bị gió thổi lăn qua lăn lại, giữa bóng đêm vang lên những âm thanh ảm đạm.

Xe Mộc Như Lam chậm rãi dừng ở cửa, đèn xe lập lòe chiếu sáng một khoảng nhỏ phía trước, người bên Kim Bưu Hổ tiến vào tìm một hồi mới thấy công tắc điện, “cạch” một tiếng, chiếc đèn tròn yếu ớt treo nơi cửa kho run rẩy phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt.

“Đây là nơi mà Chu Nhã Nhã gọi là địa điểm gây án thích hợp… Mẹ nó, quả đúng là rất thích hợp, ở chỗ như thế này, thi thể dù có thối rữa hay thậm chí chỉ còn một bộ xương khô thì cũng chẳng ai phát hiện.” Kim Bưu Hổ đã hoàn toàn xem Mộc Như Lam như người chết, vừa xuống xe liền xoa hông đánh giá cái nhà xưởng rách nát này.

“Kim tiên sinh, xin hãy trả em trai lại cho tôi.” Mộc Như Lam xuống xe, nhìn Kim Bưu Hổ cao gần 1m9 với diện mạo thô thiển dữ tợn như một gã đồ tể, cô mở miệng nói cực kỳ nghiêm túc.

Bọn bắt cóc bị Mộc Như Lam hấp dẫn tầm mắt, cô gái có mái tóc dài cập thắt lưng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt ấm áp trong trẻo, phảng phất như thể cô không hề nghĩ nhiều về việc đuổi một mạch tới đây, như thể cô chỉ cảm thấy em trai của mình bị mang đi, cô muốn xin trở về, thuần khiết vô hại đến mức khiến cho đám đàn ông không khỏi giật mình, người bọn họ vừa tính toán chuẩn bị giết chính là một cô gái như thế này a.

“Kim tiên sinh, xin hãy trả em trai lại cho tôi.” Mộc Như Lam lặp lại một lần nữa rồi nhìn Kim Bưu Hổ một cách nghiêm túc không e ngại, tựa hồ cô chưa nhận thức được bản thân mình đang gặp phải hiểm họa lớn chừng nào.

Nhìn xem, đến tận lúc này mà cô vẫn còn đặc biệt lễ phép gọi hắn là “Kim tiên sinh” cơ đấy, nếu là trước đây thì có khi hắn đã vui vẻ ăn cô luôn rồi, hơn nữa còn có thể vì cô mà bỏ ra một phần tình cảm thật lòng, chỉ tiếc, bây giờ hắn không thể nào “cứng” nổi khi đối diện với phụ nữ nữa.

“Đại ca…” Hoàng Mao Tử Tử là kẻ đã cầm ốm nhòm giám sát Mộc Như Lam, hắn kéo kéo góc áo Kim Bưu Hổ, ánh nhìn dành cho Mộc Như Lam thoáng hiện lên vẻ dâm đãng, con nhóc xinh đẹp như thế này mà giết đi thì thật không nỡ, chi bằng cứ để cho bọn họ chơi đùa một lần rồi xử sau.

Một cơn gió rét buốt đột ngột ùa đến, mái tóc đen nhánh của Mộc Như Lam bị thổi tung, che khuất đi gương mặt cô, hơn nữa dáng đứng của cô lúc này lại cứng đờ, trông qua quả thực có phần đáng sợ, Hoàng Mao Tử vừa mới tăng vọt tính dục nay lập tức e dè lùi mấy bước về sau, sắc mặt Kim Bưu Hổ cũng thay đổi.

“Được, được rồi, đi vào trước đi.” Kim Bưu Hổ bình tĩnh lại, hắn nhìn Mộc Như Lam một lúc rồi quay lại xe bế Mộc Như Lâm vẫn đang hôn mê bất tỉnh xuống, Mộc Như Lam vội tiến lên nhưng đã bị ngăn lại.

“Mày đúng là không tự nhận thức được hoàn cảnh của mình!” Hoàng Mao Tử khoa trương nói, âm lượng tuy lớn nhưng ngữ điệu lại khá hòa hoãn. Hoàng Mao Tử hơi lùn, còn tương đối trẻ, thấy Mộc Như Lam khả ái không có gì để ghét, hắn đương nhiên cũng không muốn tỏ ra hung ác hay đánh đập cô.

“Vào nhanh đi.” Gã lái xe đẩy Mộc Như Lam một cái.

Cô chần chừ trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn chọn đi theo Kim Bưu Hổ, ánh mắt dán chặt vào Mộc Như Lâm.

Đèn trong nhà xưởng bỏ hoang đã bị hư, bọn họ vốn định mang Mộc Như Lam tới đây để giết, kết quả lại phát hiện ra Mộc Như Lam yếu đuối nhu nhược hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Lúc này bọn họ đều cho rằng mình đã lo xa, tuy Mộc Như Lam thân thế hiển hách thanh danh vang dội nhưng chung quy chỉ là một cô gái nũng nịu lớn lên trong cưng chiều mà thôi.

Vì thế, đám đàn ông khinh suất cứ mặc cho Mộc Như Lam thoải mái đi lại mà không hề hay biết cô gái này chính là một kẻ-biến-thái còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

“Tối quá…” Trong bóng đêm, giọng nói của Mộc Như Lam mang theo sự sợ hãi, “Bật đèn có được không?”

“Phụ nữ thật phiền toái… A? Cái gì vậy hắt lên mặt tao thế này? Tanh quá! Mau mau mau, điện thoại!” Hoàng Mao Tử chợt kích động kêu lên, Kim Bưu Hổ ở phía trước vội vàng vác Mộc Như Lâm lên vai, cùng một người khác lấy di động ra chiếu sáng xung quanh, “Cái quái…”

“A a a a a!” Mộc Như Lam hoảng hồn kêu lên, khiếp đảm lao vào trong lòng Kim Bưu Hổ.

Tính luôn Kim Bưu Hổ thì bọn bắt cóc có tất cả bốn người, một gã lái xe, một gã phụ lái, còn Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử thì ngồi ở phía sau, nhưng hiện tại bọn họ lại thấy gã phụ lái ngã quỵ ra đất, đôi mắt trừng lớn đầy kinh hãi, gã làm thế nào cũng không thể nói một câu nên lời, bởi vì yết hầu của gã đã bị rạch một đường rất dài, máu đỏ phun tung toé, văng lên mặt Hoàng Mao Tử đứng ngay bên cạnh, đồng thời thấm ướt toàn bộ vạt áo của chính gã.

Ba tên còn lại cũng bị dọa đến ngây người, bọn họ vội vã kéo nhau lao ra ngoài, thẳng đến khi nhìn thấy ánh đèn lập lòe thì mới dừng lại, hoảng sợ quay đầu nhìn cái nhà xưởng hoang phế này.

Mộc Như Lam siết chặt lấy gấu áo Kim Bưu Hổ, Kim Bưu Hổ cúi xuống, cô gái cao 1m6 còn chưa đứng đến ngực hắn, lúc này sợ tới mức nước mắt đầy mặt, cô ngửa đầu nhìn hắn, đáng thương hề hề hệt như động vật ăn cỏ đang cầu xin được bảo hộ.

Kim Bưu Hổ tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, hắn chắc chắn sẽ không buông tha Mộc Như Lam nếu bản thân hắn vẫn chưa mất hết ham muốn với phụ nữ, có điều sự thật đắng lòng, giờ này phút này hắn đã không còn được như xưa. Cũng không hiểu tại sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới em gái Kim Mạt Lỵ, lại nhìn thấy Mộc Như Lam yếu đuối như thế này, Kim Bưu Hổ tạm thời bỏ quên mục đích ban đầu bọn họ dụ Mộc Như Lam đến đây, tùy ý để cô bấu víu gấu áo mình.

“Sao… sao lại thế này?” Mặt Hoàng Mao Tử toàn là máu tươi, toàn thân hắn run lẩy bẩy. Tại sao có thể đột nhiên như vậy, muốn dọa chết người à, đây là tại làm sao?!

Lái xe là một gã đàn ông cao lớn y chang Kim Bưu Hổ, gã tuy cũng bị dọa sợ nhưng vẫn là người tỉnh táo nhất ở đây, nhìn cánh cửa đã trở nên vô cùng nguy hiểm kia, gã nuốt nước bọt.

“Bên trong… Có thể có người…”

“Nhưng vì sao hắn lại muốn giết…” Hoàng Mao Tử lập tức ôm cổ sợ hãi, trời ạ, vừa rồi hắn đứng rất rất gần a, nếu người bị giết là hắn thì làm sao bây giờ? Hoặc là đối phương giết người nọ xong liền quay sang giết hắn thì làm sao bây giờ? Thật đáng sợ! Hắn không muốn chết!

“Có… có lẽ đối phương cho rằng chúng ta xâm nhập địa bàn của hắn.”

“Đừng nhiều lời, đi ngay!” Kim Bưu Hổ nói, giết người trong im lặng như vậy, đối phương rốt cuộc là quái vật phương nào cơ chứ?

“Nhưng xe chúng ta hết xăng rồi!” Gã lái xe cũng vội không kém, bọn họ đúng là gậy ông đập lưng ông, chạy đến một chỗ như vậy, trước không thôn sau không quán, hơn nữa nhiệt độ không khí đang ngày càng xuống thấp, tuy bọn họ có thể ngồi trong xe nhưng nếu chẳng may kẻ trong kia đi ra ngoài thì biết phải làm sao đây? Theo gã, phương án duy nhất chính là vào trong thương lượng để đối phương biết bọn họ không có ác ý, tránh chuyện đi ngủ mà vẫn phải nơm nớp lo sợ, hay tệ hơn là thật sự bị giết chết.

Kim Bưu Hổ nhìn về phía Mộc Như Lam, cô yếu ớt lắc đầu, “Xe của tôi cũng không còn xăng, làm sao đây?”

“Gọi điện thoại bảo người ta đến đây hỗ trợ!”

“Chỗ này không có tín hiệu!”

“Chết tiệt!” Kim Bưu Hổ giận dữ đi tới mở cửa xe van rồi ném Mộc Như Lâm vào, sau đó hắn lại nhặt lên mấy thanh sắt dài, thảy hai thanh sang cho Hoàng Mao Tử và gã lái xe, “Ông đây cóc tin ba người chúng ta không đối phó nổi tên đó!”

Gã lái xe lại nói, “Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, đi vào chính là tự sát.”

“Chứ bây giờ phải làm sao hả?!” Kim Bưu Hổ chưa bao giờ ưa thích việc động não, lúc này hắn tức giận đến mức hận không thể đánh người.

Gã lái xe hất đầu về phía Mộc Như Lam đang đứng, “Dù sao đem nó tới đây cũng là để giết chết, chi bằng cho nó đi vào nói chuyện với người bên trong, nếu tao đoán không nhầm thì đối phương có thể là đàn ông, mày xem có thằng đàn ông nào kiềm được trước loại con gái như thế này không?”

Gã quả thực chính là kẻ tàn nhẫn nhất trong đám đàn ông này.

Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử thấy Mộc Như Lam đang nhìn bọn họ, hai tay nắm chặt trước ngực như thể đang cầu xin điều gì, dáng vẻ này khiến người ta chẳng thể nào nỡ lòng xuống tay với cô.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của gã lái xe đã hủy luôn một chút lòng tốt ít ỏi đến đáng thương này.

Gã nói, “Tụi mày có muốn mạng sống không hả? Tao nói cho tụi mày biết, kẻ ở trong kia có thể đã sống tại đây một thời gian dài, chỗ này người rất thưa thớt, ai biết có phải là lũ mọi rợ mất nhân tính hay không, hơn nữa vừa rồi hắn đã giết một người, không chừng sắp tới sẽ giết hết tất cả chúng ta!”

So với tính mạng của chính mình, mạng sống người khác có là cái thá gì?

Mộc Như Lam cứ thế mà bị đẩy vào, Kim Bưu Hổ còn dọa rằng nếu cô không chịu vâng lời thì hắn sẽ quăng Mộc Như Lâm vào thay thế, Mộc Như Lam đành phải đi vào cùng với tiếng khóc thút thít nghẹn ngào.

Bên trong nhà xưởng tối đen như mực, đưa tay ra nhìn không rõ năm ngón, sau khi Mộc Như Lam đi vào, đến cả bóng dáng của cô bọn họ cũng không thấy được, chỉ nghe Mộc Như Lam hô vài tiếng theo lời bọn họ đã dặn. Bất thình lình, một tiếng hét hốt hoảng vang lên, đuổi sát sau đó là âm thanh giãy dụa, cuối cùng mọi thứ im bặt đi, ba gã đàn ông đứng bên ngoài căng thẳng nuốt nước bọt, sợ rằng vật sắp bị ném ra ngoài sẽ là thi thể của Mộc Như Lam.

Vậy mà chỉ vài phút sau, bên trong lại truyền ra chất giọng thanh thoát của Mộc Như Lam, “Các anh mau vào đây! Thì ra chỉ là hiểu lầm… À, cảm ơn, ngon lắm…” Cô có vẻ được đối đãi rất tử tế.

Đám đàn ông quay mặt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía lối vào tối đen như mực. Bụng đã bắt đầu kêu lên rột rột, Kim Bưu Hổ liếc gã lái xe một cái, “Mày vào trước đi.”

Nắm chặt thanh sắt, gã lái xe chầm chậm đi vào, Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử cũng nắm chặt thanh sắt cảnh giác theo sau.

Bóng dáng ba người dần dần hòa vào màn đêm.

Các giác quan của con người hoạt động rất mạnh trong bóng tối, nỗi sợ cũng bởi vậy mà bị phóng đại lên nhiều lần, những thứ bọn họ e ngại nhất sẽ liên tục hiện ra trong đầu. Trong các trường hợp, hầu như chỉ là tự mình dọa mình.

Ba tên đàn ông căng thẳng nín thở, mượn ánh đèn điện thoại mà tiến về phía trước, gã lái xe lên tiếng gọi to, “Mộc Như Lam, mày bảo thằng kia bật đèn lên!”

Vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên tay gã bỗng đột ngột tắt sáng, một tiếng kêu rên vang lên, mùi máu tanh nồng lại lần nữa xuất hiện, từ kinh nghiệm lúc trước, bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra đây là máu. Cảm giác được có người tới gần mình, Hoàng Mao Tử kinh hồn táng đảm vung gậy loạn xạ, “A a a tránh ra! Tránh ra tránh ra! Giết mày giết mày, mau tránh ra!”

Kim Bưu Hổ cũng sợ tới mức chôn chân tại chỗ, ánh đèn bên ngoài như đã bị cái gì chặn lại, bọn họ nhất thời không thể tìm được đường ra. Điện thoại của Hoàng Mao Tử đã đánh rơi trên mặt đất, một chút ánh sáng duy nhất còn sót lại chính là từ điện thoại trên tay Kim Bưu Hổ, lúc này hai người dựa lưng vào nhau, vừa sợ hãi vừa cảnh giác chú ý từng động tĩnh xung quanh.

“Đại… đại ca, bật đèn lên xem sao…” Hoàng Mao Tử thì thào.

Kim Bưu Hổ nghe vậy thì một tay run run cầm thanh sắt, một tay run run bấm phím đèn pin, một âm thanh chói tai của sắt chạm sắt bất ngờ đánh thẳng vào màng nhĩ, điện thoại trên tay Kim Bưu Hổ lập tức rớt xuống đất, hai người bọn chúng lại hoảng loạn la hét, thanh sắt trên tay cũng vì thế mà điên cuồng vung khắp bốn phía.

Hoàng Mao Tử bỗng cảm giác được mình đã đánh trúng thứ gì đó, nghe thấy âm thanh trầm đục của một vật nện mặt đất, hắn vội vàng nói, “Đại ca mau nhặt di động lên đi, hình như em vừa đánh phải con dao của thằng kia!”

Kim Bưu Hổ lập tức nhặt chiếc điện thoại ngay dưới chân lên rồi rọi đèn pin về phía Hoàng Mao Tử, một gương mặt liền xuất hiện cách bọn họ không xa, là gương mặt con gái, mặt của Mộc Như Lam!

“Mộc… Mộc Như Lam!” Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao Tử trợn to mắt nhìn Mộc Như Lam đứng cách đó không xa .

“Ái chà, bị phát hiện mất rồi.” Mộc Như Lam cười nhạt nhìn bọn họ, chất giọng mềm mại cực kỳ dễ nghe, nhưng kết hợp với khuôn mặt dịu dàng của cô lúc này thì lại khiến người ta sởn cả da gà.

“Chẳng… chẳng lẽ… người là do mày giết?” Hoàng Mao Tử run rẩy khóe miệng.

Mộc Như Lam cười âm trầm, “Ai bảo bọn mi muốn giết ta làm gì? Để không bị giết, ta chỉ còn nước giết hết bọn mi a. Cứ yên tâm, sẽ không đau lắm đâu, chỉ là cắt một đường lên cổ thôi mà, máu tươi phun ra cái phụt—— giống như bình ga bị rò khí ấy.” Mộc Như Lam vừa nói vừa cười tủm tỉm, dựa theo ánh đèn của Kim Bưu Hổ, cô nhanh chóng tìm ra dao rọc giấy vừa bị Hoàng Mao Tử đánh văng đi, mặt trên chiếc dao là màu máu đỏ tươi, cánh tay của cô cũng nhuốm đỏ một mảng, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.

“Đại… Đại ca…” Một nỗi kinh hoàng lập tức bùng lên bủa vây tâm trí Hoàng Mao Tử, rõ ràng hắn biết đối phương chỉ là một đứa con gái, vũ khí của cô chỉ là một con dao nhỏ, nhưng khi nhớ đến chuyện cô đã cắt đứt cổ hai thằng bạn của hắn, lại nhìn thấy cô dùng vẻ mặt thiên sứ để thốt nên những điều khủng khiếp như thế, hắn liền cảm thấy… cảm thấy đáng sợ như ác ma… Thật đáng sợ… Hắn thậm chí còn không dám tấn công cô, đôi chân đã mềm nhũn không thể nhúc nhích!

Kim Bưu Hổ cũng cảm thấy thật đáng sợ, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất là đối phương thật đáng sợ, chẳng khác gì một kẻ biến thái giết người không gớm tay. Nhưng Kim Bưu Hổ chung quy vẫn là một tên đồi bại đã làm chuyện ác từ nhỏ tới lớn, hắn dù sợ đến mấy cũng chưa tới mức run rẩy không dám động đậy như Hoàng Mao Tử.

Khác hẳn dáng vẻ hai gã đàn ông đang căng cứng trong cảnh giác và sợ hãi, Mộc Như Lam chỉ mỉm cười dịu dàng, cầm trên tay con dao đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cô thong thả đi đi lại lại, vui vẻ như thể đang dạo bước trong công viên.

Bất chợt, Kim Bưu Hổ sực nhớ ra một điều, hắn cảnh giác dè chừng Mộc Như Lam vừa cúi đầu nói thầm vào tai Hoàng Mao Tử, Hoàng Mao Tử gật đầu tỏ ý đã hiểu sau đó từ từ lê đôi chân đã mềm nhũn ra phía sau Kim Bưu Hổ, Kim Bưu Hổ nắm chặt thanh sắt trong tay. Mộc Như Lam nói gì thì cũng chỉ là một con người, hơn nữa gã lại đô con hơn cô rất nhiều, dưới tình huống địch ở ngoài sáng ta ở ngoài sáng, nếu muốn đánh thật thì Mộc Như Lam chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong, dù sao cô cũng không phải cao thủ võ lâm.

Cô đã dùng toàn bộ sức lực để phát triển trí tuệ rồi.

Vì vậy Hoàng Mao Tử và Kim Bưu Hổ nhanh chóng lui ra bên ngoài, mà Mộc Như Lam cũng cứ thế đi theo.

Có một bóng đèn mờ mờ và một Mộc Như Lâm, hai người kia liền yên tâm ngay lập tức.

Kim Bưu Hổ để Mộc Như Lâm tựa vào trước người mình, đặt một bàn tay to lên cổ Mộc Như Lâm, hắn cảnh giác nhìn Mộc Như Lam, “Ném con dao trên tay mày qua đây! Nếu không tao sẽ bẻ gãy cổ thằng này!”

“Đúng thế! Mau ném qua đây!” Hoàng Mao Tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn hét to về phía Mộc Như Lam.

“Nhanh lên!” Kim Bưu Hổ thấy Mộc Như Lam vẫn mỉm cười như trước, nội tâm không tránh khỏi khủng hoảng, hắn bất giác tăng thêm sức tay, có thể thấy ngón tay hắn đã đâm vào da thịt trên cổ Mộc Như Lâm.

Thấy vậy, Mộc Như Lam thu lại nụ cười bình thản, “Muốn dao, được, nhưng nếu mi dám dùng sức thêm một chút nữa thì ta đảm bảo mi sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”

Kim Bưu Hổ hoảng sợ nới lỏng tay, “Mau ném qua đây!”

Mộc Như Lam ném dao qua thật, Hoàng Mao Tử vội vàng nhặt lên nắm chặt trong tay, hắn thở hồng hộc từng đợt từng đợt, tựa hồ đã phải dùng rất nhiều sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.