[Fanfic Tfboys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 7: Chương 7: Thầy Giáo Mới




Bạn Vương Thiên Kin, bạn có hỏi là '' couple nào với couple nào vậy TG '' mình xin trả lời là đây có thể là do mình tùy thích và cũng có thể là do nhu cầu của độc giả, vậy nên mình sẽ không nói trước các couple, nếu nói trước sẽ mất thú vị. Bây giờ xin bắt đầu chương 7 ạ-----------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau...chúng nó thức dậy khá sớm để chuẩn bị cho tuần học mới. Riêng nó thì vẫn ngủ, mọi người biết vì sao không, mình chưa nói thì sao biết được. À thì mà là tối qua khi học xong cũng khá muộn rồi mà nó thì trằng trọc mãi không ngủ được chỉ vì nghĩ đến cái chuyện tìm ba nó....thế là sáng nay nó vẫn ngủ tít. Mọi người không thấy nó xuống vì bình thường nó cũng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà mà(gọi cả nhà cho nó ấm cúng nha). Đợi mãi không thấy nó đâu, anh liền bảo cậu lên gọi nó:

- Dương Dương à, em lên gọi Tiểu Vũ xuống đi, cũng muộn rồi đấy - anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi bảo cậu, nghe vậy cậu cũng nghe anh lên gọi nó. Lên đến phòng nó, không thấy nó trên giường mà thấy nó đang gục đầu ngủ trên bàn học, 2 bên sách vở thì chất cao như núi, ở giữa là chiếc laptop tay thì 1 bên cầm bút, 1 bên cầm kính (chắc tại đeo kính vướng nên bỏ ra)thấy vậy cậu liền nhẹ nhàng đến bên nó và...và...và cù cho nó 1 cái làm nó giật bắn mình rơi cả cái kính trên tay:

- Cái gì vậy - nó nhíu mày, dụi dụi mắt rồi cúi xuống nhặt chiếc kính vừa làm rơi đeo vào nhìn cho rõ

- Là tớ - cậu tủm tỉm cười

- Haizz...lên đây làm gì - nó liếc mắt nói

- Thấy cậu ngủ dậy muộn thì lên gọi thôi - cậu

Nó nghe vậy liền nhìn đồng hồ, hóa ra cũng chả còn sớm, nó uể oải bước những bước chân nặng trĩu vào phòng tắm VSCN. Còn cậu thì ngồi vào bàn học của nó xem nó làm cái gì mà không chịu ngủ sớm. Cậu mở laptop lên thấy nó đang đọc 1 bài blog nào đấy, cơ mà cậu thấy cái ngôn ngữ này không phải là tiếng Trung mà là 1 ngôn ngữ khác. Theo sự hiểu biết của cậu thì đây là tiếng việt, 1 thứ tiếng của đất nước mang tên Việt Nam và cũng là thứ tiếng mà cậu muốn học. Cậu đang thắc mắc là tại sao nó lại đọc bài blog tiếng việt...nó VSCN, thay đồng phục rồi chuẩn bị ra thì cậu thấy tiếng chân nó chuẩn bị ra thì cậu nhanh chóng tắt máy, cậu hỏi khéo:

- Cậu làm gì mà tối qua ngủ muộn vậy - cậu

- Sao biết - nó (hỏi ngu ==”)

- Tại thấy bình thường cậu hay dậy sớm mà sao hôm nay lại dậy muộn, nên chắc là tối qua ngủ muộn rồi...nhưng lí do là gì ? - cậu

- Học, đọc sách, đọc blog - nó vừa nói vừa sắp xếp sách vở cho vào balo

- Oh...cậu đọc blog tiếng anh hả - cậu

- Tiếng việt - nó

- Cậu biết tiếng việt sao - cậu

- Tớ là người Việt...mà sao cậu hỏi nhiều vậy, đang điều tra tớ hả - nó

- Có gì đâu....điều...điều tra cậu làm gì cơ chứ - cậu

- Ấp a ấp úng thế kia, tớ tin được không đây - nó

- Tin hay không là tùy ở cậu....tớ xuống nhà trước đây - cậu

Cậu đang đi ra phía cửa thì bị nó chặn lại:

- Khai mau, vừa nãy cậu làm gì - nó

- Ờ thì, vừa nãy tớ mở laptop của cậu lên, thấy cậu đọc blog tiếng việt nên hỏi vậy thôi - cậu

- Sao cậu dám động vào mà không hỏi ý kiến của tớ...lần này tớ tha cho thôi xuống nhà trước đi - nó thở dài vì nó có lưu 1 sô thông tin cơ bản về bố nó, may quá vì cậu không biết

Cậu nghe vậy cũng xuống nhà trước, nó thì tắt máy, khoác balo trên vai rồi cũng xuống nhà. Chúng nó ăn sáng rồi cùng nhau đến trường. Vừa tới sân trường thì gặp ba con nhà Tiểu Kỳ, chúng nó lễ phép chào :

- Chúng con chào chú ạ - chúng nó không hẹn mà đồng thanh

- À quên quên.... Phải là chúng em chào thầy chứ - Nguyên Nguyên

- Thầy á??? Là như nào? - Cô

- Chào mấy đứa, từ tuần này chú sẽ bắt đầu dạy học ở trường này. Mấy đứa xưng hô sao cũng được - ông

- Ra là vậy... - Cậu

- Mà thầy dạy môn gì, khối mấy ạ - anh

- Thầy dạy sinh, hoá khối 11 - ông

- Oh....trùng hợp ghê á, thế là bọn mình được học bố của Tiểu Kỳ rồi - cô

- Thế nên bắt đầu nịnh Tiểu Kỳ đi là vừa - Nguyên Nguyên cười lớn trêu chọc Kỳ

- Các anh chị học giỏi thế kia thì sao phải nịnh ạ - Kỳ cười

- Vào giờ học rồi đấy, vào lớp đi - nó im lặng từ nãy cuối cùng cũng lên tiếng

- Làm gì mà vội thế, chào hỏi đã chứ anh - Hoành Hoành

Mặc dù có nghe Hoành nhắc nhưng nó vẫn coi như không nghe thấy mà quay lưng đi vào lớp trước. Thấy vậy Kỳ liền chào mọi người rồi chạy theo nó :

- Tiểu Vũ, anh sao thế? - Kỳ quan tâm

Nó chẳng thèm trả lời cũng chẳng thèm nhìn Kỳ một cái mà cứ thế vào lớp điều này khiến Kỳ không vui chút nào, chẳng hiểu tại sao Kỳ lại buồn vì nó nữa, chẳng lẽ Kỳ có tình cảm với nó chăng....

và đương nhiên nó đã gọi điện cho Tiểu Phàm rồi. sau giờ học, nó cùng mọi người về nhà thay đồ rồi qua nhà nó ăn trưa. Đến nơi nó đã vào trước mọi người, chào mẹ nó rồi kéo Tiểu Phàm lên phòng :

- Em làm gì mà như ma đuổi thế - Tiểu Phàm

- Lần trước anh có nói là ông ấy dạy học ở 1 trường cao trung tại Trùng Khánh phải không ? - nó

- Phải rồi, hình như là mới bắt đầu dạy thôi chứ không phải là đã dạy lâu rồi - Tiểu Phàm

- Vậy anh cố gắng giúp em điều tra thêm nhé - nó

- Tất nhiên rồi...mà sao hôm nay em có vẻ gấp rút quá vậy, em phát hiện ra gì rồi sao - Tiểu Phàm

- Em không biết nữa...thôi xuống nhà đi không mọi người nghi - nó nói rồi xuống trước

- Cái con bé này...haizzz - Tiểu Phàm lắc đầu rồi cũng đi xuống

---------------------------------------------------------------------------

Tiểu Kỳ sau khi ra khỏi phòng làm việc của ông thì về lớp để gọi Hoành Hoành về nhà cùng nhau, ai ngờ lớp vừa nãy tan tưởng Hoành ở lại đợi hóa ra là đã về trước nên Kỳ lên lớp nó cũng không thấy ai, lớp anh cũng vậy, hỏi ai thì cũng bảo chúng nó về trước rồi nên nó gọi điện cho Hoành Hoành hỏi xem:

[ - Alo, Hoành Hoành à - Kỳ

- Ừm...tớ đây - Hoành

- Cậu có ở cùng mọi người không, sao tớ lên lớp ai cũng không thấy vậy - Kỳ

- Tất nhiên là ở cùng mọi người rồi - Hoành

- Vậy giờ mọi người đang ở đâu vậy - Kỳ

- Đang ở nhà anh Vũ nè, qua đây ăn cơm luôn đi...chờ xíu tớ gửi địa chỉ cho cậu nha - Hoành

- Ok, cảm ơn nha - Kỳ ]

Vừa cúp máy Kỳ đã nhận được địa chỉ từ Hoành rồi bèn bảo ông đưa đến nhà nó.

Tinh...tinh...tinh. Cả nhà nó đang ăn thì nghe tiếng chuông cửa, chúng nó đùn đẩy nhau không ai chịu ra mở cửa thế nên...:

- Các con cứ ngồi ăn đi, để cô ra mở cửa cho - bà ra ngoài mở cửa

- Mẹ, để con mở cho - nó chạy đi rửa tay, quay ra đã thấy bà ở ngoài thấy vậy nó cũng chạy ra

- Con chào cô ạ - Kỳ

- Chào con, mà con là... - bà

- Em ấy là bạn con ạ - nó chạy tới

- Em đi cùng ai vậy - nó

- Em đi cùng ba - Kỳ nói vậy ông liền từ trong ô tô bước ra, tay cầm balo của Kỳ

- Chào chú - nó

Khi ông bước ra, bà đứng sững người lại và ông cũng vậy. Thấy 2 người như vậy Kỳ liền bảo

- Ba...Ba, ba à....Ba đưa balo cho con đi - Kỳ

- Đây, của con đây, vào nhà đi chiều ba qua đón - ông

- Mẹ à, chúng ta vào nhà thôi - nó

- Ừ, mẹ đóng cổng đã, 2 đứa vào trước đi - bà

2 người nhìn nhau, ậm ừ vài tiếng cuối cùng bà lên tiếng trước :

- Hạ Chí ? - bà

- Diệu Khuê ? - ông

- Em...vẫn khỏe chứ - ông

- TỪ KHI ANH BỎ MẸ CON TÔI ĐI tôi vẫn khỏe, thậm chí còn rất khỏe - bà nhấn mạnh 8 chữ đầu

- Chuyện đó...anh xin lỗi hai mẹ con rất nhiều, thực sự... - ông

- Sao, năm đó anh bỏ 2 mẹ con tôi như vậy giờ nói 1 câu xin lỗi là xong sao - bà

- Anh..anh..- ông

- Anh về đi - bà thở dài rồi đóng cổng quay lưng vào trong

Mặc dù bà tức giận vậy thôi nhưng bà vẫn còn rất yêu ông, yêu rất nhiều và ông cũng vậy....

Tập này nhân vật chính thoại hơi ít, bật mí nhé, tập sau 1 trong 3 hoàng tử của chúng ta sẽ phát hiện nó là con gái nhé. Mn đoán là ai? Cùng đón đọc tập tiếp theo nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.