Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 16: Chương 16: Chương 15




Edit: nguyenthituyen

Lúc Chân Bảo bị Cổ Tiểu Ngư đẩy ra thì tốc độ tiến lên của hai lớp đột nhiên chậm lại các nữ sinh hưng phấn quay lại xem, Phó Minh Thời nhìn bên cạnh không có ai liền chạy tới đỡ Chân Bảo, nhìn hoa khôi của lớp có chút xấu hổ, có người thì huýt sáo, có người lại có tâm tình phức tạp.

“Về phía trước... Xem!”

Đột nhiên huấn luyện viên lớn tiếng ra lệnh, tuy nhiên các học sinh của hai lớp còn đang ngẩn người. Cuối cùng cũng phản ứng kịp, học sinh của cả hai lớp liền đi theo huấn luyện viên nhưng ánh mắt còn muốn d đlqđ tìm tòi gì đó ở phía sau làm cho Chân Bảo muốn tìm một cái gì đó để chui vào.

Như thế cũng rất tốt vì không chỉ cả lớp mà cả viện y khoa động vật biết cô có bạn trai.

“Điện thoại của em anh không gọi được.” Nhìn thấy được sự ngượng ngùng trong ánh mắt của Chân Bảo, Phó Minh Thời định giải thích một chút, lúc đầu anh định ở lầu dưới kí túc xá đợi cô, nhưng không biết lúc nào Chân Bảo mới học xong, lo lắng sợ Chân Bảo không có ăn cơm trưa, cho nên mới đến đây.

“Học quân sự nên em không cầm điện thoại theo.” Chân Bảo không trách anh, d đlqđ trong lúc đó Chân Bảo cũng đã đưa anh đến nhà ký túc xá ở trên con đường nhỏ đối diện đó cho anh đứng, Chân Bảo nghi hoặc hỏi anh: “Sao anh lại đến đây? Buổi chiều anh không phải đi làm sao?”

“Buổi trưa anh rãnh nên đến thăm em một chút.” Phó Minh Thời lùi về sau hai bước rồi cuối đầu nhìn thấy cái mũ quân đội che đi nửa khuôn mặt của cô, lúc này anh nhìn thấy người Chân Bảo có chút không tốt.

Phó Minh Thời quan sát dấu vết rất rõ ràng, Chân Bảo cũng phản ứng theo bản năng lấy tay sờ sờ mặt mình rồi cười nói: “Có phải phơi nắng nên đen không?”

“Có một chút.” Phó Minh Thời giúp Chân Bảo lấy cái nón xuống thuận tiện sửa sang lại một vài sợi tóc rối đang dính ở trên trán của Chân Bảo.

Chân Bảo sợ người khác sẽ thấy động tác quá thân mật này của anh nên lập tức ôm lấy cái cốc xoay người rồi uống một ngụm nước để giấu đi sự lúng túng. Cô gái trẻ tuổi ngẩng đầu lên để lộ gò má và cái cổ trắng nõn như cánh hoa vừa mới nở ra dưới ánh nắng mặt trời mềm mại ngon miệng như muốn dụ dỗ người khác đụng chạm vào mình.

Con ngươi của Phó Minh Thời chợt thay đổi. d đlqđ Chân Bảo quá đơn giản trong sáng, anh đã bị Chân Bảo hấp dẫn quá dễ dàng nhưng cũng do sự trong sáng đó khiến anh rất khó hành động sợ sẽ dọa đến việc học tập của cô sinh viên năm nhất này. Nhìn dáng vẻ chuyên tâm của Chân Bảo lúc ở phòng sách làm đề thi và còn cùng với anh chuyên tâm làm bảng biểu còn không quên nhắc anh ta đừng nóng vội.

“Để anh chụp một tấm ảnh cho ông nội xem.” Phó Minh Thời lấy di động ra rồi kêu Chân Bảo đến một gốc cây bạch quả đứng ở đó chụp hình.

Nếu cho ông nội Phó xem Chân Bảo ngoan ngoãn nghe lời anh đi tới rồi còn chỉnh sửa tư thế rồi còn cười nhè nhẹ với Phó Minh Thời thì sẽ thế nào nhỉ?

Phó Minh Thời chụp liên tiếp vài tấm rồi chụp lấy cả thân hình của Chân Bảo, sau đó anh tới chỗ Chân Bảo rồi nói: “Hay chúng ta cũng chụp chung một tấm đi?”

Chân Bảo cười cười: “Chụp đi, để chứng minh cho ông xem là em đã thật sự quan tâm anh cho ông yên tâm”

Phó Minh Thời ôm vai Chân Bảo rất là dễ dàng rồi d đlqđ điều chỉnh máy ảnh một chút, để cho Chân Bảo cười một cách tự nhiên lúc đó máy sẽ tự động chụp.

Để Phó Minh Thời ở dưới lầu chờ rồi mình chạy về ký túc xá lấy phiếu ăn cơm.

Phạm Huyên, Cổ Tiểu Ngư cũng đã đi ăn cơm còn Tiền Nhạc Nhạc ăn không thấy ngon miệng nên đã trở về phòng nghỉ ngơi trước, lúc Chân Bảo đi vào thì Nhạc Nhạc đã rửa mặt xong. Nhạc Nạc thấy Chân Bảo vội vã chạy vào lấy phiếu ăn rồi đi thì cô liền ngăn Chân Bảo lại, rồi nhìn thấy quần áo Chân Bảo có chút lôi thôi lếch thếch nói: “Bạn trai đến, tốt nhất cậu phải đi rửa mặt sửa sang lại quần áo chứ.”

Chân Bảo vẫn đang do dự: “Nhưng anh ấy đang chờ ở dưới...”

Tiền Nhạc Nhạc kéo Chân Bảo trở lại nói: “Yên tâm đi, anh ta sẽ không để ý đâu, câu phải ăn mặc trang điểm cho đẹp vào, anh ta tới đây có nghĩa là anh ta rất quan tâm đến cậu.” Nhạc Nhạc đoạt lấy phiếu cơm ở trên tay Chân Bảo vứt lên bàn rồi để Chân Bảo đi rửa mặt trước.

Chân Bảo nghĩ lại một chút cũng thấy người mình đầy mồ hôi nên nghe theo Nhạc Nhạc di vào phòng vệ sinh, sau đó liền thay một cái quần jeans đen cùng với cái áo ngắn tay màu trắng đi xuống. Tiền Nhạc Nhạc cũng muốn giúp Chân Bảo chọn một cái váy nữ tính nào đó nhưng trong tủ quần áo của Chân Bảo lại không có.

So với bộ trang phục sặc sỡ lôi thôi lếch thếch hồi nãy thì quần jeans đẹp hơn nhiều, Phó Minh Thời đang đứng ở dưới ký túc xa thì nghe thấy tiếng chân vội vàng xoay người nhìn thấy Chân Bảo anh chợt ngẩn người.

“Chúng ta lên lầu hai đi, bên đó đồ ăn ngon hơn.” Khai giảng cũng đã hơn một tuần, hầu như cô đã từng đi qua chỗ bán vé này với bạn bè cùng phòng của cô, lúc này Phó Minh Thời lại ở đây tất nhiên cô muốn dẫn anh đi ăn chỗ tốt nhất vả lại tiền trong thể vốn là của anh.

Phó Minh Thời cười cười, còn cầm theo cái cốc giữ nhiệt rồi cùng sánh bước đi chung với Chân Bảo.

Bữa trưa rất đơn giản, lúc ăn xong đã 12h30 mà hai giờ chiều còn phải tập hợp.

Phó Minh Thời đưa Chân Bảo đến ký túc xá lầu dưới để cho cô đi lên.

“Để anh đưa em vào.” Anh ấy bận rộn như vậy còn tranh thủ thời gian đến xem mình, nghĩ đến khoảng cách từ ký túc xá đến trường chỉ còn mấy phút nữa sẽ đến, anh không cần phải đưa em đâu, Chân Bảo vẫn đang băn khoăn.

Phó Minh Thời không lên tiếng mà chỉ hất cái cằm của mình lên hướng về phía cầu thang.

Quản gia Lâu vẫn ở đó nhìn bọn họ, Phó Minh Thời vẫn kiên trì đứng đó, Chân Bảo sờ sờ đầu rồi nói tiếng tạm biệt đi lên lầu.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Chân Bảo đâu Phó Minh Thời mới rời đi, anh lái xe về nhà rồi đổi bộ âu phục lái xe đi đến công ti, rất là kín kẽ không có một lỗ hổng

Hai tuần lễ huấn luyện quân sự cũng đã kết thúc, dưới cái cổ và xương quai xanh của Chân Bảo cũng đã biến trở nên nhiều màu sắc.

Nhưng cuộc sống đại học chỉ vừa mới bắt đầu nên thời gian học trống khá nhiều, những sinh viên mới họ đều đua nhau đi tham gia các công việc xã đoàn, Chân Bảo và Cổ Tiểu Ngư đi dạo một vòng ở xã Chiêu Tân và chỉ xin A Đại ở hiệp hội bảo vệ động vật lang thang cái bảng để điền vào rồi chờ đến phỏng vấn.

Cuối tuần đi xin thì buổi trưa thứ hai nhận được thông báo và để cho cô đến hiệp hội phỏng vấn lúc năm giờ rưỡi chiều. Nói trước nữa tiếng đồng hồ, Chân Bảo hơi căng thẳng và Phùng Nguyệt cũng vậy.

Hiệp hội tuyên truyền động vật Đan Tả rất là đẹp, ở hiệp hội này có hai trách nhiệm chủ yếu, một là không lấy tiền tiêm vắc xin phòng bệnh cho động vật lang bị vô sinh, hai là cần tìm kiếm chủ nhân thích hợp cho mèo hoàng và chó. Từ hiệu quả và lợi ích đó mà nói, các công việc kỹ thuật làm vô sinh là do những bậc thầy của học viện lâm sàng chỉ đạo, còn hoàn thành việc làm là do những người có thâm niên làm đã vào hiệp hội là đã có thể tiếp xúc với nhiều kiến thức chuyên nghiệp có lẽ nên các tân sinh viên rất hi vọng có thể vào trong hiệp hội.

Chân Bảo rất yêu thích động vật nhưng có thể tiếp xúc với những kiến thức chuyên nghiệp ấy làm cho cô rất hào hứng.

Ở Hiệp hội có nhiều ngành, Chân Bảo và Phùng Nguyệt muốn xin vô ngành kĩ thuật.

Năm người một tổ, đứng xếp hàng mười mấy phút đồng hồ rốt cuộc cũng đến lượt các cô.

Văn phòng cũng không lớn nên lúc năm người đi vào phải chen chút nhau, bên trong phòng chỉ có một người phỏng vấn. Chân Bảo và Phùng Nguyệt đi sau và tò mò nhìn về ghế ngồi phía sau bàn làm việc có một sinh viên nam đang gõ máy tính. Đối phương mặc một bộ sơmi màu xám, con mắt cứ liên tục nhìn vào màn hình máy tính, nam sinh đó chỉ liếc nhìn các em một chút rồi chỉ vào cái khung ở phía đông có con mèo ở trên tường nói: “Lần lượt từng người đi thử, không cần làm gì hết mà có thể dụ dỗ nó đi xuống, những người khác có thể đi rồi.”

Chân Bảo nhìn về phía con mèo đó, chỉ thấy có một con mèo mập mạp rõ ràng đang nằm đó rụt cổ lại, mắt con mèo ấy mở to có màu hổ phách, quân lâm thiên hạ xem thường mấy người các em.

Nữ sinh thứ nhất đi thử nghiệm trước, giọng nói của cô ấy rất dịu dàng nhưng đáng tiếc là con mèo ấy không có nhúc nhích gì. Nữ sinh kia còn muốn thử tiếp nhưng nam sinh ở sau cái máy vi tính không mặn không lạt nói: “Một người nữa phút, em có thể đi ra ngoài rồi.”

Nữ sinh đó rất lúng túng, đỏ mặt rồi rời đi.

Một nam một nữ chưa thành công.

Chân Bảo vừa muốn cổ vũ Phùng Nguyệt, nhưng Phùng Nguyệt nghiêng người cười cười, để cho cô đi thử trước, ngoài miệng nói chuyện với Chân Bảo, ánh mắt của nam sinh ở sau cái máy vi tính đó len lén nhìn Chân Bảo. Chân Bảo không chú ý, từ từ đi tới muốn đưa tay rồi ngửa đầu lên cười cười với con mèo nói: “Cho chị ôm một lần được không?”

Con mèo đó cúi đầu nhìn Chân Bảo rồi kêu một tiếng.

Mạnh Kế Ninh dừng tay lại nhìn sang bên kia nhưng chỉ thấy một bóng lưng của cô gái đó.

“Này, cậu là Mạnh Kế Ninh?” Phùng Nguyệt vừa mới nhận ra cậu ta liền vui mừng hô to.

Mạnh Kế Ninh nghiêng đầu nhìn Phùng Nguyệt, nhìn mấy giây mới nhận ra trên mặt còn có chút lo sợ còn có chút vui mừng, “Cậu cũng tới đây àh?”

Phùng Nguyệt hưng phấn gật đầu nhìn Mạnh Kế Ninh không biết chán, đò là bạn học lớp 12 cùng với cô, cũng là người cô thầm mến ba năm rồi. Kỳ thực, năm ngoái đi thi đại học, điểm của cô có thể học trên những trường đại học trọng điểm có tiếng nhưng cô lại muốn học cùng Mạnh Kế Ninh nên cô mới lựa chọn học lại coi như năm nay đã được toại nguyện.

“Lưu số điện thoại của mình vào, khi nào có việc cậu có thể tìm mình.”

Đối với Phùng Nguyệt Mạnh Kế Ninh không có ấn tượng sâu sắc gì, nhưng đều học chung trường nếu như cô ấy có việc cần giúp đỡ thì anh sẽ tình nguyện giúp đỡ tùy theo khả năng của anh.

Phùng Nguyệt rất cao hứng đi tới bên Mạnh Kế Ninh trao đổi số điện thoại với nhau.

Ở bên kia, Chân Bảo đã thành công ôm con mèo vào trong lòng, nghe thấy Phùng Nguyệt hô bà chữ “Mạnh Kế Ninh” thì... Trong lòng Chân Bảo cả kinh, lại được nghe hai người nói chuyện, Chân Bảo đã không hình dung được tâm tình lúc này của mình cứ đứng ở đằng kia thấp thỏm bất an.

“Đúng rồi, Chân Bảo cũng tới đây, Chân Bảo học lớp 10 xong thì nghỉ học chắc sẽ không biết cậu đâu.” Nhớ tới Chân Bảo, Phùng Nguyệt theo sát Mạnh Kế Ninh để giới thiệu. Chân Bảo học ban khoa học tự nhiên sau mới cùng một lớp với Mạnh Kế Ninh mà Mạnh Kế Ninh học ban nào cô cũng quên rồi.

Mạnh Kế Ninh không có quên, có chút khiếp sợ nhìn về cô gái có tên là Chân Bảo.

Chân Bảo hít sâu một hơi, ôm con mèo xoay người, rồi nở một nụ cười gượng với Mạnh Kế Ninh.

Học chung lớp 10, có nhiều tên Chân Bảo không nhớ nỗi nhưng nàng nhớ tên Mạnh Kế Ninh.

Từ nhỏ, Chân Bảo là một trong những học sinh giỏi, lên lớp 10 thì thành tích của cô chỉ đứng thứ hai, điểm cũng đứg thứ hai, mà đứng thứ nhất chính là Mạnh Kế Ninh. Mạnh Kế Ninh rất đẹp trai, nhà giàu, học giỏi vì thế trong lớp có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh nhưng trong mắt của Chân Bảo, Mạnh Kế Ninh.... Chẳng qua là cô muốn hơn hẳn anh thôi.

Cô cố gắng đi học, năm thứ hai đi làm hơn nữa năm, cuối kỳ thi cũng đạt được loại nhất. Nhưng cô chưa vui mừng được bao lâu thì cha cô đột nhiên phát bệnh, trong nhà không có tiền với lại trong trường có một số người xích mích với cô, dây dưa với cô, cô cảm thấy mệt mỏi nên nghỉ học.

Phùng Nguyệt không biết nhà cô nghèo nên mới nghỉ học, nhưng Mạnh Kế Ninh có thể sẽ biết.

Chân Bảo lo lắng nhìn Mạnh Kế Ninh.

Có thể anh ta sẽ chất vấn với cô là ở đây cô có ai thân thích mà giúp cô chuyển trường đến đây tiếp tục đi học?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.