Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 1: Chương 1




Editor: Nana Trang

Qua sáu giờ, Ứng Thực Hiên lúc nào cũng sạch sẽ yên tĩnh.

Dây nho mọc ở lối đi hành lang, treo lên tấm bảng gỗ sơn hồng “Tạm ngừng buôn bán“. Quản lý mang theo trăm nhân viên phục vụ xếp thành hai hàng phân ra đứng ở hai bên hành lang dây nho, mọi người hơi cúi đầu, hai tay bắt chéo ở phía trước, ngừng thở nghênh đón ông chủ lớn.

Không ai dám nói chuyện, thậm chí không ai dám thở lớn tiếng, cố gắng hết mức để cảm giác tồn tại của mình hạ thấp xuống.

Sáu giờ mười lăm, một chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài, cửa xe được mở ra, đầu tiên là một bàn tay thò ra.

Bàn tay đó tùy ý đặt lên bên cửa xe, bên dưới là cửa xe màu đen làm tôn lên làn da như bạch ngọc chạm trổ, ngón trỏ thon dài khẽ nhúc nhích mới có cảm giác chân thật.

Ông chủ lớn xuống xe, đôi chân thon dài thẳng tắp hạ xuống, hai ngón tay trắng đè caravat một cái, lại chậm rãi vuốt vuốt hầu kết, thẳng đến khi phát ra tiếng ho khẽ thì hai hàng lông mày đang nhíu lại mới giãn ra.

Thoải mái rồi.

Tiếng ho của người đàn ông rất thấp, nhưng lại lộ ra vẻ hào sảng như có như không.

Ngũ quan và bàn tay xinh đẹp của anh tỉ lệ thuận với nhau, mày rậm mũi cao, tóc đen ngắn mềm mà mảnh.

Tây trang được đặt may tỉ mỉ vẽ ra đường cong mạnh mẽ của người đàn ông, đường vai lập thể có góc cạnh, lồng ngực cao ngất, phần eo nhỏ gầy, từng bước đi hiện rõ ra hơi thở hormone đàn ông.

Ứng Khúc Hòa bước vào cửa chính của Ứng Thực Hiên, dây mây xanh biếc mát rượi thấm vào ruột gan hiện ra trong mắt.

Đường hành lang này dùng dây nho dựng thành, ngăn thành hình vòm, thời tiết lúc này đúng lúc sản sinh ra từng quả nho to lớn mộng nước, sáng long lanh xanh biếc, như từng chuỗi châu ngọc phỉ thúy vậy.

Anh càng đi vào trong, các nhân viên càng cúi thấp đầu hơn, lúc anh đi ngang qua bọn họ, quả thật ngay cả hít thở cũng không dám, rất sợ tiếng hít thở dẫn đến sự chú ý của ông chủ lớn.

Ứng Khúc Hòa dừng lại ở giữa, vừa nghiêng đầu, lập tức bắt gặp được ánh mắt của một đầu bếp nhỏ đang nhìn chằm chằm vào tay anh.

Anh đi qua, cố ý vươn tay tới, năm ngón tay có khớp xương rõ ràng tùy ý vung ra, “Đôi tay này của tôi đẹp không?” Giọng điệu lành lạnh như nước hồ tĩnh mịch lạnh thấu xương.

Toàn thân Ứng Khúc Hòa tản ra khí trường rất mạnh, khiến cho đầu bếp nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt sâu hắng kia thì lập tức cúi đầu xuống, hai tay càng không ngừng run rẩy. Anh ta chưa từng thấy đôi tay nào đẹp như vậy, cho nên không nhịn được mới nhìn chằm chằm vào nó.

Ứng Khúc Hòa thả tay xuống, hỏi anh ta: “Sợ tôi?” Nét lạnh lùng trên mặt anh như tuyết đông quanh quẩn ở đỉnh núi, dõi mắt nhìn cũng không dám chạm vào ở khoảng cách gần.

Đầu bếp nhỏ cúi đầu, không dám trả lời.

Nói sợ, có thể sẽ không giữ được bát cơm.

Nói không sợ, hai tay không nhịn được mà run rẩy, cho thấy rõ là nói dối. Cuối cùng dứt khoát cúi đầu im lặng không nói.

Có thể làm đầu bếp ở Ứng Thực Hiên đều là những nhân vật lớn hàng đầu trong nghề.

Nhưng những nhân vật lớn này ở trước mặt Ứng Khúc Hòa đều không dám lớn tiếng trút giận. Thứ nhất bởi vì anh là ông chủ, thứ hai đầu lưỡi của anh cực kỳ soi mói, sắc bén, có thể hoàn toàn cướp đoạt sự tự tin của một người.

Ứng Khúc Hòa chỉ vào anh đầu bếp nhỏ nói: “Cậu, vào đây theo tôi.”

Ông chủ lớn chọn người giúp việc xong, những đầu bếp còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc, tất cả bả vai căng thẳng đều thoải mái mà rũ xuống.

Ứng Thực Hiên là của tập đoàn Ứng thị, là nhà hàng dây chuyền cao cấp lớn nhất Trung Quốc, ngoại trừ Cẩm Dương, các chi nhánh ở mỗi tỉnh thành đều vượt qua các nhà hàng khác, đối với đầu bếp, yêu cầu về đồ ăn hết mức hà khắc.

Với đầu bếp nhỏ mà nói, thiên tư đầu bếp dùng thi đấu thức ăn để chọn quán quân, đến Ứng Thực Hiên cũng chỉ có thể làm một trợ bếp.

Ứng Thực Hiên là nhà hàng thần thánh mà tất cả các đầu bếp trong nước đều muốn vào, có thể vào nơi này, vinh dự và giá trị của đầu bếp đều có đầy đủ.

Trong phòng bếp dụng cụ lớn nhỏ gì cũng có cả, dao kéo trên trăm loại, lớn, nhỏ, dài, nhọn, kiểu dáng không giống nhau.

Đi vào phòng bếp, Ứng Khúc Hòa thay đổi thành trang phục đầu bếp, trắng mút thuần khiết, nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được chút vết bẩn nào. Anh không nấu đồ ăn, chỉ lấy điện thoại ra ngồi ở trên ghế dựa, anh đầu bếp nhỏ đứng ở một bên chẳng dám thở mạnh, vừa khẩn trương lại kích động, tay càng không ngừng run rẩy.

Anh đầu bếp nhỏ khẩn trương cắn chặt môi, gần như rướm máu, anh ta đứng bên cạnh Ứng Khúc Hòa, len lén nhìn mặt nghiêng của ông chủ lớn.

Đẹp, thật sự đẹp, mặc trang phục đầu bếp có thể ra hương vị trang phục mốt thì đây chính là khí chất.

Anh ngồi ở trên ghế, ngón trỏ thờ ơ quét lên sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt sâu lạnh lộ ra chút mất kiên nhẫn.

Anh đầu bếp lại lén lút liếc nhìn màn hình điện thoại của ông chủ lớn thì kinh hãi một phen, cho là mình hoa mắt.

Blog của ông chủ lớn lại là... Mỹ Thực Đạo!?

Anh đầu bếp nhỏ kích động muốn ôm lấy chân dài của ông chủ lớn, quỳ xuống hát bài đánh chiếm. Nhưng ngại khí thế khiếp người không giận tự uy của ông chủ lớn nên đành phải nhịn lại.

“Mỹ Thực Đạo” là trùm về thức ăn ngon, mỗi tháng cập nhật một video món ăn trên blog, anh luôn mặc áo sơ mi trắng làm thức ăn, lại dùng nguyên âm giảng giải thực đơn; thực đơn của anh có đặc sắc, có đơn giản, lại có một đôi tay đẹo cùng giọng nói trầm thấp thêm vào, xem video của anh không chỉ là thịnh yến của thị giác, mà cũng là tiệc rượu của thính giác.

Anh dựa vào tài nấu nướng tinh xảo hấp dẫn vô số fan, con số fan có thể đạt tới hàng trăm hàng ngàn, được các fan tôn sùng là tay đẹp nhất trên blog, giọng hay nhất trên blog. Giọng, tay, thức ăn ngon, mặc kệ là nam hay nữ là già hay trẻ đều muốn gả cho anh.

Ứng Khúc Hòa mở tin nhắn blog ra, không hề ngoài ý muốn, quả nhiên lại nhận được tin nhắn nguyền rủa của “Tây Tây Tây Mễ“.

[Tây Tây Tây Mễ]: Ba ba tôn đạo, lại không báo tiếng nào đã thay đổi thực đơn của tôi, chúc anh xào rau không thêm muối, đầu lưỡi trở nên ngọt :)

Ứng Khúc Hòa chống cằm, một tay điều khiển điện thoại, mở trang chủ blog của cô ra.

Không có cập nhật mới... Cô vẫn không đăng thực đơn mới trên blog.

Trước kia ngày một mỗi tháng, Tây Tây Tây Mễ sẽ đúng giờ cập nhật thực đơn cổ. Tháng trước là “Đùi gà cắt lát”, tháng trước nữa là “Cá nóc hấp”, tháng trước tháng trước nữa là “Canh dưa muối củ từ“...

Còn Ứng Khúc Hòa ngày một mỗi tháng sẽ dựa theo thực đơn của “Tây Tây Tây Mễ” làm thức ăn, bởi vì là thực đơn cổ nên có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bị thất truyền, anh sẽ nghĩ cách dùng nguyên liệu khác thay thế, thoả đáng thay đổi thực đơn.

Tự mình thay đổi cách làm thực đơn chọc giận “Tây Tây Tây Mễ”, cho nên sáu giờ sáng mỗi ngày cô gái này đều gởi tin nhắn trên blog, dùng hết đủ loại dáng vẻ mắng anh.

Giống như đổi một dáng vẻ có thể thật sự mắng anh thành chó vậy.

“Tây Tây Tây Mễ” có 99 fan, mở blog hồi tháng 12, đổi 15 blog. Trong đó 12 blog đều là thực đơn cổ thất truyền, 3 blog còn lại là blog châm chọc của cô gái này.

Ứng Khúc Hòa ngồi ở trên ghế, tiếp tục lướt xem blog mới của cô.

Nguyên liệu nấu ăn dụng cụ nhà bếp của Ứng Thực Hiên đều không thiếu, muốn gì có đó, chỉ thiếu mỗi thực đơn.

Anh ngồi ở phòng bếp lướt blog đủ 3 tiếng, cuối cùng cô gái này cũng đăng một bài mới.

Tây Tây Tây Mễ: “Ngày mai sẽ phải lập gia đình, lớn hơn mình hai mươi tuổi đấy! Hai mươi tuổi có khái niệm gì? Tương đương với gả cho một lão già đó nha! Sống trong cái gia đình này, tôi muốn đập đầu vô đậu hủ đông bắc chết cho rồi. Những ngày an nhàn của tôi cứ vậy mà chấm hết, từ nay về sau sẽ không có cách nào chia sẻ thực đơn nữa rồi, blog hẹn gặp lại, 99 fan hẹn gặp lại. QAQ”

Tay Ứng Khúc Hòa run lên, xém chút nữa điện thoại rơi xuống đất.

Bình luận phía dưới.

... [Tiểu Nê Thu]: Nari*? Tiểu Tây Mễ cô phải phải lập gia đình rồi sao? Tình hình gì vậy?

(* tiếng Nhật đấy, dịch là “Cái gì?” :D)

... [Hoa Gia Hoàng Hoa Thái]: Đây là tình tiết bức hôn trong nhà?

... [Tây Tây Tây Mễ] trả lời [Hoa Gia Hoàng Hoa Thái]: Ông già trong nhà bức hôn.

Bức hôn? Thời đại nào rồi còn bức hôn? Ứng Khúc Hòa nhíu mày, không khí trong phòng bếp giống như trì trệ theo. Cuối cùng, ông chủ lớn dâng trào khí huyết tùy hứng bình luận.

... [Mỹ Thực Đạo]: ??

Tiểu Nê Thu share bình luận của Ứng Khúc Hòa: “Ôi con bà nó!! Mỹ Thực Đạo bình luận blog của Tây Tây Tây Mễ!! Hai dấu chấm hỏi đầy thâm ý! Cách màn hình cũng cảm nhận được vẻ đẹp trai của Mỹ Thực Đạo!”

Chẳng mấy chốc, trăm ngàn fan của vị trùm mỹ thực này sáo động trên blog của Tây Tây Tây Mễ.

Blog của Mỹ Thực Đạo là đại V, tư thế cao lãnh khiến fan phẫn nộ.

Tổng giám đốc Ứng Sênh Nam của tập đoàn Ứng thị là bạn của anh, blog Kiều San bà mai nổi danh là bạn của anh, thiên hậu Quách Phỉ là bạn của anh, nhưng anh lại không theo dõi bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ bình luận bài viết của ai, thậm chí là share blog.

Số người anh theo dõi là 0, im lặng theo dõi: Tây Tây Tây Mễ.

Mỹ Thực Đạo đột nhiên bình luận một blog có 99 fan, các cô gái, bà tám, trạch nam sành ăn, thiên hậu đều vây xem.

“Đau lòng cho Ứng tổng tôi, tốt xấu gì cũng là một tổng giám đốc bá đạo, rõ ràng Mỹ Thực Đạo chưa bao giờ trả lời bình luận của tôi. Không ngờ lại thua một trùm uyên bác nhỏ chỉ có 99 fan.”

“Đau lòng cho Kiều San tôi, tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng trên thế giới mạng, không ngờ lại thua một trùm uyên bác nhỏ chỉ có 99 fan.”

“Hai người đều đừng đau lòng!! Đau lòng thiên hậu tôi này!! Không ngờ lại thua một trùm uyên bác nhỏ chỉ có 99 fan.”

Tây Mễ tựa ở trên bếp lò phòng bếp, đôi tay non mềm nhúng nước lau lau ở trên tạp dề, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở blog phát hiện khu bình luận đã bị các đoàn tham quan bá chiếm bình luận.

Khu bình luận hừng hực khí thế, có thể so với cái lẩu sôi trào ngày hè.

Trong khu bình luận phần lớn đều là hâm mộ cô có thể được Mỹ Thực Đạo “thèm muốn”, thế nhưng cô nắm chặt di động lại hận đến ngứa răng.

Đối với cô mà nói, Mỹ Thực Đạo là blog bại hoại, lưu manh, vô lại trong giới mỹ thực! Cô đăng thực đơn gì, anh đều làm món đó, còn không biết xấu hổ chính là anh lại tự ý thay đổi thực đơn.

Tây Mễ nhận được tin nhắn của Mỹ Thực Đạo gởi tới:

“Bức hôn? Thời đại nào rồi chứ? Có thể trốn hôn không?”

Tây Mễ cầm di động muốn chửi: Mắc mớ gì tới anh chứ! Xen vào việc của người khác bắt chó đi cày à!

Nhưng mới viết được một chữ, Mỹ Thực Đạo gởi cho cô một bao tiền lì xì.

Cô thuận tay mở ra, trong bao lại có 9999 đồng.

Tây Mễ khiếp sợ, bởi vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt, cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ngón tay chọc chọc màn hình, đếm qua đếm lại xác định là 9999, mà không phải 9 đồng 9, trợn mắt há mồm viết chữ: “Anh có ý gì?”

Mỹ Thực Đạo: Kinh phí trốn hôn, không cần cảm ơn. :)

Tây Mễ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.