Em Gái, Anh Yêu Em

Chương 17: Chương 17: Chương 17: Miêu tả sinh động




Edit: kaylee

Beta: Maria Nyoko

Trên bàn ăn, Doãn Thiên Khánh ngồi ở chủ vị, Doãn Mạt và mẹ ngồi cùng nhau, đối diện là Doãn Trạm và Dương Di.

Dễ nhận thấy, hôm nay Giang Tình Liên rất vui mừng, liên tục nói với Dương Di những kỷ niệm khi còn bé, hoặc những chuyện thú vị của Doãn Trạm lúc còn trẻ, làm cho mọi người cười vui suốt buổi.

“Lúc con còn nhỏ còn nói phải làm cô dâu của A Trạm đấy.” Giang Tình Liên cười trêu ghẹo.

“Dì à ~” Dương Di đỏ mặt, có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn về phía Doãn Trạm: “Sao có thể coi lời nói của trẻ con là thật.”

Dương Di thẹn thùng đương nhiên không thể tránh được mắt của Giang Tình Liên, trong bụng đã cảm thấy hai người này có thể thành, nói chuyện cũng không còn cố kỵ.

“Sao không thể coi là thật, dì chỉ hy vọng có con dâu như con vậy.”

Ý của lời nói này vô cùng rõ ràng, hoàn toàn làm cho Dương Di đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu không nói. Mà từ đầu đến giờ Doãn Trạm vẫn giữ vững trầm mặc, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tư của anh.

“Mẹ, người khen ngược, thúc giục con về nhà, kết quả từ đầu đến cuối không để ý đến con, chỉ nói chuyện phiếm với chị Dương Di, sớm biết như thế con sẽ không trở lại.” Doãn Mạt cũng đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, giọng nói của cô hờn dỗi, khẽ bĩu môi, một bộ dáng không vừa lòng, cuối cùng cũng kéo suy nghĩ của Giang Tình Liên tới đây.

“Con nha, nếu không phải là mẹ thúc giục con trở lại, có lẽ con cũng không nhớ về nhà, nếu có thể hiểu chuyện giống như chị Dương Di của con thì mẹ sẽ cám ơn trời đất.”

Trong lòng Doãn Mạt mơ hồ có chút không thoải mái, cô biết mẹ chỉ là nói giỡn, nhưng khi nhìn Dương Di đối diện cho dù là hình dáng tính tình hay là hành động lễ nghi đều không thể bắt bẻ, cô thừa nhận, cô ghen tỵ, hơn nữa loại ghen tỵ này rất không giải thích được. Đối với những thiên kim tiểu thư đại gia khuê tú bề ngoài như tiên nữ kia, cô luôn luôn xa xa thưởng thức, không có giao thiệp, mặc dù nhà họ Doãn không thể xưng là Hào Môn (giàu sang quyền thế), nhưng cũng coi như có của cải rồi, nhưng chưa bao giờ cô muốn trở thành một cô gái như vậy, nhìn như ưu nhã cao quý kì thực giống như búp bê không có linh hồn, thiếu sức sống.

Nhưng mà bây giờ, nhìn hai người đối diện xứng với nhau như thế, Doãn Mạt chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vừa khinh thường sự diễn xuất của Dương Di vừa ghen tỵ sự hoàn mỹ của cô.

Sau khi ăn xong, Dương Di lại ở lại một lúc, khi chuẩn bị rời đi, Giang Tình Liên vội gọi Doãn Trạm đang nói chuyện với Doãn Thiên Khánh trong thư phòng ra, để cho anh đưa người đẹp về nhà.

Đưa hai người ra cửa, Doãn Mạt cùng với Giang Tình Liên ngồi trên ghế salon xem ti vi.

“Nếu tối nay A trạm không trở lại thì tốt.” Giang Tình Liên cười híp mắt: “Con gái à, con nói lúc nào thì mẹ có thể bồng cháu?”

“Mẹ!” Doãn Mạt không chịu được quát to một tiếng.

Giang Tình Liên sợ hết hồn, không giải thích được nhìn vẻ mặt con gái đột nhiên thay đổi trước mắt, mặt lộ vẻ nghi ngờ, không hiểu mình nói sai cái gì.

“Mẹ đừng ghép đôi lung tung cho anh trai.”

“Mẹ đâu có ghép đôi lung tung, tiểu Di là một cô gái tốt, hai người bọn nó rất xứng nha.”

“Con không thấy như vậy, mẹ không thấy anh trai cũng không tỏ thái độ sao? Con thấy anh trai vốn cũng không thích, mẹ đừng ép buộc lung tung có được không, hơn nữa anh trai luôn luôn nghe lời nói của hai người, đừng để đến lúc thành một đôi vợ chồng không hòa thuận.” Doãn Mạt nói một hơi, mới giật mình thấy mình có cái gì đó không đúng, cô cứng ngắc chốc lát, bỏ lại một câu “Con đi ngủ”, vội vàng rời khỏi ánh mắt tràn đầy khó hiểu của mẹ.

“Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, có cần phải phản ứng lớn như vậy không?” . . . . . .

——

Doãn Mạt nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được, đã mười một giờ, bốn phía yên tĩnh, chỉ có âm thanh trở mình của cô còn có tiếng côn trùng kêu mơ hồ ngoài cửa sổ.

Cô phiền não ngồi dậy, vén chăn xuống giường, ở trong phòng đi tới lui mấy vòng, cũng không thể tĩnh tâm lại.

Đột nhiên, tiếng xe hơi từ xa đến gần, cô vừa nghe, vội chạy về phía ban công, kéo màn cửa sổ ra vừa nhìn, chính là xe chuyên dụng của Doãn Trạm.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn là mở cửa đi xuống lầu.

Doãn Mạt chạy vào phòng bếp rót chén nước, lúc đi ngang qua phòng khách, vừa đúng lúc Doãn Trạm mở cửa đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Doãn Mạt giả vờ kinh ngạc hỏi: “Anh, sao giờ anh mới trở về?”

Doãn Trạm vừa đi vào trong nhà vừa nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ngước mắt liếc cô một cái: “Còn chưa ngủ?”

Doãn Mạt quơ quơ chén nước trên tay: “Khát, xuống uống chén nước, sẽ đi ngủ ngay bây giờ.” Nói xong, cô để cái ly xuống, đi đến cầu thang.

Cô vừa lên lầu, vừa chú ý động tĩnh của Doãn Trạm ở sau lưng, thật ra thì cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, tuy nhiên lại không mở miệng được, những vấn đề kia lấp kín cả đầu, muốn xoay người lại không dám, lòng không yên bàng hoàng một lúc như thế, đột nhiên chân phải giống như dẫm vào thứ gì, mà chân trái theo thói quen bước tới trước, vì vậy, người của cô lập tức nghiêng ngả. . . . . .

Trong lòng Doãn Mạt cả kinh, thân thể lập tức không chịu khống chế ngã về phía sau, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: đầu năm nay tự ngược, chỉ cần lúc lên lầu thì chân phải đạp chân trái. . . . . .

Vậy mà, không có quay cuồng trong tưởng tượng, càng không có đau đớn theo dự liệu, chỉ có một đôi tay bền chắc vòng quanh eo mang lại ấm áp và cảm giác an toàn, còn có cảm giác thỏa mãn. . . . . .. Được dựa vào lồng ngực rắn chắc.

Doãn Mạt lập tức mở mắt, mới nhìn rõ tình cảnh bây giờ của mình, cả người cô lại có thể bị Doãn Trạm ôm lấy từ phía sau lưng, vững vàng dựa ở trong ngực của anh, hơi thở ấm áp nhàn nhạt quanh quẩn trên đỉnh đầu, tim của cô lập tức đập nhanh. . . . . .

“Sao lại không cẩn thận như vậy, đứng vững.”

“À. . . . . .”

Doãn Mạt mặt đỏ tới mang tai, hai chân đứng lại ở trên cầu thang, đến lúc cảm thấy Doãn Trạm sắp buông mình ra, cô đột nhiên chuyển ý định, quỷ thần xui khiến chân vừa trượt, thân thể lại tựa vào trên lồng ngực của Doãn Trạm, hai tay vốn là sắp rút khỏi bên hông lập tức lại vòng tới thật chặt.

Lúc này Doãn Mạt căn bản không còn kịp suy nghĩ cử chỉ khác thường của mình nữa, chỉ là đỏ mặt, khẽ nghiêng đầu cười cười xin lỗi với người phía sau: “Chân em có chút mềm. . . . . .”

Doãn Trạm nhíu mày một cái, sau đó không nói hai lời ôm ngang Doãn Mạt lên, đi tới phòng của cô.

“Anh, chân của anh. . . . . .”

“Không có việc gì.”

Thấy vẻ mặt của Doãn Trạm không có gì khác thường, trong lòng Doãn Mạt thở phào nhẹ nhõm, an tâm vùi ở trong ngực của anh, hít hơi thở đặc biệt chỉ có ở anh, trong lòng lập tức tuôn trào cảm giác thỏa mãn vô tận.

Được anh ôm trong ngực thật là thoải mái. . . . . .

Tối nay, cả đêm ngủ ngon.

Sau đó, Doãn Mạt từ chỗ cha mẹ nói bóng nói gió mới biết được, thì ra là Doãn Trạm và Dương Di học cùng một trường học ở Italy, khi hai người sắp tốt nghiệp mới tình cờ gặp phải. Mấy năm trước, nhà họ Doãn và nhà họ Dương cũng dần dần lui tới, dù sao nhà họ Dương đã di dân tới Italy, mà sản nghiệp của Doãn Thiên Khánh ở Italy cũng không lớn, liên lạc giữa hai nhà cũng ít đi, kết quả bởi vì hai người trẻ tuổi có kết giao, hai nhà liên lạc lại lần nữa. Dù sao cũng là bạn bè lâu năm trước kia, vợ chồng Doãn đối với con gái của bạn bè cũng là yên tâm và hài lòng, mới có thể vui vẻ giúp Doãn Trạm và Dương Di phát triển. Nhưng chỉ là ý nghĩ của hai vợ chồng, còn hai người trẻ tuổi rốt cuộc phát triển đến trình độ nào, bọn họ cũng không nghe không thấy, hỏi Doãn Trạm, Doãn Trạm cũng chỉ nói là bạn bè mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.