Em Chỉ Là Kẻ Thay Thế

Chương 11: Chương 11: TRƯỢT CHÂN




Sau buổi hôn lễ hoàng tráng thì cũng đến lúc gay cấn xảy ra khi cả hai, trong đêm động phòng đầu tiên phải ở tại nhà hắn không được phép dọn ra biệt thự riêng, đây là lệnh của tối cao ban ra ngay khi kết thúc buổi hôn lễ. Hai người nhìn nhau mà cười như điên dại, ngoài mặt là cười như vậy nhưng trong lòng vẫn biết được bà Triệu đề nghị này là vì muốn hai người gắn kết hơn với nhau để bà sớm có cháu bồng.

Trong một căn phòng trang trí rất sinh động nha, trên giường là hàng ngàn cánh hồng được xếp hình trái tim rất đẹp mắt, trong trái tim hoa hồng còn có một đôi gấu trắng ôm lấy trái tim màu đỏ nhìn về đôi vợ chồng trẻ đang bước vào phòng tân hôn của cả hai.

“Woaaa, chu đào thật” nó nhìn xung quanh phòng mà cảm thán, không ngờ nó được mẹ chồng hờ chuẩn bị tất cả mọi thứ, thật ấm áp nha.

Hắn thì chẳng quan tâm đến mấy cái này lắm chỉ đơn giản đưa tay lên tháo cà vạt xuống rồi cởi bỏ lớp áo ngoài ra, bước vào phòng tắm. Còn nó thì rất đang cố gắng tận hưởng những khoảnh khắc tốt đẹp này, ước gì ba mẹ nó cũng có thể đến tham dự vào bỏ buổi lễ sáng nay thì tốt quá, mặc dù không phải vợ chồng thật nhưng khi ba mẹ nhìn thấy con gái từng bước một tiến vào lễ đường thì chắc chắn họ sẽ rất vui, xó thể nói vui đến chảy nước mặt luôn nhỉ!!!

Nó vừa nghỉ vừa đi đến giường ngồi xuống cầm từng cánh hoa hồng lên để trước mặt rồi đưa làn hơi thổi lên, cho chiếc cánh hồng bay khỏi tầm tay. Đúng!! Hạnh phúc của nó bây giờ cũng giống ngư cánh hoa này vậy, nó rất đẹp nhưng đến thời gian nhất định sẽ bay ra khỏi tầm tay mà không do dự. Nên nó sẽ phải cố chữa khỏi bệnh cho ba mẹ để khi một lần nữa và nó chính thức thành vợ của người nào đó thì ba nó sẽ là người cầm tay nó đến bên chú rể, còn mẹ nó thì chỉnh áo cưới lại ngay ngắn rồi cầm lấy tay nó, nghẹn ngào nói với nó phải biết yêu thương chồng con, hiếu thảo với ba mẹ chồng, bảo nó phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân. Nó từng chút một suy nghĩ cho tương lai, suy nghĩ cho cuộc sống khi ba mẹ hết bị, đưỡn họ dìu dắt trong đám cưới của mình thì còn gì bằng.

Nó lại cầm tiếp những cánh bông khác mà hứng tung lên trời, chợt đang đùng vui với những cánh hồng thì trong phòng tắm có giọng nói truyền ra.

“Thư!! Lấy giùm anh cái khăn tắm với” hắn đưa tay ra ngoài như muốn đón lấy chiếc khăn từ nó.

“Sao anh không tự đi lấy??” nó nhìn mà cánh tay đang đưa ra cửa mà rơi rừng giọt nước xuống sàn nhà hết trơn

“Vậy cũng được, nhưng có thấy.... gì đó thì đừng có mà la nha!!” hắn bắt đầu mở cửa ra từ từ, nó thì trợn tròn mắt lên nhìn cửa từ từ mở ra mà hả hốc mở.

“Ấy.... khoan đã, lấy òa được chứ gì!!” nó nhìn cửa mở ra có thể thấy được một ít da thịt còn đang ngỏ nước của hắn thì vội một tay che mắt, một tay đưa lên ngăn cản hành động của hắn.

Lúc này hắn đứng trong nhà tắm mà cười một trận ngư muốn hết hơi, còn nó thì đi xuống giường đến tủ đựng đồ mở ra lấy chiếc khăn đi đến phòng tắm đưa hắn.

Hắn nhận lấy khăn thì lấy đi, còn bỏ lại một câu mà nó muốn giết người.

“Vợ yêu!! Thật tốt nha, ráng ngoan anh thương!!! Hehe” rồi đóng cửa lại, bỏ nó ở ngoài mà điều khí lại.

Được lúc sau hắn đi ra thì nhìn thấy trên sàn nhà toàn hoa hồng, nó thì đang lay hoay trên cái giường, là hàng rào ngăn cách. Nhìn mà buồn cười, như hắn cũng không nó gì chỉ đi đến ghế ngồi lau đầu. Nó thì xây xong hàng rào rồi đứng lên, đi lướt qua hắn mà bước vào phòng tắm.

Hắn đứng lên đi đến bên giường nhìn thử hàng rào xây thế nào, nhìn qua cái đống hỗn tạp trên giường mà hắn chỉ muốn kiếm chỗ nào đó giục cái mặt đi giùm nó thôi. Thật không ngờ nó lại có thể lấy chúng..... ra mà làm hàng rào thật muốn choáng váng với nó luôn.

Khoảng 15p sau nó tắm ra thấy hắn đã yên vị nằm trên giường rồi, còn cái hàng rào đâu không thấy nữa, nên chân ướt bước nhanh trên sàn gạch trơn thế là nó loạng choạng xoay vài vòng trong tiếng la, à không phải nói đúng hơn là tiếng thét chòi tai của nó vang lên, khiến ông bà Triệu nằm trong phòng nghe thấy cũng vội vàng chạy qua phòng xem sao. Hắn nằm trên giường thấy nó sắp té cũng chạy lại đỡ nó nhưng không kịp chỉ kịp đỡ cho mông không đặt lên nền thôi vẫn còn lơ lửng nhưng cái chân thì bị trẹo qua một bên rồi, nghe rõ tiếng “rắc” luôn. Nó nhịn không được mà bấu lấy tay hắn mắt thì ngập tràn hơi nước nhìn hắn.

Ông bà Triệu đến trên cửa phòng vội gõ cửa để biết chuyện gì mà nó la như vậy.

“Phong!! Chuyện gì vậy, sao Thư nó la như thế??”

“Không có gì đâu mẹ, chỉ trượt chân thôi không sao, ba mẹ ngủ trước đi!!” hắn đỡ nó lại giường mà nói vọng ra bên ngoài.

“Vậy con chăm sóc cho con bé, bà ngủ trước đây” bà nói xong thì cũng quay người đi về phòng.

(Mình ra hơi lâu nhưng mong các bạn đọc vui, chap sau còn vui nữa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.