Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 50: Chương 50: Cùng anh....




Anh hứa cuối tuần đưa nó đi chơi, nó năn nỉ anh cho nó vào thủy cung, vì vé vào đấy đắt quá nó không dám vào.

Nó đang suy nghĩ xem nên mặc gì, há há đây có thể xem là đi hẹn hò mà.

- Này được này_ Thu Hà nâng chiếc váy xòe sọc caro trắng, có thắt nơ cách điệu

Nó ngắm đi ngắm lại xong cũng lấy, thời tiết hôm nay khá dễ chịu mà.

Tự cảm thấy mình đẹp sau khi mặc xong váy đấy, Yến Anh có đáng cho nó một chút son rồi hết. Nó đi giày thể thao đôi với anh cho năng động, thả tóc, lại còn cướp cái mũ cước rộng vành trắng nốt của Thu Hà, lấy balo chuyên dụng việc đi chơi bỏ điện thoại tiền với đồ dùng cá nhân, biết thừa đi với anh đương nhiên sẽ trả tiền từ a tới z

- Ok rồi đấy_ Hà Anh gật đầu

- I know_ Nó cười cười

- Đeo kính vào cho nó ngầu em yêu_ Yến Anh tung cho nó cái kính đen

- Nhưng nó đang theo phong cách bánh bèo mài ơi_ Hà Anh nói

Cả phòng cười ầm lên

- Này người ta gọi là dễ thương nghe chưa_ Nó vênh mặt

Cả bọn chỉ cười

Nó bai bai rồi chạy nhanh xuống cổng nơi anh đợi, ờm... đương nhiên là lần này sẽ đi oto do tài xế nhà anh lái rồi, anh mở cửa cho nó vào rồi mới lên xe. Anh đơn giản với sơ mi sọc đen đang hot năm nay, quần jeans đen, giầy thể thao trắng giống nó

- Giờ em muốn đi đâu nào?

- Thủy cung... let's go

- Ồ...

Suốt quãng đường nó nói nhiều kinh khủng, hết nói với anh rồi quay qua nói chuyện với bác tài xế, khiến bác lái xe cười suốt.

Lúc bước xuống xe, anh với nó lại vẫn là trung tâm của mọi ánh nhìn, nhiều người chỉ trỏ nhìn tụi nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ, lúc thì anh kia đẹp trai quá, nhìn cứ như oppa hàn luôn lúc thì ôi mẹ em kia xinh xắn dễ thương thế

Anh đã từng đến đây nên rất có kinh nghiệm, 9h30 họ mới mở cửa nên lại dẫn nó đi vào khu vui chơi, nó từ đầu tới cuối cứ cười cười, anh dạy nó chơi bắn súng, ban đầu gọi chơi trò này nhàm chán, rồi một lúc sau anh kéo đi cũng không ra

- Từ cho em chơi lúc nữa đã

- Em có muốn vào thủy cung không?

- Có_ Nó trả súng về chỗ cũ xụ mặt đi theo anh

Anh kéo nó đi ăn đồ nhật trong khu trung tâm

- Em ăn đồ nhật được chứ

- Ồ đương nhiên, Nhật Bản là quốc gia yêu thích thứ 2, mục tiêu đi du lịch thứ hai của em sau Hàn Quốc, đương nhiên là em cũng yêu đồ ăn Nhật rồi

- Vậy giờ em muốn ăn gì?

- Mấy món đặc trưng đi vậy, há em ăn ramen_ Nó cười tuoi nhìn chị phục vụ mặc kimono

- Anh cũng thế

Nhanh chóng ramen đã được đưa lên, nhìn không thôi cũng thấy ngon rồi, trước khi ăn nó lấy điện thoại chụp lại, cười đắc ý, chủ yếu à để khoe cho mẹ thôi. Anh thì khá quen thuộc với kiểu chụp ảnh của nó rồi, nó nhanh chóng giải quyết xong ramen

- Giờ em muốn ăn sushi

- Tùy em

Nó lại tiếp tục gọi sushi cho mình nó ăn còn anh không ăn nữa

Vẫn nhanh chóng để ăn hết sushi

- Haizzzz no quá

- Anh đang định đưa em đi ăn món này ngon lắm nhưng em no mất rồi

- Giờ 9h30 rồi, đi thủy cung nào

- Giờ mới mở cửa, sẽ đông người mất công đứng đợi

- Anh thật thông minh_ Nó nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ

- Tại em vẫn chậm thông minh thôi

Nó lườm anh một cái

Đứng lên thanh toán tiền, rồi anh cầm tay nó dắt đi, thủy cung dưới tầng hầm cơ, mà nó căm ghét đi thang cuốn, nên mỗi lần bước xuống phải nắm chạt tay anh nhỡ may nó sợ bị cuốn luôn thì sao...

Anh mua vé vào, hôm nay là chủ nhật, vé sẽ tăng cao hơn ngày thường, hai đứa còn cao hơn 1m40 nên mỗi đứa sẽ mất 220k. Thật ra thì từ hồi lớp 10 hay đi chơi cùng chị Gia Khanh nó có thấy hơi áy náy khi nó không bao giờ trả tiền, nó mà nhắc tới là bị bị Gia Khanh giận luôn, nó phát hiện ra chế độ tiêu tiền như rác tụi Gia Khanh trong đấy có cả Khánh Minh, anh bảo có tiền mà không tiêu để làm gì, và từ đấy nó hết ngại.

Vừa bước vào, nó choáng ngợp, thủy cung như là một đại dương thu nhỏ ý, đẹp lung linh trời đất, nó cứ hình dung như là mình đang ở dưới đáy biển, từ đầu tới cuối anh phải thuyết minh cho nó, đấy, có bạn trai xuất sắc cũng rất lợi mà, mặc kệ nhiều lúc có bị bảo não ngắn đi chăng nữa

- Đẹp quá

- Nếu em muốn anh sẽ xây cho em nhưng với quy mô nhỏ hơn

- Nhà em làm gì có đất

- Nhà anh cơ mà

- Hử?_ Nó nhíu mày, ngửi thấy mùi mờ ám đâu đây

- Đừng có mà dụ em_ Nó lườm anh làm anh phì cười

Nó chạy chạy đi, rồi lại dừng lại quan sát thật tỉ mỉ cái gì đấy

- Này người ta làm bằng thủy tinh sao?_ Nó chạm tay vào tấm chắn trong suốt tạo cảm giác như là đang đứng trong đáy đại dương

- Ngốc, đấy là Acrylic

- Cái gì mà nghe kì vậy

- Nó cũng có thể gọi là kính thủy tinh, nhưng không phải thủy tinh

- Ồ_ Nó gật gù: hế con gì thế này_ Nó chỉ tay vào con vật dài dài đang ở khá sát chỗ nó

- Hải tượng, người ta thường hay gọi là quái vật nước ngọt_ Anh hay tay bỏ túi quần ung dung nói

- Ồ_ Nó lại xem xem tiếp: Sao nhiều con lạ thế nhỉ

- Hơn 30000 sinh vật em không thấy lạ mới hay đấy

Nó cười cười, giờ thì đến chuyên mục chụp ảnh, thực ra là điện thoại nó đã để app chụp ảnh từ lúc bước vào cơ, mỗi tội chụp khá ít, nó bắt anh chụp cho nó, rồi hai đứa chụp chung, đặc biệt lúc đi vào tầng hầm, ôi mẹ ơi nó muốn hét lên luôn, gì đâu mà đẹp thế này, nếu biết trước nó đẹp đến vậy nó đã không để đến ngày hôm nay mới đi

Càng vào trong nó càng há hốc, quá ngạc nhiên, giá đắt chút cũng phải

- Anh xem kìa, có chim cánh cụt luôn kìa

- Ồ, nó được nuôi trong môi trường đặc biệt nên vẫn có thể phát triển bình thường

- Em cảm giác như cả thế giới đại dương, bắc cực nam cực đều tập chung ở đây cả rồi còn đâu

-Có trưng bày cả san hô các kiểu luôn kìa_ Nó lại nhanh chân chạy lại chỗ trưng bài mẫu vật biển

Nó ngắm ngía từng cái một, anh đứng bên cạnh thuyết minh

- Sao cái gì anh cũng biết nhỉ?

Anh khẽ cười

- Giờ em muốn đi đâu nữa

- Mình đi hết rồi sao_ Nó nhìn đồng hồ: ồ má, giờ gần 12h rồi cơ à

- Đi ăn?

- Ok_ Nó nháy mắt

Anh lại dẫn nó đi ăn KFC, ban đầu ăn theo phong cách quý tộc dùng dĩa cho sang chảnh, xong mới phát hiện ra dũng dao với dĩa mới là kéo sang, nó khó ăn chết đi được, nó bất chấp hình tường cầm đùi gà lên ăn làm anh phì cười

- Em thấy ăn kiểu này nó quý tộc hơn đấy

- Ờ anh có nói gì đâu

- May giờ không có ai nhìn không thì em ngại chết mất_ Nó đưa tay hất tóc sang một bên

Xong anh ngồi giữ tóc cho nó ăn, khiến người ta nhìn vào không khỏi ghen tị

- Mẹ bảo tối em qua ăn tối

- Gì cơ?_ Nó tròn mắt nhìn anh

- Không hiểu hay cố tình không hiểu?

- Ôi em ngại lắm

- Mẹ anh dễ tính mà

- Ai chẳng biết, nhưng còn ba anh, chưa thấy nhưng nghe danh chắc đáng sợ

- Ồ ông đi công tác rồi

- Nhưng mà.... cảnh đi gặp phụ huynh là những giây phút phải sống giả dối nhất đấy_ Nó nói

Anh phì cười

- Sao lại thế?

- Anh không xem phim à, ít ra phải tỏ ra thục nữ dịu dàng chút xíu, em thì không bao giờ, ăn nói dễ nghe, à cái này có thể, ít ra nữ công gia chánh, cái này là cái thứ đáng ghét nhất, khiến em cảm giác không thích lấy chồng, ờ rồi .... xùy... _ Nó xua tay

- Mẹ anh không tới mức đấy đâu mà

- Em tự cảm thấy

- Nhưng mẹ bảo tối nay mẹ vào bếp, chẳng nhẽ em phụ công mẹ sao

- Aiguuuu, giờ sao nhờ_ Nó thở dài

Đúng lúc đấy mẹ anh gọi, ồ má, gì mà trùng hợp thế

Anh nói nói cái gì đấy xong nhìn nó cười cười rồi đưa điện thoại cho nó, làm nó bối rối muốn chết, chỉnh giọng thật nhẹ nhàng để nghe điện thoại, mẹ anh nói thế thì sao nó có thể từ chối chứ. Để điện thoại xuống bàn

- Đấy, nghe điện thoại cũng đã thấy giả dối rồi

Anh chỉ biết cười cười

Ăn xong, nó lấy điện thoại anh chụp ảnh, bắt anh phải chụp cùng nó

- Giờ em muốn đi đâu nữa không

- Thôi về ngủ chiều làm bài tập không tối đi mất buổi tối không học được

- Ồ

Rồi nó nhanh chân chạy lại quầy mua đồ, nó mua thêm KFC về cho tụi kia, đang tính trả tiền thì anh lại đưa thẻ ra nên nó lại cất tiền vào. Có bạn trai giàu cũng sướng mà. Nhưng mà, nhiều khi như thế cứ có cảm giác như đang lợi dụng anh vậy

Nó cầm lủng lẵng túi đồ ăn, hai đứa đang đi trong trung tâm thương mại thì thấy có đứa bé, nói với mẹ Mẹ ơi, anh ấy là Khánh Minh kìa, nó khẽ cười

- Anh nổi tiếng nhỉ? Đến mấy đứa trẻ con cũng biết

Xong mẹ đứa bé lại nói là anh là Idol của nó, nói muốn chụp ảnh cùng, nó đứng đấy cười từ đầu tới cuối,

Đứa bé nhìn nó lại lại nói với mẹ nó

- Chị ấy xinh mẹ nhỉ

Ồ... nó cười , đứa bé này thật có mắt nhìn người mà.

Rồi anh đưa nó về kí túc, tụi kia đã ngủ cả, nhưng vừa nghe nói có đồ ăn thì dậy luôn...

Nó cũng phải ngủ thôi, chiều còn bài tập, than thở với tụi kia vụ tới nhà anh ăn tối. Xong tụi kia ngồi truyền kinh nghiệm như người từng trải cho nó, thế cuối cùng mãi nó mới được đi ngủ.....

************************************

Nay lười quá thông cảm nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.