Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 14: Chương 14: Chương 12-2




Kỳ Kỳ thấy ta cũng không đuổi ra, chờ ta vào xong mới đóng cửa lại, sau đó thả ba lô xuống ghế, nhào lên giường, nằm yên không nhúc nhích.

Ta chạy tới cạnh ghế dựa, quan sát ba lô của Kỳ Kỳ, xem thử Kỳ Kỳ có mua quà không. Chẳng thấy chỗ nào cộm lên, hẳn là không có, chưa chọn được sao?

Ta quyết định chuyển sang quan sát Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ nằm lỳ trên giường mấy phút mới chống người ngồi dậy, chán chường xoa đầu, có vẻ rất bực bội, sau đó chà chà mặt bước tới bàn học, cầm ba lô lên, ngồi xuống ghế, mở laptop ra.

Tất cả đều rất bình thường, trừ vẻ mặt lo âu không biết vì lý do gì. Trên mặt không có vết máu, khóe miệng cũng không có vết bầm tím.

Tạm thời loại bỏ khả năng bị trấn lột, chẳng lẽ đang yêu đương? Hoặc thầm mến một nữ sinh nào đó, nhưng không dám bày tỏ? Khả năng này có vẻ lớn, ha ha, đúng là thiếu niên ngây thơ!

Kỳ Kỳ vào Facebook, không lập tức mở trò chơi ra chơi như bình thường mà nhấp vào Facebook của một cô gái. Trước giờ Kỳ Kỳ toàn dùng laptop chơi trò chơi, chưa bao giờ thấy có thời gian rảnh đi xem Facebook của người khác, hì hì, chẳng lẽ thầm mến ai thật?

Lén góp tiền mua quà cho bạn gái? Đeo đuổi con gái quả thật phí rất nhiều tâm tư và tiền bạc, đặc biệt là thời kỳ đầu.

Nhớ năm xưa lúc ta học cấp ba, cũng để dành tiền mua đồ ăn sáng cho con gái, mua liền ba tháng trời mới thôi, bởi vì sau đó người kia đã chịu làm bạn gái của ta, hai người có thể đi ăn sáng chung. diễnnn/đn;lnàn/lê,qn;uý,đôn. Cuối cùng, bởi vì học đại học ở hai thành phố khác nhau nên chia tay trong hòa bình, nhưng đó vẫn là những kỉ niệm đẹp khó quên. Mối tình thuần khiết tuổi thanh xuân! Sau khi lên đại học ta chẳng có thời gian để yêu đương gì nữa, mãi cho đến khi đi làm, không…. cho đến lúc chết luôn.

Ta chạy ra khỏi phòng Kỳ Kỳ tới trước mặt An An, báo cho An An phát hiện của ta, “Có lẽ Kỳ Kỳ có người trong lòng, nên để dành tiền mua quà cho người ta, chậc chậc….”

An An hỏi, “Sao cậu biết Kỳ Kỳ có người trong lòng?”

“Theo anh quan sát, tám mươi phần trăm là Kỳ Kỳ có người trong lòng, bởi vì vừa rồi anh thấy Kỳ Kỳ vào xem Facebook của một nữ sinh nào đó chứ không mở trò chơi ra chơi như bình thường, cộng thêm vẻ mặt u buồn, chậc chậc, ta rất rành cái kiểu như Kỳ Kỳ bây giờ!”

An An ‘Ồ’ một tiếng đầy ẩn ý, “Cậu có kinh nghiệm mấy chuyện này?”

Ta kiêu ngạo hất cằm, đáp, “Chứ sao! Nhớ năm đó….”

An An cắt ngang lời ta, “Tôi không muốn nghe tình sử cua gái của cậu.”Đáng ghét! Có để tán gẫu vui vẻ được không?! Cho anh khoe khoang một chút kinh nghiệm cua bồ thì chết à?

“Không cần kể quá trình, nói thẳng kết quả luôn đi.” Có vẻ An An nhận ra ta đang rất bực mình, đành cho ta chút thể diện.

Vấn đề ở chỗ không chỉ vài ba câu là có thể kết luận về tình sử của ta được! Ta ấm ức nói, “Cuối cùng đã thành đôi.”

“Xem ra cô kia cũng không tính là quá mù…. Không ngờ cô ta vẫn chịu quen cậu một khoảng thời gian. Đó nhất định là vết nhơ trong cuộc đời cô ta.” An An nói với vẻ mặt đồng tình.

An An hạ thấp ta không chỉ một hai lần, ta cũng quen rồi, nhưng lần này quá độc, vượt quá mức chịu đựng! din;ễn.đàln/lê,qnluý,đ>,ôn Ta cố nén phẫn nộ trong lòng, lẩm nhẩm một trăm lần ‘mình có tội’ mới dần bình tĩnh được, sau đó phụ họa, “Đúng vậy! Chia tay anh quả thật là một quyết định rất sáng suốt!”

An An thong thả nói, “Không ngờ cậu cũng tự biết đó.”

Ta tiếp tục nịnh nọt, “Dưới sự lãnh đạo và giáo dục từng chút một của ngài, khả năng giác ngộ của em đã từ từ tăng lên, tốc độ còn khủng khiếp hơn giá chứng khoáng nữa!”

Hiển nhiên An An rất hài lòng với biểu hiện của ta, gật đầu một cái, nói, “Hình thái tăng cũng rất giống, chỗ đứt, chỗ tụt.”

Trời đất quỷ thần ơi! Trong ngực ta như có sóng biển cuồn cuộn không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tiếp tục nở nụ cười khúc khích.

Chương Nguyệt nhô người ra khỏi phòng nhìn ta và An An, kinh ngạc nói nhỏ, “Gần đây Phì Phì kì quá! Cứ quỳ hoài!”

Ta không quỳ không được, bởi vì hễ đứng là lập tức có xúc động nhảy dựng lên, cầm dao xông về phía An An rồi.

An An nhìn ta nói, “Khớp gối của cậu có vấn đề à?”

Ta vội vàng phủ nhận, “Không không không! Không có vấn đề gì hết! Chỉ là do anh thấy thế này thoải mái thôi!”

Vẻ mặt An An lúc này là ‘thế giới của cậu tôi xem không hiểu’ và ‘tôi không muốn bị lây bệnh điên, cách xa tôi ra’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.