Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 15: Chương 15: Lại bước một bước nữa, trẫm chém đầu của bọn họ




Cung nữ, thái giám chỉ cảm thấy đất trời trước mắt tối đen, bọn họ bận rộn việc đến chết, ra ra vào vào tìm bóng dáng Vân Chồn, mà tên đầu sỏ gây nên chuyện thế nhưng lại trốn đi ngủ ở sau lá hoa chuối! Ông trời ơi! Việc vui đùa này cũng làm quá lớn rồi đó, nếu Vân Chồn ngủ nhiều hơn một canh giờ nữa, cái mông của bọn họ không phải đều trầy da sứt thịt hết sao?

Đôi mắt mọi người trông mong nhìn bệ hạ và con chồn nhỏ, nước mắt chỉ trực chảy. Nếu tìm được con chồn nhỏ,tính mạng của bọn họ cũng nên không sao chứ? Có người bởi vì không cần bị đánh chết mà vui quá hóa khóc; có người cũng do uất ức đến khóc lóc nức nở, suýt nữa bọn họ đã bị con chồn này hại chết, có thể không uất ức sao?

Từng tiếng trượng côn ‘Bành bạch’ vẫn tiếp tục kéo dài tại chỗ, một loạt tiếng kêu thảm thiết chưa hề gián đoạn.

Thái giám mặc trang phục màu xanh lá cây, lấy can đảm hỏi: “Bệ hạ, Vân Chồn đã tìm được, có thể miễn xử phạt hay không?”

“Trẫm nói là trong vòng một nén nhang, huống chi con chồn nhỏ không phải do các ngươi tìm được, các ngươi có lý do gì thoát khỏi tội danh?” An Hoằng Hàn xoay người về phía tên thái giám kia.

Từ trước đến giờ, lời hắn nói ra sẽ không thu trở về. Ở trong tự điển của hắn, ‘thưởng phạt phân minh’ được xếp hạng thứ nhất. Nếu bọn thái giám này vượt qua thời hạn, không tìm được con chồn nhỏ, hắn cũng không có lý gì tha mạng cho bọn họ.

Đôi tay này dính quá nhiều máu tanh, cho nên An Hoằng Hàn cũng không thèm để ý dính nhiều hơn một chút. Dù sao, rửa thế nào cũng không rửa sạch tội nghiệt sâu nặng này.

Cặp mắt Tịch Tích Chi chuyển động quanh mọi người, mới vừa rồi đám người kia còn kích động phấn khởi, sao trong nháy mắt liền nghiêm mặt khóc tang rồi?

Vừa rồi lời nói của tên thái giám kia là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ chịu phạt có liên quan tới nàng?

Tịch Tích Chi lấy móng vuốt, vỗ vỗ ngón tay cái An Hoằng Hàn, một đôi con ngươi lấp lánh có hồn tựa hồ đang hỏi thăm.

“Ngươi còn giả bộ vô tội, ngươi có biết lý do vì sao bọn họ chịu phạt không?” An Hoằng Hàn nắm lấy móng vuốt nhỏ của nàng, lời nói lạnh lùng khiến toàn thân Tịch Tích Chi thấy lạnh.

Thành thật lắc lắc cái đầu lông lá, ý bảo đối phương ‘nàng không biết ’, Tịch Tích Chi muốn biết chân tướng sự thật.

An Hoằng Hàn cầm lấy một cái móng vuốt nắn bóp, “Là do buổi sáng ngươi đột nhiên mất tích, cho nên tất cả bọn họ đều phải chết.”

An Hoằng Hàn quen chém giết, nói ra nhẹ như bay, không cảm thấy chỗ nào không thích hợp.

Mà ngược lại, Tịch Tích Chi là người tu tiên, nghe sư phụ nói qua quá nhiều nhân quả báo ứng *. Hơn nữa, cung nữ, thái giám ở đây nói ít cũng phải có một trăm người. Nếu như bọn họ bởi vì Tịch Tích Chi mà chết, như vậy trên lưng nàng đeo nợ máu có bao nhiêu trầm trọng?

‘Chít chít’. . . . . . Nàng mất tích liên quan gì đến chuyện bọn thái giám, cung nữ này đâu? Tại sao đẩy tội lỗi tới trên người bọn họ?

Tịch Tích Chi nhớ đến câu ‘người nào làm người đó chịu’ , lồng ngực nâng cao lên, bộ dáng ngây thơ kia làm cho người khác muốn ôm nàng vào trong ngực.

“Ngươi muốn ôm toàn bộ tội lỗi vào người sao?” Đuôi lông mày An Hoằng Hàn có chút nhếch lên, hé mắt quan sát Tịch Tích Chi, cặp mắt lạnh lùng giống như mùa đông khắc nghiệt thổi gió lạnh vào mặt.

Tịch Tích Chi lùi lại một bước trong nháy mắt, bởi vì nàng không phải nhân vật vĩ đại, không có kiểu xả thân vì nghĩa, tinh thần ta vì mọi người.

Nhưng nghĩ đến tất cả cung nữ, thái giám đều vô tội, Tịch Tích Chi lại nhảy tới một bước. Nếu hại chết một đám người lớn như vậy thì bỏ nàng vào âm tào địa phủ, trực tiếp có thể đi đến tầng mười tám.

‘Chít chít’. . . . . . Đúng vậy.

Lấy hết dũng khí mới nặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng, lời này vừa phun ra khỏi miệng, vậy có nghĩa là muốn làm trái với An Hoằng Hàn.

“Rất tốt. . . . . .” An Hoằng Hàn nói chuyện lại lạnh thêm mấy phần, “Vì một đám nô tài, ngươi lại dám đối nghịch với trẫm. Đừng quên, ngươi chỉ là một con sủng vật mà trẫm nuôi, trẫm bóp chết ngươi còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.”

Không cần nhắc lại sự thật này lần nữa, mỗi một cái lông tơ trên người cũng nhắc nhở Tịch Tích Chi. . . . . . Nàng là một con sủng vật, một con chồn nhỏ.

“Hôm qua trẫm đã bỏ qua tính mạng cho một tên thái giám, hôm nay. . . . . . tuyệt đối không thể tha thêm một lần nữa.” An Hoằng Hàn đè con chồn nhỏ lại trong ngực, sức tay dùng khá lớn, “Tiếp tục đánh! Trẫm chưa nói ngừng, ai cũng không cho dừng lại.”

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở bên tai, những cung nữ, thái giám kia nhìn thấy hi vọng tan biến, tất cả đều khóc bù lu bù loa.

Tịch Tích Chi cũng nổi cơn tức giận, cái tay trên lưng kia chẳng phân biệt được nặng nhẹ, vỗ làm cho sống lưng nàng cảm thấy đau. Một cái móng vuốt tựa như phát tiết cào bàn tay An Hoằng Hàn, chỉ tiếc chút sức ấy của nàng hoàn toàn không có chút uy hiếp nào, trừ lưu lại một vệt đỏ trên mu bàn tay hắn thì đến chút máu cũng không có xuất hiện.

Nhưng một hành động như vậy cũng đủ chọc giận An Hoằng Hàn.

“Rất có khí phách, có dũng khí cào móng vuốt vào trẫm.” Bàn tay An Hoằng Hàn dần dần chuyển qua cổ của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi nhìn ra mục đích của hắn, thân thể cuộn tròn trốn sang một bên. Nhưng bên kia trống không làm thân thể nàng không ổn định, không tính toán trước nên té lăn xuống đất, lông tơ màu trắng bạc dính một lớp bụi. Dường như Tịch Tích Chi bị té đau, kêu ‘chít chít’, lăn lộn trên mặt đất, run rẩy đứng lên.

Vừa rồi An Hoằng Hàn định vặn gãy cổ nàng sao?

Trong ngực trống rỗng, đợi đến khi An Hoằng Hàn phản ứng lại, con chồn nhỏ đã té xuống từ trên khuỷu tay hắn rồi, thời gian muốn đưa tay ra đón cũng không có.

Con chồn nhỏ chửi ‘chít chít’ đau, tự xoa chân trước của mình.

Ý nghĩ đầu tiên của An Hoằng Hàn chính là con chồn nhỏ chắc chắn đã ngã rất đau, hơn nữa còn là chân trước. Thân hình tròn trắng nhỏ như vậy làm sao chịu đựng được ngã đau? Hắn chỉ muốn dọa con chồn nhỏ một chút, ai biết nó sẽ có phản ứng lớn như thế. Nếu hắn thật sự muốn vặn gảy cổ nàng, trong nháy mắt là có thể làm được, làm sao sẽ từ từ di chuyển tay về phía cổ nó?

An Hoằng Hàn đi hai bước về phía trước, muốn ôm lấy nàng lần nữa.

Tịch Tích Chi tưởng rằng đối phương chưa thỏa mãn ý định, còn muốn ra tay với nàng lần nữa, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau, ngã xuống rất nhiều lần.

Nhìn ra con chồn nhỏ sợ hắn, lại sợ nó cứ tiếp tục di chuyển về sau như vậy sẽ làm bị thương gân cốt. An Hoằng Hàn dừng bước, nói với con chồn nhỏ: “Trẫm không có ác ý, ngươi mau đứng lại ngay tại chỗ cho trẫm!”

Có kẻ xấu nào không nói mình không có ác ý? Tịch Tích Chi mới không tin, vừa quay đầu, nàng liền nhìn thấy thái giám đang bị đánh trong đám người. Tiếng la của Lâm Ân lớn nhất, gào lên như tiếng heo bị giết.

Nếu những người này thật sự chết thì tội của Tịch Tích Chi sẽ càng lớn. Bất luận như thế nào, nàng cũng muốn ngăn cản tất cả chuyện này. Nghỉ ngơi trong chốc lát, nhịn xuống chân trước đang đau buốt, Tịch Tích Chi từng bước di chuyển đi vào trong đám người bên kia.

Sắc mặt của An Hoằng Hàn không thể chỉ hình dung bằng từ ‘u ám’. Vừa định đưa tay bắt lấy con chồn nhỏ, con chồn nhỏ lại bị dọa sợ đến vấp ngã.

Lần đầu tiên, An Hoằng Hàn cảm thấy thất bại như thế. . . . . .

Hành quân đánh giặc, chinh phục giang sơn xã tắc, hắn đều chưa từng cảm thấy bất đắc dĩ như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ với con chồn nhỏ này, hắn lại không có cách nào nắm chắc nó trong tay.

“Ngươi dừng lại, trẫm tha cho bọn họ. Nếu ngươi lại dám bước thêm một bước nữa, trẫm lập tức sai thị vệ chém đầu của bọn họ!”

Việc uy hiếp này hiển nhiên rất hữu dụng, Tịch Tích Chi thật sự dừng bước. Trên thực tế, chân trước đau đớn từng đợt, Tịch Tích Chi cũng không cất nổi bước nữa.

An Hoằng Hàn vội vàng bước đến, nhấc con chồn nhỏ lên, ngón tay đưa về phía chân trước bị thương của nàng. Mới vừa đụng vào, con chồn nhỏ đã đau đến thét ‘chít chít’ chói tai. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.