Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 339: Chương 339: Tôi Biết Cậu Là Người Theo Chủ Nghĩa Vô Thần




Người đó, vẫn luôn giữ thái độ phản đối đối với việc anh gia nhập vào giới giải trí, muốn cho ông cụ tiếp nhận Lạc Tiểu Thiến cũng lăn lộn trong giới này, phỏng chừng rất khó.

“Em có thể thề trước Chúa và Phật Tổ Như Lai!” Lãnh Tử Nhuệ giơ tay phải lên.

Lãnh Tử Mặc chẳng để ý một chút nào, “Đừng làm bộ nữa, tôi biết cậu là người theo chủ nghĩa vô thần.”

”Hảo đi hảo đi!” Lãnh Tử Nhuệ vô nại túc khởi mặt, “Ta lấy quân nhân vinh dự cam đoan, nếu như ta lừa ngươi, liền phạt lão thiên cho ta yêu nhất cái phi thường khó chơi nữ nhân, như vậy tổng được chưa?”

“Được rồi, được rồi!” Lãnh Tử Nhuệ trưng lên khuôn mặt bất đắc dĩ, “Em lấy danh dự quân nhân ra để đảm bảo, nếu em lừa anh, ông trời sẽ phạt em yêu phải một cô gái rất khó dây dưa, như vậy đã được chưa?”

Với hắn mà nói, danh dự quân nhân còn quan trọng hơn nhiều so với Chúa và Phật Tổ Như Lai.

Lãnh Tử Mặc nhìn vào mắt hắn trong chốc lát, xác định là vị em trai này không phải đang nói dối, mới buông cổ áo của hắn ra, ngồi lại vị trí của mình.

...

...

Khi máy bay hạ cánh ở Thành Đô, kéo hành lý Lãnh Tử Mặc đã chuẩn bị cho cô xuống máy bay, Lạc Tiểu Thiến nhìn xung quanh tìm kiếm điện thoại.

”Tiểu Thiến!”

Vu Đồng và Tiểu Chu đã đứng ở cửa chờ từ lâu, thấy cô liền lập tức chạy đến tiếp đón.

“Tại sao hai người cũng đến đây?” Lạc Tiểu Thiến có chút ngạc nhiên.

”Nhiệm vụ công tác.” Vu Đồng thuận miệng trả lời, Tiểu Chu đứng ở một bên tiếp nhận valy hành lý từ trong tay cô, dẫn cô đi ra ngoài phía cửa.

”Chờ một chút.” Lạc Tiểu Thiến dừng bước, “Tôi có thể gọi điện thoại trước không?”

”Có việc gì sao?” Vu Đồng hỏi.

Lạc Tiểu Thiến không tiện nói thẳng ra tên của Lãnh Tử Mặc, “Không có chuyện gì lớn... Chỉ là muốn gọi điện thoại về Bắc Kinh.”

”Đương nhiên không thể !” Tiểu chu lập tức trả lời.

”Vì sao?” Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt không giải thích được.

”Bởi vì... Xe đã ở bên ngoài chờ chúng ta, hơn nữa còn có các nhân viên công tác khác cũng đang chờ chúng ta để tập hợp, nếu còn trậm chễ nữa, chúng ta sẽ bị muộn.” Vu Đồng vội vàng giảng hòa, “Được rồi, tí nữa lên xe, tôi xem điện thoại của tôi có còn pin hay không, cô dùng điện thoại của tôi gọi cũng được.”

Hai người vừa khuyên giải vừa kéo Lạc Tiểu Thiến ra cửa, sau khi ngồi lên trên xe, vội vàng rời khỏi sân bay.

Lạc Tiểu Thiến vì muốn gọi điện thoại cho Lãnh Tử Mặc cũng không tiện mượn điện thoại di động của hai người, chỉ có thể tạm thời kiềm chế, chờ đến nơi rồi tính tiếp.

Nào nghĩ, vừa lên xe, chính là di chuyển mười mấy giờ đồng hồ, trừ thời gian cần thiết xe dừng lại để dùng cơm, cơ hồ đều không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả Vu Đồng và Tiểu Chu cũng cùng tài xế luân phiên lái xe.

Căn bản hoạt động lần này đã bắt đầu, bởi vì giữa chừng Lạc Tiểu Thiến mới được sắp xếp tới đây, cho nên chỉ có thể vất vả chạy thẳng đến huyện Cam Tư kết hợp cùng bộ đội.

Lạc Tiểu Thiến nhìn ba người đều mang vẻ mặt mệt mỏi, nào còn không biết ngại nhắc đến chuyện mượn điện thoại.

Một đường vất vả, cuối cùng chờ đến lúc mấy người đến được huyện Cam Tư, để tập hợp cùng các nhân viên khác trong hoạt động đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.

“Đưa thư lên núi” là một trong những hoạt động công ích mà mấy năm qua Đế Thị vẫn kiên trì thực hiện, Đế Thị luôn không thích dùng loại hoạt động công ích này để biểu diễn, cho nên nhân viên công tác tới đây đều là những nhân viên bình thường, không có nhân vật minh tinh tai to mặt lớn nào.

Lúc mấy người tới nơi, nhân viên công tác đã đang đem sách báo được đóng thùng khuân vác lên xe.

Lạc Tiểu Thiến lần đầu tham gia hoạt động như vậy, cũng không cảm thấy bất ngờ, nhìn những chồng sách báo chất lên thành núi, lập tức nhảy xuống xe, giúp nhóm nhân viên công tác chuyển những thùng sách báo lên trên xe.

“Tiểu Thiến, cô nghỉ ngơi một lúc trước đi?”

Tiểu Chu đi tới muốn ngăn cản, lại bị Vu Đồng giữ chặt cánh tay, nhẹ nhàng lắc đầu.

Giúp chuyển bê sách báo nhiều nhất cũng chỉ là mệt mỏi thân thể, nghỉ ngơi sẽ tốt, nếu như lúc nha đầu này nghỉ ngơi lại nghĩ đến việc điện thoại, hai người các cô cũng khó đáp ứng.

Tiểu Chu đoán được ý của cô, lập tức cũng đi tới, giúp đoàn người chuyển sách báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.