Dương Gian Phán Quan

Chương 245: Chương 245: Giả Danh Cán Bộ




Chỉ có một ngày để thích ứng với cảnh giới tu vi mới, nhưng Cao Cường không vội gấp gáp rèn luyện. Sau khi trở xuống tầng ngầm, liền ngả lưng nằm suy ngẫm một chút.

Nói chung sư phụ luôn miệng nói tuỳ hắn tự lựa chọn, nhưng rõ ràng lão nhân gia lo lắng có một ngày hắn sẽ trở thành kẻ xấu. Khổ nỗi không thẳng tưng lại cứ lòng vòng.

Sư phụ cũng thật là..

Đệ tử khi nào muốn vào vai phản diện?

Chưa hết rắc rối khi mà sư phụ đang âm thầm hướng hắn đi theo con đường chính phái. Mặc dù chỉ là cảm giác, nhưng Cao Cường khá tin tưởng vào phán đoán của mình.

Nếu đúng là như vậy thì.. làm đại hiệp trượng nghĩa có được cái gì tốt đâu sư phụ? Chẳng người nào đứng ra trả lương, hoàn toàn là ăn cơm nhà, rồi vác tù và hàng tổng.

Còn đang miên man suy nghĩ, bất chợt bốn bóng hình hiện lù lù bên cạnh, khiến Cao Cường giật mình bật phắt dậy. Thiếu chút phóng xuất chân khí công kích luôn rồi đấy.

“Thế nào lại chạy đến đây?” – Cao Cường kinh ngạc vội hỏi.

Tiêu Diễm Phượng nhún vai, tỉnh bơ trả lời:

“Xuất ngũ, không có nơi để đi, liền chạy đến đây xin tá túc”

Hoàng Đại Hùng xoa đầu, cười tít mắt nói:

“Đánh xong giải cũng xuất ngũ. Giờ sớm hơn chút thôi mà”

Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải thì liên tục gật đầu hưởng ứng.

Ra hiệu mọi người cùng nhau ngồi xuống, xong Cao Cường mới nói:

“Các ngươi gắn bó với Cấm Quân lâu rồi, ít nhiều cũng có chút tình cảm, thế nào dứt khoát quá vậy? Còn giải đấu nữa, từ bỏ mà không thấy tiếc nuối gì ư?”

Thấy bộ ba HKT nhìn sang, Tiêu Diễm Phượng liền đại diện giải đáp:

“Ta với ngốc tử bọn họ bàn bạc nếu ngươi vì trận đấu với Lâm Hùng mà phải rời khỏi, chúng ta ngay lập tức xuất ngũ. Việc làm này tuy có hơi cảm tính, nhưng đây là quyết định của toàn đội. Vả lại phục vụ công tác xã hội nhiều rồi, đã đến lúc sống vì bản thân”

“Về phần giải đấu thì đúng thật là có chút tiếc nuối, nhưng không cần bứt rứt nữa đâu. Bởi mới vừa rồi Nhàn lão nói rằng cơ cấu giải thay đổi, thêm vào thế hệ trẻ tuổi của các gia tộc tại Vương Đô tham dự. Nhàn lão sớm đã chuẩn bị đầy đủ vé cho đội chúng ta”

Cả đội xuất ngũ, giải đấu thay đổi, có sẵn vé vớt, thể quỷ nào trùng hợp quá vậy?

Có khi nào sư phụ cũng biết chơi trò bấm bấm đốt ngón tay xem bói?

Cảm thấy toàn thân lành lạnh, Cao Cường đứng phắt dậy và nói:

“Ta cần rèn luyện thích ứng tu vi”

Dứt lời hắn liền nhanh như ăn cắp chạy ra một góc, sau đó “hây da hây da” vung tay đánh bài quyền.

“Hắn ăn nhầm phải cái gì vậy?” – Hoàng Đại Hùng nghi hoặc hỏi.

“Ngốc tử ngươi không hiểu đâu” – Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt nói, xong cũng đứng dậy tiến về một góc tu luyện. Có điều nàng ta không đánh quyền, mà là ngồi thiền.

“Hai ngươi có hiểu gì không?” – Hoàng Đại Hùng thấp giọng hỏi.

“Chúng ta đương nhiên hiểu” – Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng đồng thanh trả lời, xong cũng nhanh chóng tách ra. Giống như Tiêu Diễm Phượng, đều ngồi thiền tu luyện.

Một đám huynh đệ khốn nạn, thầm mắng một câu, Hoàng Đại Hùng liền mon men lại gần nơi Cao Cường đang luyện quyền. Sau đó gãi đầu gãi tai, ngập ngừng cười hỏi:

“Ngươi với bọn họ rốt cuộc làm sao mà thái độ khác thường vậy?”

Định phớt lờ cho nhanh, có điều nghĩ lại, Cao Cường liền trả lời:

“Sư phụ ta chuẩn bị vé trước cả khi chúng ta xuất ngũ. Ngươi không thấy điều này rất đáng sợ sao?”

“Chuẩn bị vé từ trước?” – Hoàng Đại Hùng nghe xong liền la lớn:

“Bố khỉ, ngươi nhắc ta mới để ý. Cái này đúng thật là đáng sợ, bỗng dưng ta thấy lạnh hết cả người”

Lần này đến lượt Cao Cường hiếu kỳ, vội vàng lên tiếng dò hỏi:

“Ngốc tử ngươi thấy đáng sợ ở điểm nào?”

Ném cho hắn ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc, Hoàng Đại Hùng nói:

“Dễ có vé như vậy chứng tỏ giải đấu sắp tới vàng thau lẫn lộn. Cạnh tranh càng thêm khốc liệt, cũng như mức độ nguy hiểm lại càng lớn. Tưởng ta không nhìn ra sao?”

“Ngươi hiểu đúng rồi” – Cao Cường ngán ngẩm, phất phất tay:

“Đã biết khốc liệt với nguy hiểm thì tranh thủ tu luyện nâng cao thực lực đi thôi”

Nghe xong Hoàng Đại Hùng nghiêm chỉnh gật đầu, sau đó cũng chạy ra một góc ngồi xuống vận công.

---

Ngồi tại bàn đá uống trà, nghe lỏm từ đầu tới cuối câu chuyện, Nhàn lão thiếu chút cười rụng cả râu.

Thực ra phân thân chạy đi tìm hiểu thế cục khắp nơi, tiện đường rẽ ngang Vương Đô. Tình cờ biết được giải đấu có chút thay đổi liền truyền tin về.

Nhàn lão đơn giản chỉ là triệu hồi phân thân, thế quỷ nào phân thân lại cầm theo năm tấm vé mang về. Nghe kể là lừa gạt của một gia tộc giàu có.

Vé khá xịn, để trống, muốn điền tên con chó con mèo rồi cho thượng đài cũng được.

Khi đó Nhàn lão định một mồi lửa đốt trụi cho nhanh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đem cất giữ.

Hôm nay không có Tiêu Diễm Phượng bọn họ đến đây, thì Nhàn lão đã chẳng nhớ tới vé vủng gì đâu.

Nói chung đám nhóc hiểu lầm linh tinh cũng tốt, động lực thúc đẩy không tồi. Nhìn cả đám chăm chỉ, Nhàn lão ngồi uống trà, cười như trúng số.

---

Dùng xong bữa tối, Cao Cường quyết định ra ngoài điều tra vụ án mà sư phụ giao phó.

Dự tính cưỡi Harley vi vu trong gió, nào ngờ Tiêu Diễm Phượng bọn họ đòi đi cùng. Hắn đành phải nhờ Lão Phệ thu xếp cho một chiếc xe bảy chỗ.

Lão Phệ ông chủ to đùng có khác, chỉ một cú điện thoại.

Nửa giờ sau liền bàn giao cho nhóm Cao Cường một chiếc Land Rover mới cáu cạnh.

Hoàng Đại Hùng đương nhiên cầm lái, buồn cười là không có còi hú để mở, mặt hàng này ôm vô lăng mà cứ nhấp nha nhấp nhổm không ngừng.

Rốt cuộc khó nhịn, Hoàng Đại Hùng nghiêm túc nói:

“Chiếc này mặc dù cũng ngon nghẻ, nhưng cầm lái hơi ngượng tay. Khi nào dư giả thời gian ta phải chạy đi mua chiếc Hummer về cải tiến mới được”

“Tập trung lái xe” – Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt nói.

“Rõ!!!” – Dõng dạc hô một câu, sau đó Hoàng Đại Hùng liền im thin thít.

Trông có hơi tội nghiệp, Cao Cường liền vươn tay vỗ vai an ủi một chút.

---

Hơn một giờ lái xe, Hoàng Đại Hùng dừng đỗ tại lề đường phía đối diện toà nhà có treo tấm biển hiệu rất chi là oái oăm - “Trung Tâm NCTTNMTPTL”

Viết tắt của “Trung Tâm Nghiên Cứu Trực Thuộc Nha Môn Thành Phố Tân Long”

Nghiên cứu những thứ khỉ gió gì Cao Cường chịu thua, chỉ biết bên trong có nhà xác, là mục tiêu mà hắn phải đột nhập kiểm tra thoáng qua một chút.

Trên tay xuất hiện tấm thẻ, Cao Cường đầy bất đắc dĩ nói:

“Hạ mê dược xong lần mò mệt chết, đành phải lợi dụng danh nghĩa Cấm Quân tra án”

“Liền cứ vậy mà làm đi” – Tiêu Diễm Phượng tán thành nói.

“Vậy chúng ta vào thôi” – Cao Cường không lăn tăn gì nữa, nói xong liền dẫn trước mở cửa xuống xe.

Trung tâm nghiên cứu trực thuộc Nha Môn có khác, thủ tục ra vào nghiêm ngặt vô cùng. Còn có máy quét nhận diện thẻ Cấm Quân thật giả hẳn hoi.

May mà cả đội có thẻ xịn, chứ không thì phiền toái rồi đấy.

Nhờ có vệ binh dẫn đường, rất nhanh nhóm Cao Cường tới được khu nhà xác.

Sau khi đưa tới trước cửa phòng trực ban, gã vệ binh liền xin phép rời đi trước.

Trong phòng trực ban có hai người trung niên, đường nét khuôn mặt khác nhau, nhưng dáng vẻ thì tương tự. Đều gầy còm và xanh xao vàng vọt.

Thề chứ hai gã này cho đi đóng phim kinh dị cũng không cần phải hoá trang đâu.

Giao cho thể loại vai diễn nằm trong quan tài chờ chôn là chuẩn không cần phải chỉnh.

Thấy một nhóm người lạ mặt tiến vào, cả hai đồng loạt đứng dậy, trong đó một người cẩn thận hỏi:

“Xin lỗi các vị đây là?”

Cao Cường ngay lập tức đưa thẻ Cấm Quân cho đối phương, thuận tiện lạnh lùng nói:

“Chúng ta cần khám nghiệm năm cỗ thi thể nạn nhân trong vụ án cắt mở lồng ngực. Phiền hai vị an bài phòng kín, không ghi chép, không quay hình”

Liếc thoáng qua tấm thẻ rồi lập tức đưa trả, người này hướng Cao Cường gật đầu nói:

“Không có vấn đề. Xin các vị đợi khoảng năm phút”

---

Đúng năm phút sau, Cao Cường và đồng bọn được đưa tới phòng khám nghiệm tử thi chuyên dụng.

Sau khi xác định trong phòng không có cài cắm thứ gì khả nghi, Cao Cường liền ra hiệu cho mọi người quan sát năm cỗ thi thể xếp trên năm chiếc bàn.

Cả năm cỗ thi thể trắng nhởn, khô héo co quắp, vùng mặt bầm dập phù nề nghiêm trọng.

Đáng kể nhất là lồng ngực đều mở toang, và trái tim bị móc đi mất.

Nhìn cẩn thận một phen, Tiêu Diễm Phượng nghi ngờ nói:

“Này là vết tích do vật sắc nhọn tạo thành, theo ta là chuỷ thủ”

“Ta có cùng nhận định” – Lâm Tiểu Tùng theo sau lên tiếng:

“Vết cắt dứt khoát tinh chuẩn, thủ phạm chắc chắn lành nghề”

“Thủ phạm là người?” – Hoàng Đại Hùng nhíu mày khẽ hỏi.

Thấy toàn đội đổ dồn ánh mắt tới, Cao Cường liền phân tích:

“Cả năm cỗ thi thể đều có dấu hiệu hồn phách bị xé nham nhở, hung thủ là ác linh quỷ hồn. Khả năng nó bị người sai xử nên mới móc đi trái tim nạn nhân, bởi vì đối với đám tà tu thì tinh huyết bên trong trái tim mới là thứ thơm ngon bổ dưỡng nhất”

“Hơn nữa theo tìm hiểu thì cả năm vụ đều do một gã ất ơ điều tra, hồ sơ vụ án ghi chép cực kỳ sơ sài. Vấn đề là rất nhanh thì có lệnh đóng lại hồ sơ, liệt vào danh sách những vụ án không tra được hung thủ. Đây là điểm mấu chốt đáng ngờ nhất”

“Vả lại từ vết cắt đạt tiêu chuẩn trên thi thể nạn nhân, ta cho rằng một trong hai gã là khôi lỗi bị ác linh khống chế. Khai thác điều tra từ hai gã này, chúng ta hoàn toàn có cơ sở để lần ra hung thủ thật sự. Chuẩn bị tinh thần chiến đấu đi là vừa”

“Vậy đi tìm hai gã tâm sự thôi” – Tiêu Diễm Phượng lập tức đưa ra ý kiến.

Nói chung Cao Cường phân tích vẫn còn sai số, nhưng đầu mối cũng chỉ có thế mà thôi. Trước tiên cứ gặp hai gã kia hỏi thăm sức khoẻ cái đã rồi lựa theo tình hình mà tính tiếp.

Không muốn lãng phí thời gian, cả đội mau chóng mở cửa ra khỏi phòng.

Tất nhiên trước khi rời đi phải bóng gió đe doạ để “hai vị gầy còm” kín mồm kín miệng. Chứ chẳng may đến tai Cấm Quân thì mất mặt lắm đấy, nguyên đám xuất ngũ rồi còn đâu.

Từ cán bộ xuống làm giả danh cán bộ, nghĩ mà thấy đau hết cả lòng mề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.