Dưỡng Em Thành Vợ Anh

Chương 11: Chương 11: Chương 6




Edit: Tịnh Hảo

Phó Nhã Thiến xuất viện là chuyện của năm ngày sau, cô còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã liên tục hai ngày nhiệt độ cơ thể duy trì bình thường, cho nên bác sĩ phê duyệt ra viện.

Bọn họ trở lại khu nhà trọ, Đới Dương Trinh nói muốn lấy đồ, cho nên bọn họ dừng lại ở lầu bốn trước, bước vào trong nhà anh, Phó Nhã Thiến phát hiện nhà anh trống đi rất nhiều.

“Đồ của anh dường như không thấy rất nhiều, bị ăn trộm sao?” Cô thắc mắc, thật ra là không chỉ không nhìn thấy rất nhiều, mà là căn bản đã dời trống không đi, đại khái cũng chỉ còn lại thùng giấy trên tay anh!

“Không có, anh dọn nhà.” Đới Dương Trinh ôm một thùng giấy đi ra.

“Hả? Anh dọn nhà?” Cô kinh ngạc, anh dọn nhà? Dọn đi nơi nào? Tại sao không nói cô nghe?

“Đúng.” Đới Dương Trinh nói, cầm thùng giấy chuyển sang kẹp vào sườn trái, tay phải ôm vai của cô, dẫn cô đi lên lầu.

“Đi thôi, đợi một lát anh giúp em nấu bát cháo, sau khi em ăn xong thì uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi thật tốt.”

“Đợi… Đợi một chút!” Phó Nhã Thiến xoay người ngăn anh lại, “Anh nói rõ ràng, tại sao anh đột nhiên dọn nhà? Dọn đến đâu?”

Bọn họ không phải… không phải bắt đầu lui tới sao? Thế nào nói dọn nhà liền dọn nhà, thông báo một tiếng cho cô cũng không có! Chuyện này… Đây coi là cái gì hả!

“Có gì lên trên lầu hãy nói được không?” Anh xoay người cô lại, đẩy cô đi lên cầu thang, khóe môi nhếch lên thoáng hiện nụ cười xấu xa, ha ha, anh thật sự có ý xấu đấy.

Đi tới trước cửa, anh cầm chìa khóa mở cửa, đẩy cô vào trong nhà, tiện tay đặt thùng giấy ở bên cạnh cửa, trước khi cô mở cửa lôi cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

“Ưm…” Phó Nhã Thiến không chuẩn bị trước, liền bị anh đoạt đi hô hấp, nụ hôn của anh có chút dã man, mút môi cô có chút đau, tuy nhiên nó cũng khiêu khích rung động tận sâu trong nội tâm của cô, làm mê loạn tâm hồn cô.

“Mặt thật là đỏ, lại sốt lên sao?” Đới Dương Trinh không muốn rời khỏi môi cô, chống đỡ trên môi cô, mang theo nụ cười xấu xa ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cố ý trêu chọc.

“Không có!” Cô trừng mắt nhìn anh, “Gấu đen lớn, anh còn thiếu em rất nhiều giải thích.”

“Ơ kìa, hung dữ như vậy, nhìn em trừng mắt lớn như vậy, anh bắt đầu tưởng nhớ nhóc đáng thương vừa thích khóc vừa thích nói lời xin lỗi kia rồi.” Anh trêu đùa.

“Thì ra là anh hy vọng em tiếp tục ngã bệnh hả, em hiểu rồi.” Cô rất buồn bã cúi đầu, hừ hừ, chỉ có anh biết chơi sao? Bản tiểu thư cũng biết.

“Em người phá hỏng thân thể này nếu như không chăm sóc thật tốt, không cần anh hy vọng, nhóc đáng thương cũng sẽ thường xuất hiện gặp người khác.” Anh hừ hừ, dùng đầu ngón tay đẩy trán của cô, “Ít giả bộ u buồn, người bên này không ngu ngốc có thể lừa gạt được.” Ý tứ nói cô chính là tiểu ngu ngốc đấy!

“Đáng ghét!” Phó Nhã Thiến ngẩng đầu trừng anh, “Nói mau, tại sao đột nhiên anh dọn nhà, dọn đi đâu?” Mềm không được, cô không phải nên dùng bạo sao? Hừ!

“Muốn biết?” Anh nghiêng đầu liếc cô.

“Nói nhảm!” Chẳng lẽ cô đang hỏi lòng hả!

Anh cười, nắm vai của cô, giúp cô xoay thân thể qua, đối mặt với phòng khách.

“Như vậy có giải thích rõ ràng không?”

“Anh không cần…” Cô cho là anh muốn nói sang chuyện khác, đang muốn kháng nghị, ngay sau đó sững sờ nháy mắt mấy cái, nhìn phòng khách vốn là trống rỗng, đã dọn vật dụng trong nhà lên, vật dụng nhìn rất quen mắt.

“Thật ra thì… Nơi này mới là lầu bốn đấy chứ?” Cô thì thầm hỏi.

“Ha ha! Em thật đáng yêu.” Đới Dương Trinh cười to, khom người dùng sức hôn cô.

“Anh đều đã dọn đồ đến chỗ này của em!” Cô bừng tỉnh hiểu ra, con gấu đen lớn này chuyển nhà vậy mà dọn đến nhà cô! “Tại sao?”

“Như vậy tương đối thuận tiện.” Anh nói.

“Thuận tiện?” Cô trừng anh, “Thuận tiện cái gì?”

“Muốn hôn ôm ấp tương đối dễ dàng! Giống như vậy!” Anh cười, lại hôn cô.

“Ai thuận tiện với anh hả!” Cô đỏ mặt, xấu hổ trừng anh.

Kể từ sau khi hai người xác định tâm ý lẫn nhau, động tác của anh thân mật liền thay đổi nhiều, hơn nữa sẽ không chọn thời gian địa điểm, ở trong bệnh viện, coi như ngay trước mặt y tá, bác sĩ hay là người bệnh khác trước mặt, anh cũng nói ôm liền ôm, nói hôn liền hôn, hoàn toàn không biết xấu hổ, da mặt dày đến đạn cũng bắn không thủng, căn bản là một người làm chủ như cô, quả thật cũng hết cách với anh.

“Vậy…” Đới Dương Trinh dừng lại một chút, “Đúng rồi, hai người cùng nhau ở, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.”

“Tiết kiệm tiền thuê nhà?” Cô trừng anh, còn “Đúng rồi” nữa đấy! “Đây là phòng của anh mà!”

“Được rồi, em có thể tiết kiềm tiền thuê nhà.”

“Anh vừa ngừng một chút, là đang suy nghĩ lấy cớ đấy!” Người này, biểu hiện quá rõ ràng rồi.

“Đúng vậy, nếu nói thật em sẽ không tiếp nhận, anh không thể làm gì khác hơn là lấy cớ.” Anh cười toét miệng.

“Anh có nói thật sao?” Cô cau mày.

“Đương nhiên là có, anh không phải nói, ôm ôm hôn hôn tương đối thuận tiện sao!” Anh một tay kéo cô tới, lại thân mật hôn cô.

“Anh… Người này…” Phó Nhã Thiến bị hôn không thở nổi.

Môi lưỡi dây dưa quấn quít, qua thật lâu, anh mới tốt bụng buông cô ra, nhìn cô tức giận hổn hển, dáng vẻ mặt ửng đỏ mờ mịt, rất hài lòng cười.

“Thấy em vừa mới ra viện, tạm thời tha cho em trước.” Anh trực tiếp ôm hông của cô dìu cô “xách” đến phòng khách, để cho cô ngồi xuống trên ghế sofa, “Em nghỉ ngơi, anh đi nấu bát cháo.”

“Em muốn tắm.” Mới từ bệnh viện trở về, cô muốn tắm.

“Cần anh giúp một tay không?” Anh cố ý lộ ra nụ cười phóng túng, còn xoa xoa tay, bộ dáng tiểu nhân tà dâm.

Gấu đen lớn rất thích chơi đùa cô đấy!

Phó Nhã Thiến đột nhiên lộ ra mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Anh nhíu mày tiến lên, bước chân còn chưa đứng lại đã bị cô đột nhiên kéo ra, ngã ngồi trên ghế sofa, ngay sau đó cô lật người giạng chân ngồi ở trên đùi anh.

“Nhã Thiến?” Đới Dương Trinh không ngờ cô có hành động như vậy, hơn nữa động tác của cô vô cùng gọn gàng, tư thế và sức lực, giống như là người biết võ.

Cô cầm mặt của anh, dùng chóp mũi cọ chóp mũi của anh, trêu đùa chạm khẽ môi anh, giọng nói khàn khàn khêu gợi nỉ non, “Gấu đen lớn, anh muốn giúp em tắm à?”

“Không được sao?” Cổ họng anh ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng một cái.

“Cũng không phải là không được!” Cô cười nhẹ, nhìn thấy ánh mắt anh trở nên âm trầm đen mực, thân thể bắt đầu nóng lên, chỉ là cô biết không phải là bởi vì bị bệnh.

Cô lúc thì hôn anh, lúc thì cố ý né tránh, để cho anh đuổi theo môi của cô, hai tay của cô xoa nhẹ lên bộ ngực cường tráng của anh, sau đó khi anh vươn tay muốn ôm chặt cô rất nhanh nhảy xuống đùi của anh.

“Nhã Thiến!” Anh đã bị cô khơi mào dục vọng rồi.

“Nhưng mà vẫn là sau này hãy nói.” Cô cười, xoay người chạy đi.

“Không còn kịp rồi, em phải vì hành động của em mà trả giá thật lớn.” Anh đuổi theo, trước khi cô trốn vào trong phòng đóng cửa lại, đúng lúc ngăn trở.

“Gấu đen lớn, em vừa mới xuất viện.” Phó Nhã Thiến kêu to, dùng hết sức lực muốn đóng cửa lại, nhưng mà dựa vào cô làm sao địch nổi được sức mạnh của gấu đen lớn.

“Anh biết, cho nên anh sẽ phục vụ em thật tốt.” Đới Dương Trinh cười tà.

Cô quyết định bỏ qua phòng thủ cửa phòng, xoay người chạy về phía phòng tắm, kết quả trước khi cô tiến vào phòng tắm anh liền đuổi theo cô, từ phía sau ôm cô, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.

“Gấu đen lớn…” Cô khẽ gọi, khẽ run, cô rất rõ ràng mình hưng phấn nhiều hơn sợ.

“Xuỵt, công chúa của anh, để tiểu nhân phục vụ em tắm rửa!” Anh chạm khẽ môi của cô, một bàn tay theo gò má cô, mơn trớn hé mở môi cô, lướt qua cằm, sau đó trượt đến cổ trắng ngần mảnh khảnh, xương quai xanh mê người.

Vào lúc anh ôn nhu xúc giác Phó Nhã Thiến khẽ run, môi của anh thay thế cho tay của anh, lúc khắc lên trên xương quai xanh của cô, không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng bật ra một tiếng thở dài.

Tay của anh từ dưới quần áo tiến vào, vén cao thấp phô bày ra, ngồi xổm người xuống, vùi đầu vào giữa ngực và bụng của cô, môi hôn nhẹ lên rốn đáng yêu của cô, dần dần đi lên.

“Giơ tay lên.” Anh đứng dậy, thấp giọng dụ dỗ bên tai cô.

Cô nghe lời giơ tay lên cao, để cho anh cởi quần áo của cô xuống, nhịp tim vào lúc này đập nhanh mãnh liệt, cô ngửa đầu nhìn anh, nghênh đón môi của anh đè xuống.

Đây là một nụ hôn nồng nhiệt, không giống như trước nụ hôn ôn nhu chạm nhẹ, tay của anh vòng sau lưng cô, cởi trói buộc trước ngực cô ra, áo lót nhỏ rơi xuống đất, gia nhập vào hàng ngũ áo.

Bàn tay từ bả vai của cô trượt xuống, mơn trớn hai cánh tay, lưu luyến bên hông, giây lát, anh ngồi xổm người xuống, chạm khẽ trước ngực mềm mại của cô, liếm mút đỉnh cao mềm mại này, cô ưm ra tiếng, tay nhỏ bé không tự chủ được ôm lấy đầu của anh, cảm thấy toàn thân rã rời vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt mê mang.

Lúc phát hiện anh mở nước vòi hoa sen ra, cô mới chú ý tới cả người mình trần trụi, nửa người dưới quần áo không biết lúc nào đã bị anh cởi ra, từ trước đến nay không biết mình cũng có cảm giác thẹn thùng, nhưng vào giờ phút này, cô thật là xấu hổ không biết nên làm sao bây giờ.

Lông mi khẽ run nâng lên, đón nhận con mắt tối tăm của anh, rồi lại giống như là lửa đốt cháy sáng.

“Đừng sợ.” Giọng nói của anh khàn khàn.

Cô khẽ gật đầu một cái, hai gò má nhuộm màu đỏ ửng thẹn thùng.

“Em… chỉ là rất thẹn thùng…”

Anh khẽ cười một tiếng, dứt khoát cởi áo của mình xuống.

“Anh cũng cởi xuống, như vậy em có cảm thấy tốt hơn một chút không?”

Không có, cô càng xấu hổ, nhưng mà cô không dời mắt nổi, lồng ngực của anh rắn chắc, không có một chút thịt dư, đường cong hoàn mỹ giống như kiệt tác của Thượng Đế.

Cô không tự chủ giơ tay lên xoa lồng ngực của anh, nhận thấy được bàn tay hạ xuống bắp thịt hơi co rút, cô hơi ngạc nhiên, lông mi nâng lên nhìn về phía anh, nhìn thấy vẻ mặt anh tràn đầy đè nén dục vọng.

Thì ra mình cũng có thể khiến anh mất khống chế, giống như cô không khống chế chế được.

Tò mò vân vê hai điểm trước ngực anh, anh khàn giọng rên rỉ, vội vàng bắt lấy tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô.

“Tắm.” Giọng nói anh khàn khàn đè nén nhắc nhở cô, xoay người của cô, để cho cô ngồi vào trong bồn tắm, mình thì ngồi xổm người xuống bên ngoài bồn tắm, “Đầu ngửa về phía sau, mắt nhắm lại.” Anh nói.

Cô nghe lời làm theo, ngửa mặt dựa vào bên cạnh bồn tắm lớn, nước ấm áp trôi qua tóc của cô, dầu gội đầu trong tay anh biến thành bọt, bàn tay của anh ở giữa tóc xuyên qua xoa bóp, cô nhắm mắt, da thịt xúc cảm càng thêm nhạy cảm.

“Thật thoải mái…” Cô thở dài tựa như nói nhỏ.

Cảm giác hơi thở của anh rất gần với cô, cô mở mắt, nhìn thấy anh gần trong gang tấc.

Ánh mắt của anh… Quá nồng nhiệt, liền như vậy liếc mắt một cái, thân thể của cô cũng nóng lên theo.

“Em… Giống như lại sốt…” Cô khàn khàn thì thầm.

Đới Dương Trinh cơ hồ muốn rên rỉ, bộ dáng của cô căn bản là đang dụ dỗ anh.

Rửa sạch sẽ đầu tóc đầy bọt, lấy khăn lông ra lau khô mái tóc ngắn của cô, sau đó lôi kéo cô đứng lên, mình cũng nhảy vào trong bồn tắm, đứng ở sau lưng cô, cầm vòi hoa sen lên giúp cô làm ướt cơ thể.

Nước ấm quét qua thân thể trần trụi của cô, cô vô ý thức than nhẹ một tiếng.

Đặt vòi hoa sen trở lại, anh tự tay đè ép chai sữa tắm, sau khi chà xát tạo ra bọt, bôi bọt lên trên người cô, bàn tay di chuyển trên người cô, dùng sức lực dễ chịu xoa bóp xoa bóp.

Cô nhắm mắt lại, ngửa đầu về phía sau dựa vào lồng ngực của anh, cảm thấy anh gắng gượng chống đỡ cô, nhiệt độ này nóng bỏng xuyên thấu qua vải vóc quần áo của anh, da của cô như bị bỏng như cũ.

“Đây không phải là ý kiến hay.” Rốt cuộc Đới Dương Trinh đầu hàng, rên rỉ ở bên tai cô nói nhỏ, “Em có để bụng lần tắm này trở thành cuộc chiến tắm rửa trước không?”

“Tuyệt không.” Phó Nhã Thiến khàn khàn khàn cười nhẹ.

“Tuân lệnh.” Động tác của anh nhanh chóng phóng tới toàn thân đầy bọt của cô, tắt nước, ngay cả lau khô cũng chờ không kịp, liền trực tiếp ôm người ra phòng tắm, ném về phía giường mềm mại.

******

Đới Dương Trinh lặng lẽ xuống giường, nhặt chăn bông rơi trên đất bao phủ cơ thể trần truồng của cô.

Ngồi ở mép giường chăm chú nhìn người vô cùng mệt mỏi ngủ, dường như bản thân mình quá mức lỗ mãng, cô vừa mới xuất viện, vẫn chưa có hoàn toản khỏi hẳn.

Có chút đau lòng áy náy cúi người khẽ hôn một cái lên trán của cô, cơ thể trần truồng cường tráng đi tới phòng khách, sau khi lấy quần áo mặc vào, đi tới phòng khách.

Nhìn không gian đã bị lắp đầy, anh dời lên lầu, trừ muốn ở gần chăm sóc cô ra, cũng bởi vì biết căn phòng trên lầu này cũng là nhà trọ thuộc về người của anh, chỉ có Lý Phẩm Luân, anh chuyển lên thì con rùa và người đáng ghét quấy rối có thể đi.

Thở dài, anh mang thùng giấy chuyển vào phòng khách trước.

Mở thùng giấy ra, bày ra một cặp hồ sơ trong suốt cỡ L, nhìn ảnh chụp trong cặp hồ sơ, đó là khu chụp hình vườn quốc gia bảo hộ Liuwa ở Zambia (*), ánh trời chiều chiếu xuống đỏ rực, một đám linh dương đầu bò di chuyển.

(*) Liuwa Plain National Park

Những bức ảnh này trong thùng giấy, là anh trải qua hơn bảy tháng, đi theo đội chụp ảnh chạy qua mấy chỗ sa mạc, khu thượng nguồn và khu bảo hộ chụp ảnh, cũng là đồ của Đồ Diệu Định, anh ta cần những bức ảnh này dùng trong “triển lãm ảnh chụp động vật hoang dã Will” vào tháng tư.

Không sai, anh mới là Will, Đồ Diệu Định chỉ là đồ giả mạo, người biết chuyện này, trừ bọn họ hai người ở trong cuộc ra, chỉ có Lý Phẩm Luân biết.

Lý Phẩm Luân vô cùng không đồng ý với cách làm của anh, nhưng chỉ cần Đồ Diệu Định lấy sự yên ổn hạnh phục của mẹ đe dọa, anh liền không thể thoát khỏi anh ta.

Trước còn chưa để Nhã Thiến biết rõ chân tướng, là vì quan hệ của hai người chưa ổn định, hôm nay đã khác biệt, cô không phải là cô gái tùy tiện, anh đương nhiên cũng không phải là người đàn ông tùy tiện, anh là, bởi vì yêu cô, mới có thể không cách nào khắc chế muốn cô.

Và ân oán của Đồ Diệu Định, trước mắt, anh không biết nên giải quyết như thế nào, nhưng là anh biết, anh không thể để cho Đồ Diệu Định bắt được nhược điểm kia của anh nữa, hơn nữa nhược điểm này lại là ngưỡng mộ Will.

Cho nên, anh phải nói cho cô biết, hơn nữa càng nhanh càng tốt.

Nhìn thấy điện thoại di động để ở trên bàn, do dự một chút, cầm điện thoại di động lên, khẽ chạm nút nguồn.

Mấy ngày nay, điện thoại di động của anh vẫn ở trạng thái tắt máy, anh biết Đồ Diệu Định nhất định đi tìm anh, bởi vì thời gian đã gần tới, anh đột nhiên mất tin tức, Đồ Diệu Định nhất định rất nóng nảy.

Mà Đồ Diệu Định trừ liên lạc điện thoại di động với anh, hoặc là chạy đến nơi đây tìm anh ra, ở nơi công cộng cũng không dám tiếp xúc, bởi vì Đồ Diệu Định không muốn khiến cho người ngoài nghĩ đến, một chút cũng không thể có.

Không chú ý nhìn tới thời gian, anh cả kinh, ngón tay dời khỏi nút nguồn, tạm thời quyết định còn chưa mở máy, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Để điện thoại di động xuống, đặt ảnh chụp trở về thùng giấy, thu thập xong tất cả, liền đi ra phòng khách.

Anh trực tiếp tiến vào phòng bếp, bắt đầu vì cô rửa tay nấu canh.

Lúc đang làm điện thoại reo lên, anh vừa mới nấu xong nồi cháo thịt bò trứng.

Vội vã tắt lửa đi, chạy đến phòng khách cầm điện thoại của cô lên, không có ý định nhận điện thoại của cô, chỉ là muốn để điện thoại thành chế độ rung, tránh đánh thức cô, nhưng lúc vừa nhìn thấy trên màn hình lóe lên hiển thị cuộc gọi đến thì anh ngây ngẩn cả người.

Anh hai?

Anh hai của Nhã Thiến?

Anh vẫn cho rằng cô là con một, thì ra là cô còn có anh trai sao?

Nghe căn phòng truyền đến âm thanh, anh phục hồi tinh thần lại, lập tức để điện thoại xuống, trở lại phòng bếp, sau đó sững sờ, tại sao anh muốn tránh?

Cửa phòng mở ra, Phó Nhã Thiến còn có chút mơ màng đi ra, trên người chỉ mặc vào một cái áo sơ mi của anh, nút áo sơ mi chỉ cài một nút, gợi cảm làm cho anh phải nhìn, lửa nóng dục vọng lại dâng lên, ai nói cô giống như đàn ông.

Rốt cuộc chuông điện thoại di động dừng lại, nhìn thấy cô sững sờ kéo chân mềm nhũn đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi đến, không ngờ điện thoại lúc này lại vang lên.

“Anh?” Cô lập tức nhận máy, giọng nói có chút khàn khàn, “Ừ, em rất khỏe, hiện tại New York chắc là đang rạng sáng chứ, anh làm sao biết lúc này gọi điện thoại cho em hả?”

New York? Đới Dương Trinh cau mày, anh hai cô ở New York?

“Ồ? Cô cả? Không có, em không có liên lạc với cô cả… Không có, cũng không có liên lạc với chú cả… Anh họ?” Cô thở dài, “Anh trai, anh không phải dùng từng bước từng bước hỏi em chứ, sau khi em tới Đài Loan không có liên lạc với bất luận ai cả, hiểu rõ như vậy sao?”

Đới Dương Trinh bưng nồi chào đi ra, đặt ở trên bàn ăn, đối mặt với phòng khách ngồi xuống, mà cô ngồi trên ghế sofa, đưa lưng về phía bàn ăn, không có phát hiện anh.

Người thân của cô còn không ít— người thân ở Đài Loan, và từ trong lời nói của cô, rất dễ nhận thấy, chỗ ở của cô không phải ở Đài Loan.

“Anh, nếu như em liên lạc với cô chú, giống như chỉ là đổi nơi ở làm công chúa, vậy em trực tiếp ở lại trên đảo là được rồi phải không? Làm gì phải bỏ nhà ra đi!”

Bỏ nhà ra đi! Thì ra cô là công chúa rời nhà ra đi, không phải là thiên kim tiểu thư có hoàn cảnh nhà sa sút gì.

Anh cúi đầu, cắn răng nắm quyền, thì ra là anh trở thành đồ chơi tiêu khiển của công chúa rời nhà trốn đi sao?

“Em… không biết.”

Anh nghe thấy cô do dự không biết trả lời vấn đề gì.

“Anh, em… không trở về, dĩ nhiên không phải vĩnh viễn không trở về, em sẽ trở về thăm mọi người, nhưng mà em định trở về Đài Loan định cư… Tại sao hả… Bởi vì em thích một người ở nơi này.”

Đới Dương Trinh chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.

“Anh ấy đương nhiên cũng thích em.” Giọng điệu cực kỳ khẳng định.

Đới Dương Trinh cười, tâm tình mới vừa buồn bực tức giận trong nháy mắt tiêu tan, anh thật là không bằng cô, trong nháy mắt đó, anh thế nhưng không tin tưởng cô.

“Anh trai thúi, anh ấy đương nhiên không phải gay!” Cô đột nhiên tức giận kêu lên.

Thân thể Đới Dương Trinh nghiêng người, thiếu chút nữa ngã nhào, gay?

“Tại sao người thích em có thể là gay?”

Ha ha! Anh vỗ trán không tiếng động cười.

“Cầu xin anh có được hay không, coi như bề ngoài của em giống như con trai, nhưng là cấu tạo thân thể hoàn toàn khác nhau mà, nếu như anh ấy thật sự là gay, nhìn thấy cơ thể của em liền cứng rắn không đứng dậy rồi!”

Bịch một tiếng, anh thật sự té xuống ghế rồi.

“A!” Người trong phòng khách nhảy lên, xoay người nhìn anh, quát to một tiếng, “Anh, em không nói, hôm nào sẽ tán gẫu với anh, bye bye.”

Phó Nhã Thiến cúp điện thoại, đi tới phòng ăn, “Anh… Anh đều nghe được?”

Anh đứng lên từ trên mặt đất, ngồi về trên ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, trầm mặc nhìn cô.

Nghiêm túc mà nói, cô cũng không có lừa gạt anh cái gì, cô chỉ là chưa nói, cho rằng cô là thiên kim tiểu thư hoàn cảnh nhà sa sút, cũng là anh tự cho mình suy đoán đúng mà thôi.

Phó Nhã Thiến thấy anh trầm mặc không nói, bắt đầu khẩn trương.

“Gấu đen lớn…” Anh trầm mặc khiến cô hít thở không thông, cô thật lo lắng có phải anh tức giận hay không.

“Dùng bữa ăn trước đi, em còn phải uống thuốc.” Anh đứng dậy cầm bát đũa, giúp cô múc một chén, đưa đến trước mặt cô.

“Nhưng…” Cô có chút nóng nảy.

“Có lời gì muốn nói, chờ ăn cơm xong hãy nói.” Đới Dương Trinh cắt lời cô, tự mình cầm chén lên ăn.

Cô bất đắc dĩ, bưng chén lên, ăn không thấy ngon.

“Ăn chậm một chút.” Phát hiện cô hình như có chút vội vã muốn ăn xong, anh lên tiếng nhắc nhở cô.

Cô phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía anh, anh quan tâm cô, chú ý cô, có phải là đại biểu anh không tức giận chuyện kia không?

Từ từ ăn xong hai chén cháo, lại uống thuốc xong, đã là chuyện một tiếng sau, hai người ở bàn ăn ngồi đối diện nhau, giữ vững trầm mặc như cũ.

“Anh nói vài lời, được không?”

Đới Dương Trinh giương mắt nhìn cô, “Còn đau không?”

“Hả?” Cô ngây ngô, “Cái gì?”

“Thân thể em còn đau không? Anh nhớ em đau thiếu chút nữa cắn một miếng thịt trên bả vai anh.” Anh một tay chống cằm, nghiêng đầu liếc nhìn cô, vẻ mặt sâu xa khó lường.

Cô đỏ mặt, “Anh… Anh nói cái này làm gì!”

“Là em kêu anh trò chuyện.” Đới Dương Trinh nói.

“Em kêu anh nói…” Phó Nhã Thiến trừng anh, nhưng ngay sau đó thở dài, “Anh có phải tức giận hay không?”

Anh yên lặng nhìn cô, mặt không chút thay đổi.

Cô thấy thế, không nhịn được âm thầm thở dài.

“Gấu đen lớn, anh hai của em nói anh là gay chỉ là đùa giỡn thôi, anh ấy trêu chọc bề ngoài của em, anh nhìn em, không phải nhìn giống con trai sao, trước đây em có người bạn, cậu ấy chính là gay, bởi vì áp lực trưởng bối không thể không kết hôn, kết quả chạy tới theo đuổi em, sự kiện kia bị người nhà của em cười nhạo, cho nên anh ấy tuyệt đối không phải thật sự cho rằng anh là gay, anh không cần tức giận đâu!”

Đới Dương Trinh sửng sốt, cô khẩn trương không phải là sợ anh tức giận, là bởi vì chuyện này?

Thì ra là người này căn bản vẫn không rõ tình hình.

“Phó Nhã Thiến.” Anh trầm trầm kêu, “Em là ai?”

“Hả?” Cô ngẩn ngơ, “Em là Phó Nhã Thiến! Anh đột nhiên mất trí nhớ sao? Cũng không đúng, anh rõ ràng còn nói tên của em mà.”

“Phó Nhã Thiến, lập tức nói rõ ràng bối cảnh thân thế của em cho anh, nhân tiện ngay cả mười tám đời tổ tông từng người từng người nói rõ ràng ra cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.