Dưỡng Em Thành Vợ Anh

Chương 3: Chương 3: Chương 1.1




Edit: Tịnh Hảo

Tóc Đới Dương Trinh vừa dài vừa loạn lộn xộn như một đại thổ phỉ, ngồi không đúng tướng ngồi, giống như vũng bùn, chỉ chưa “chảy” xuống dưới ghế sofa.

Anh ngáp lớn một cái, dùng ngón tay trỏ lau chất lỏng tràn ra từ khóe mắt, không che giấu chút cảm xút nào trong lòng, vô cùng cảm thấy chán ghét đôi vợ chồng trước mặt.

“Hai vị, các người không biết tôi bôn ba ở ngoài mấy tháng sao, đã mệt đến mức muốn ngủm rồi?” Anh nói chuyện liên tục giọng điệu cực kỳ phiền chán.

“Chỉ nhìn bề ngoài anh liền biết, người nguyên thủy.” Phan Tĩnh Thúy nhìn bộ dáng của anh, không đồng ý lắc đầu. “Thật không biết rốt cuộc công việc mà anh nói là cái gì, không chỉ mất dấu một năm nửa năm, mỗi lần xuất hiện đều là dáng vẻ đạo đức như vậy, tôi thật hoài nghi anh làm thế nào thông qua được hải quan.”

Không trả lời nghi vấn về công việc của anh, đôi vợ chồng này không có trong danh sách “Có thể biết” của anh, như đã nói qua, bên trong danh sách, cho tới bây giờ cũng chỉ có hai tên mà thôi.

“Nếu biết, các người sáng sớm chạy tới ầm ĩ tôi, không phải là cố ý sao!” Nhưng rạng sáng hôm nay anh mới tiến vào nhà, trời sắp sáng mới nằm trên giường, đang định ngủ thẳng tới ngày tận thế, hiện tại kết quả mới bảy giờ sáng đã bị đánh thức!

“Bởi vì chúng tôi có việc gấp tìm anh!” Phan Tĩnh Thúy nói.

“Thật sao? Thật đúng nhìn không ra đấy.” Đới Dương Trinh xoa nhẹ sau gáy, giọng nói mang theo giễu cợt, rất kiềm chế mới không buột miệng nói “Việc gấp của các người liên quan gì đến tôi”.

“Thật, bà ngoại tôi ngã bệnh, chúng tôi phải trở về Cao Hùng đi thăm bà.” Phan Tĩnh Thúy nói.

“Ồ! Thuận buồm xuôi gió, chúc bà sớm ngày khỏe bệnh, tạm biệt.” Đới Dương Trinh lười biếng phất tay với người một cái, quả nhiên là “Liên quan gì đến tôi”!

Phan Tĩnh Thúy kéo kéo ông xã, ý bảo ông nói chuyện, Tạ Dục Nho bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở miệng.

“Dương Trinh, là như vậy, bởi vì em vợ của tôi nói gần đây phòng làm việc bề bộn nhiều việc, cô ấy ngại xin nghỉ, không có biện pháp cùng chúng tôi trở về, Tĩnh Thúy lo lắng cô ấy ở một mình trong nhà, cho nên…”

“Không.” Đới Dương Trinh trực tiếp cắt đứt anh ta, lại em vợ, đáng chết, anh biết đôi vợ chồng này tìm tới cửa tuyệt đối không có chuyện gì tốt!

“Tôi vẫn chưa nói xong.” Tạ Dục Nho thở dài nói.

“Không cần nói hết, tôi biết anh muốn nói cái gì, không phải muốn đưa người em vợ háo sắc cho tôi sao?” Đới Dương Trinh chán ghét bĩu môi.

“Này! Đới Dương Trinh, háo sắc gì hả?” Phan Tĩnh Thúy bất mãn kháng nghị.

“Cô không biết háo sắc là gì sao? Chính là nhìn thấy đàn ông liền không kịp chờ đợi ngã vào dán lên, nghe không hiểu người khác cự tuyệt, giống như bộ dạng ngu ngốc, lấy một ví dụ, tựa như em gái cô, vậy hiểu chưa?”

“Đới Dương Trinh, nói chuyện khách khí một chút, em gái tôi từ nhỏ đã là mỹ nhân, làm hoa khôi của trường cho đến khi tốt nghiệp đại học, bao nhiêu đàn ông theo đuổi cũng không theo đuổi được, cô ấy xem trọng anh chính là vinh hạnh của anh!”

“Vinh hạnh? Đối với tôi mà nói loại ‘vinh hạnh’ này, là vinh đăng bất hạnh, tôi thành tâm thành ý tặng loại ‘vinh hạnh’ này cho người khác.” Đới Dương Trinh chán ghét nói.

“Dương Trinh, cô ấy rất thích anh, chẳng lẽ không thể…”

“Không thể.” Đới Dương Trinh như đinh đóng cột cự tuyệt. “Các người chết tâm đi! Tôi sẽ không đến nhà các người thăm sóc cô ta, cũng không để cho cô ta đến nhà tôi ở tạm, nếu quả thật các người không yên lòng, thì giúp cô ấy đeo xích dắt đi.”

“Dây xích, anh coi cô ấy là con chó sao?” Phan Tĩnh Thúy không dám tin.

“Ít vũ nhục chó, dây xích chỉ là thuận tiện cho các người thôi.” Đới Dương Trinh ác độc nói: “Hừ, nói gì ngại xin nghỉ, chẳng phải cô ta làm việc ở phòng làm việc Phẩm Luân sao? Cô là phía đối tác, chỉ cần nói một tiếng, Phẩm Luân không đồng ý sao?”

“Tôi chỉ bỏ tiền, không quan tâm chuyện khác, tôi không muốn can thiệp quản lý của Phẩm Luân.” Tạ Dục Nho nói.

“Phẩm Luân tuyệt đối không thể nào không cho cô ta xin nghỉ, nhất là loại sự tình ‘thăm viếng’ bà ngoại. Loại lý do ngu ngốc cũng nghĩ ra được! Tôi thấy cô ta căn bản là tội phạm háo sắc, chuyện bà ngoại ngã bệnh cũng có thể lấy ra lợi dụng được.” Đới Dương Trinh khinh thường nói.

“Làm gì có chuyện đó, là bởi vì cô ấy rất có ý thức trách nhiệm, cũng không muốn sử dụng đặc quyền.” Phan Tĩnh Thúy nói.

“Stop! Cô nói là được.” Đới Dương Trinh giễu cợt.

Phan Tĩnh Thúy nhìn chồng, Tạ Dục Nho không thể làm gì khác hơn là lần nữa nhắm mắt mở miệng.

“Dương Trinh, chúng ta là bạn bè mà, giúp tôi việc này, chỉ cần hai ba ngày.”

“Không.” Đới Dương Trinh không hề cứu vãn cự tuyệt. “Đừng bảo là hai ba ngày, hai ba phút tôi đều không chịu nổi.”

“Bằng không… Ngày may cũng được, chỉ cần ngày mai anh giúp cô ấy là được rồi, chúng tôi trễ nhất là ngày 15, chủ nhật sẽ trở lại.” Tạ Dục Nho thối lui mà cầu xin tiếp.

“Đã nói cô ta là tội phạm háo sắc, chuyện bà ngoại ngã bệnh cũng có thế lấy ra sử dụng, các người thì chủ nhật có thể trở về, căn bản là có khả năng mang cô ta về, nhưng hôm nay lại xin một ngày nghỉ, tôi không cho là phòng làm việc thiếu cô ta một ngày cũng không được.”

“Em gái tôi chính là người quan trọng, anh biết cái gì?” Phan Tĩnh Thúy hừ nói.

“Tôi không cần thiết hiểu, cũng không muốn hiểu, coi như thế giới này không có em gái cô ngày tận thế sẽ đến cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ hy vọng cô ta đừng tới phiền tôi!”

“Dương Trinh, ngày mai một ngày thôi, anh nhất định sẽ không hối hận…”

“Anh nghe không hiểu tiếng Trung hả? Tôi nói không là không!” Vẻ mặt Đới Dương Trinh chán ghét. “Cô ta đã trưởng thành, nếu như không có năng lực hành vi, các người có thể thay cô ta mời một người đến trông nom! Không nên dính dáng đến người qua đường vô tội.”

“Này! Nói gì mà mời người trông nom, anh nghĩ em gái tôi là cái gì hả?” Phan Tĩnh Thúy kháng nghị quát.

“Không có đức hạnh năng lực của con người, không phải sao? Đây cũng không phải tôi tự nghĩ, là các người cũng chỉ vì hai ba ngày, các người liền lo lắng cô ta ở nhà một mình, không phải cho là cô ta không có năng lực hành vi thì là cái gì?”

“Chúng tôi chỉ muốn…”

“Chỉ là lừa gạt tôi bồi cô ta qua ngày lễ tình nhân, thứ bảy ngày mai, hừ, thật đúng là khéo, vừa lúc là ngày 14 tháng 2.” Đới Dương Trinh hừ lạnh.

Tạ Dục Nho ở trong lòng than thở, không biết đã sớm khuyên Tĩnh Hồng bao nhiêu lần, nhưng Tĩnh Hồng tâm cao khí ngạo, không thừa nhận bản thân mình không thể có được đàn ông, muốn phải thu Dương Trinh vào tay.

“Dương Trinh, em vợ tôi chính là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông!”

“Anh nói là chính là, chỉ cần không liên quan đến tôi, anh nói cô ta là người con gái đẹp nhất trên thế giới tôi cũng sẽ che giấu lương tâm giơ hai tay tán thành.” Miễn cưỡng liếc Tạ Dục Nho một cái, người tình trong mộng? Hừ, là ác mộng đấy! “Bằng không như vậy đi, dù sao Phan Tĩnh Thúy cô không bỏ được em gái, Dục Nho anh cũng cảm thấy em vợ là người tình trong mộng của đàn ông, vậy sao hai chị em không cùng một chồng, tất cả đều vui vẻ, cũng không cần cứ nghĩ biện pháp tìm thời cơ ép buộc người qua đường vô tội tôi tiếp nhận, như thế nào?” Hừ, hù chết anh ta!

“Dương Trinh!” Mặt Tạ Dục Nho biến sắc, dọa chết người, anh ta không phải là người thẳng tính như bà xã của anh ta, nhìn không ra chi tiết của em gái, nếu không phải anh ta thương bà xã, anh ta cũng không muốn ép buộc người khác như vậy.

“Anh đây là bạn bè cái gì hả, được tiện nghi còn ra vẻ, dứt khoát tuyệt giao thôi!” Phan Tĩnh Thúy buồn bực nói.

“Tĩnh Thúy!” Tạ Dục Nho kinh sợ kêu, anh ta tuyệt đối không muốn tuyệt giao bạn tốt, nhưng theo cá tính của bạn tốt, tuyệt đối sẽ biết lắng nghe.

“Không thành vấn đề.” Đới Dương Trinh cũng không sao cả. “Các người biết cửa chính ở nơi nào, không tiễn, đi ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”

“Dương Trinh…” Tạ Dục Nho kêu, bạn tốt quả nhiên hoàn toàn không do dự, hu hu…

“Rống! Người này như người nguyên thủy không thể nói lý!” Phan Tĩnh Thúy nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận lôi kéo chồng xoay người rời đi, rầm một tiếng đóng sầm cửa chính.

Đới Dương Trinh miễn cưỡng liếc cửa chính một cái, dù sao không có mấy ngày, hai vợ chồng còn không phải lại chạy tới ầm ĩ anh, cho nên anh mới nói phiền phức!

Lại ngáp một cái, giơ tay lên gãi ngực, gãi lung tung, lại gãi khuôn mặt giống như thổ phỉ, sau đó đứng lên, kéo bước chân đi trở về phòng ngủ, bổ nhào lên giường mềm mại thoải mái.

“Haizz…” Thỏa mãn thở ra, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.