Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 19: Chương 19




Tính dục thoả mãn, kế tiếp tự nhiên là ăn cơm. Cùng nhau tắm xong, Đằng Niệm đến phòng bếp nấu cơm, Cao Phi cũng muốn giúp một tay, kết quả lại bị điện thoại từ công ty chen ngang. Đợi cúp máy rồi, vừa định đứng dậy ra khỏi thư phòng thì lại có một cuộc điện thoại khác.

Một dãy số xa lạ.

“Uy, xin chào, tôi là Cao Phi”. Cao Phi hoài nghi nghe máy.

“Cao tiên sinh phải không? Tôi là mẹ của Đằng Niệm”. Bên kia trả lời.

“Đằng a di? Bác gọi thẳng tên cháu là được rồi”. Cao Phi nhìn Đằng Niệm đang bận bịu ở phòng bếp, xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ. “Bác tìm cháu có chuyện gì sao?”

“Được, vậy tôi cũng nói thẳng, tôi không đồng ý cậu và Đằng Niệm ở bên nhau”.

Cao Phi ngẩn người rồi lập tức lấy lại phản ứng. “Như vậy a…. Bác phản đối cũng là chuyện thực bình thường….”

“Từ lúc Đằng Niệm nói rõ ràng với chúng tôi tới bây giờ, trong lòng tôi vẫn không thể tiếp nhận chuyện nó là đồng tính. Đừng nói tôi tư tưởng lạc hậu hay tính tình cố chấp, sống đến bằng này tuổi, có những quan niệm không phải thế giới thay đổi thì tôi cũng sẽ thay đổi theo”.

Cao Phi giật nhẹ khoé miệng, từ lời này mà nói, xem ra mẹ Đằng Niệm cũng là người phụ nữ mạnh mẽ và sống bằng lý trí…. Âm thầm cười khổ một cái. “Tuy rằng không thể tiếp nhận, nhưng bác vẫn đang nén chịu không phải sao?”

Bên kia dừng một chút, tiếp tục nói. “Đúng vậy, tuy rằng từng oán hận nó, nhưng tôi vẫn còn thương nó. Nó đã từng một lần suýt chết, đối với nó là bước ngoặt để hồi sinh, nhưng đối với chúng tôi mà nói chỉ có tuyệt vọng. Nó vừa khóc vừa xin lỗi chúng tôi, nhưng cự tuyệt phủ nhận tính hướng của mình. Mấy năm gần đây, tuy là trong lòng tôi đã nguôi ngoai, nhưng là vẫn chờ đợi một ngày nó có thể kết hôn. Cho dù nó không thích nữ nhân, cho dù nó làm thế chỉ vì không muốn tôi và cha nó lúc chết đi vẫn còn tiếc nuối. Tôi hy vọng nó có thể kết hôn sinh con, nhìn nó mấy năm nay tình cảm đạm bạc tôi còn vui mừng, nghĩ rằng chẳng mấy chốc tâm nguyện của mình sẽ thành. Nhưng là….”

“Nhưng là cháu xuất hiện?” Cao Phi tiếp lời. “Tuy rằng thật có lỗi, nhưng nghe bác nói vậy cháu thấy rất cao hứng. Bởi vì cháu đã biết hoá ra Đằng Niệm còn có một mặt khác như vậy, hơn nữa, xem ra vị trí của cháu ở trong lòng cậu ấy, là chân thật”.

“Hừ”. Mẹ Đằng biểu thị bất mãn. “Mấy hôm trước nó về nhà, nói với chúng tôi nó đang yêu, đối tượng là một nam nhân không tồi, tự mình mở một công ty – còn quyên góp xây dựng một trường tiểu học đúng không?”

“Đúng ạ, ở bên cạnh cậu ấy cũng sẽ muốn làm một chút việc thiện”. Cao Phi trả lời.

“Tôi liền lập tức phản đối. Nó cũng không phản bác lời tôi, chỉ nói, lúc còn dạy học ở vùng núi kia, thời điểm nhìn thấy cậu đến, chỉ có kinh hỉ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nó thậm chí còn nói giỡn, trừ bỏ năm đó dùng thuốc, thật lâu rồi nó mới có cảm giác như vậy. Chúng tôi là người nhà của nó, đương nhiên hiểu rõ nó không cần an ủi hay quan tâm, nhưng không cần không có nghĩa là không muốn. Mà tôi, bởi vì chưa từng ‘không ngại vất vả’ chạy tới chăm sóc nó, cho nên bây giờ mới bỏ lỡ cơ hội dùng tình thân và cảm giác tội lỗi để chia rẽ tình yêu của hai đứa”.

Cao Phi trầm mặc, khoé miệng không tự chủ mà hơi nhếch lên.

Mẹ Đằng tiếp tục nói. “Đằng Niệm nói nó cũng không biết có thể ở bên cậu đến bao giờ, hai đứa lại không có nhiều điểm chung, nhưng nó muốn thử. Đứa nhỏ kia, biết tôi không thích thương nhân, cũng biết tôi chán ghét người mặc tây trang giả vờ đứng đắn, cho nên hôm nay mới trực tiếp gọi cậu và em gái cậu cùng ra ngoài”.

Cao Phi đột nhiên có chút hoài nghi. Mẹ Đằng gọi điện đến rốt cuộc có mục đích gì, thật sự là đang phản đối hắn và Đằng Niệm?

“Những lời này, nếu giáp mặt có lẽ sẽ chẳng nói ra được, nhưng tôi muốn nói rõ ràng với cậu, cho nên gọi điện sẽ thoải mái hơn. Tôi nói tôi không đồng ý hai đứa ở bên nhau, nhưng nếu là cậu, tôi có thể miễn cưỡng không phản đối. Đương nhiên, hai đứa có thể chia tay sớm một chút vẫn là tốt nhất, đúng với ý nguyện của tôi”. Mẹ Đằng nói. “Cuối cùng, đề nghị cậu không cần gọi tôi là ‘Đằng a di’, tôi và cha Đằng Niệm ly hôn đã lâu, tôi họ Hà”.

“Vâng, a di”. Cao Phi lập tức nghe lời. “Cháu thực cảm kích những lời bác nói hôm nay, nhưng không thể không nói thật có lỗi, cháu cũng không muốn để bác toại nguyện, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Đằng Niệm”.

Hừ nhẹ một tiếng, mẹ Đằng mới đáp lại một câu. “Cứ như vậy đi, cúp máy”.

“ A di tạm biệt”. Cao Phi nói, nghe đối phương dập máy rồi mới tắt điện thoại, tâm tình vô cùng khoái trá.

Xoay người, không ngờ lại thấy nam nhân đang đứng tựa ở cửa thư phòng, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

“Em nghe bao lâu rồi?” Cao Phi hỏi.

“Ngay cả em đứng trong này lâu như vậy rồi cũng không nhận ra, nói chuyện với mẹ em căng thẳng đến vậy sao?” Đằng Niệm không đáp hỏi lại.

“Ách”. Cao Phi nhún vai, trên mặt ý cười dào dạt. “Hoàn hảo”.

“Bà ấy nói gì?” Đằng Niệm đi về phía trước.

“Rất nhiều”. Cao Phi nâng tay y, hôn nhẹ một cái. “Những chuyện anh không biết”.

“Ví dụ như?” Đằng Niệm tò mò.

“Ví dụ như, người nào đó nhìn thấy anh tâm tình High giống như chơi thuốc vậy”. Cao Phi đắc ý cười.

“Cái này mà cũng nói ra?” Đằng Niệm giật giật khoé miệng, sẽ không phải đem y bán sạch rồi đấy chứ. “Còn nói gì nữa?”

Cao Phi vẻ mặt vui sướng. “Không nói cho em”.

“Này này….” Đằng Niệm giữ chặt tay áo nam nhân đang đi ra. “Còn nói gì khác nữa?”

Cao Phi trở tay nắm lấy tay y. “Nói chuyện này còn không bằng chúng ta tìm chút thời gian, nghe em kể lại quá khứ huy hoàng sáng lạn của mình, quá khứ anh hoàn toàn không biết gì hết – anh rất có hứng thú”.

“………” Đằng Niệm bị kéo ra ngoài, thưởng cho nam nhân một cái nhìn xem thường.

“Anh còn đang nghĩ hai nam nhân ‘lý trí’ như chúng ta sao đột nhiên lại đụng vào nhau”. Trên bàn cơm, Cao Phi cười nói. “Hoá ra lúc này mới là chuyện em sẽ làm”.

“Này này, lúc trước là chính anh chạy nửa Trung Quốc đến tìm em đó”. Đằng Niệm phản bác.

“Được rồi”. Cao Phi không để ý nhún vai.

Đằng Niệm chớp chớp mắt. “Được rồi, mỗi người đều có một thời thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết”.

“Thanh xuân của anh rất bình lặng”.

“Đó là một loại nhiệt huyết khác”. Đằng Niệm nhún nhún vai. “Lúc còn trẻ, quả thực em đã làm ra mấy chuyện quá khích. Nhưng ít nhất, hiện tại em là người tốt”.

“Nói đến em ‘trước đây’ ”. Cao Phi chọn mi. “Anh nói rồi anh rất có hứng thú”.

“Nga?” Đằng Niệm nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội khiêu khích. “Em nghĩ anh nói ‘tìm chút thời gian’, là chỉ ở trên giường, chứ không phải ở nơi này, trên bàn cơm”.

Cao Phi nghĩ nghĩ. “Ở trên giường? Là muốn nói cho anh biết lúc đấy em có bao nhiêu, phóng đãng?”

“Là ‘phóng túng’ ”. Đằng Niệm bĩu môi. “Hồi đó em cũng chỉ kết giao với một người bạn trai, cộng thêm thầm mến bạn tốt mười mấy năm”.

“Cái khác thì sao?” Cao Phi hỏi.

“Cái khác”. Đằng Niệm cười cười, múc một bát canh để trước mặt. “Uống rượu, chơi thuốc, như anh biết”.

“Vì sao?”

“….. Bởi vì khó chịu”. Đằng Niệm khoé miệng giương cao một chút, nhưng ý cười không có trong ánh mắt. “Tâm phân cho hai người, bị xé làm hai nửa như vậy, rất đau, rất áy náy. Muốn trốn tránh”.

Cao Phi không nói gì, chăm chú nhìn y.

Đằng Niệm hít sâu một hơi, vùi đầu thổi canh. “Người kết giao với em, là sinh viên nghệ thuật thiên phú cực cao, em với anh ta đều được đề cử tới Milan học tập. Anh ta căn bản một chút lực khống chế cùng tự chủ cũng không có – đại khái cũng là thiên phú trên phương diện nghệ thuật đi. Có mấy ai khi còn trẻ mà đã hiểu chuyện chứ? Cho nên em cũng làm liều theo”.

Uống một ngụm canh cho đỡ khô cổ, Đằng Niệm tiếp tục. “Ngay từ đầu cùng anh ta một chỗ chỉ là để trốn tránh tình cảm thầm mến với bạn tốt. Nhưng về sau cũng bắt đầu thích anh ta, rất thống khổ. Nhìn anh ta như phát điên mà uống rượu, hít ma tuý, em cũng học theo, muốn mượn những thứ này để giảm bớt gánh nặng tâm lý, cũng xem như là, chuộc tội với anh ta”.

Nói xong, húp hết canh trong bát, Đằng Niệm lấy khăn lau miệng, mỉm cười nói. “Anh rửa bát”.

“Được”. Cao Phi nhìn y, trả lời.

Trở về phòng ngủ không có ai, ra ban công, quả nhiên Đằng Niệm như con mèo nhỏ đang cuộn tròn trên ghế. Cao Phi đi qua, vươn tay sờ đầu y. “Xin lỗi”.

“Vì cái gì?”

“Khiến em nhớ lại chuyện không vui”.

Đằng Niệm cười cười. “Không quan hệ, thực ra em cũng chỉ mang theo tâm tình tiếc nuối kể lại chuyện xưa mà thôi”.

Cao Phi không nói, đến một cái ghế khác nằm xuống. Đằng Niệm khoé miệng khẽ nhếch. “Nhưng mà anh đó, không vui cái gì?”

“Đã bảo em không cần tuỳ tiện phân tích tâm trạng người khác”. Cao Phi than nhẹ một hơi, nói.

“Là vì ghen sao?” Đằng Niệm cười. “Một là người đã chết, người còn sống vĩnh viễn không thể tranh đấu cùng. Một là người không chiếm được, cho nên khắc ghi nhất. Đại Cẩu tiên sinh, nói như vậy, vị trí của anh trong lòng em cũng thật quá xấu hổ, ân?”

Cao Phi không nói gì, chỉ hừ mũi trả lời y.

Đằng Niệm thu lại nét cười, thản nhiên nói. “Nhưng mà lúc thích bọn họ chỉ có khổ sở, phiền não, khó chịu rồi áy náy. Cùng một chỗ với anh, cảm thấy rất cao hứng vui vẻ, trong lòng không vướng mắc điều gì. Hai người kia, chưa từng cho em có cảm giác như vậy”.

Cao Phi nhìn về phía y, không nhúc nhích.

Đằng Niệm cũng không nói nữa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Thật lâu sau, Đằng Niệm như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Cao Phi, chậm rãi đứng dậy. “Nếu nhớ không nhầm thì….”

Đi đến trước mặt Cao Phi, khoá ngồi trên thắt lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn. “Lúc nãy anh nói em, phóng đãng?”

Cao Phi chọn mi, bàn tay vuốt ve cần cổ người trước mặt. “Vậy, em là đang ‘chứng minh’ sao?”

“Là ‘phản bác’ ”. Đằng Niệm giữ lấy tay hắn. “Khi đó căn bản là không có kinh nghiệm, lúc làm chỉ thấy đau, cũng rất ít khi làm đến cuối cùng, trừ phi uống quá nhiều…. Em cũng chỉ từng đánh dã chiến với Đại Cẩu tiên sinh anh thôi đó. Còn có, ai chẳng biết Nick Teng tuy rằng có thể làm 0, nhưng làm 1 cũng thuộc loại hàng tốt, hơn nữa từ trước đến nay đều rất tiết chế. Cũng chỉ có anh mới dám cuồng vọng đè em làm đến chết đi sống lại”.

Cao Phi nháy mắt. “Đây là đang khích lệ anh sao?”

“Là phê bình”. Đằng Niệm mỉm cười, một tay rút thắt lưng, kéo khoá quần. “Cho nên, em phải trừng phạt anh”.

Cao Phi cười cười, phối hợp vươn tay thả tại trên người nam nhân nóng bỏng. “Muốn làm thế nào?”

“Dùng miệng, hầu hạ em”. Đằng Niệm lấy tay giữ cằm nam nhân, một ngón tay vuốt ve môi dưới của hắn, sau đó vói đi vào, cảm nhận nhiệt độ từ đầu lưỡi bên trong.

“Vô cùng nguyện ý”. Cao Phi cắn ngón tay y, trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.