Dược Thủ Hồi Xuân

Chương 1: Chương 1: Chết không nhắm mắt




Chất lỏng chảy từ miệng cuống cằm rồi nhanh chóng luồn xuống cổ, chui vào trong quần áo.

Ninh Tiêm Bích không hề thích cảm giác này. Nàng là một người ưa sạch sẽ, bị nước thuốc đậm đặc dính vào người và quần áo vừa bẩn vừa khó chịu.

Nhưng nàng đã không còn chút sức lực để nói, thậm chí nàng còn không cảm thấy cả cảm giác dính dấp khó chịu ban đầu.

E là... nàng chỉ chống chọi không đến một canh giờ?

Trong lòng nghĩ vậy, mắt Ninh Tiêm Bích mở lớn, tựa như chết không nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào chóp màn mờ ảo không rõ màu sắc kia.

Màn che thêu hoa cỏ, đứng cô đơn tựa như những đóa hoa không hồn, giống như sinh mệnh bi thảm của nàng.

Đúng vậy, nàng chết không nhắm mắt, nàng không cam lòng.

Làm sao có thể cam tâm? Nàng là người xuyên việt tới. Vốn là truyền nhân thứ mười sáu của ông chủ hiệu thuốc Đồng Ích Đường đã có trăm năm lịch sử, lại tốt nghiệp 2 chuyên khoa dược và sinh vật học, nàng mang theo hào quang bàn tay vàng xuyên việt mà tới thời đại này. Vì ngại ánh mắt người khác nhận ra "Khác thường tức có quái" nàng sống tuân thủ bổn phận, thành thật làm một cô gái khuê các giữ trọn tam tòng tứ đức, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có người hoài nghi thân phận xuyên việt của mình mà coi nàng như ác quỷ, thiêu sống nàng.

Nàng giấu đi bàn tay vàng, cố gắng thích ứng và dung nhập vào thời cổ đại phong kiến này. Ninh Tiêm Bích thành công trở thành một khuê nữ được nhiều người khen ngợi. Tuy rằng không xinh đẹp như các tỷ muội nhưng vì danh tiếng khuê nữ ôn nhu cho nên rất nhiều vương tôn công tử tới cửa cầu thân. Cuối cùng nàng được gả cho một gia đình danh giá khiến các cô gái khác vô cùng hâm mộ.

Đúng vậy, người ấy chính là cháu trai ruột của đại trưởng công chúa đương triều, cháu của hoàng hậu nương nương, kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, thiếu niên danh tướng danh chấn tứ phương. Chàng trai như vậy ai mà không yêu thích. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng dĩ nhiên nàng trở thành người chiến thắng, phong cảnh vô hạn gả nhập Duệ vương phủ.

Trong một đêm nàng trở thành cô gái được người người hâm mộ nhất, thành tấm gương cho bao khuê nữ ước mơ.

Nhưng đâu có ai ngờ, sở dĩ nàng có thể gả tiến vương phủ không phải vì đại trưởng công chúa nhìn trúng nhân phẩm của nàng mà bởi vì tiểu vương gia Thẩm Thiên Sơn thích biểu muội của hắn - cô gái có dung nhan khuynh thành, "huệ chất lan tâm" là con gái của tội thần Bạch Thải Chi. Nhưng vì hắn không thể lấy con gái của tội thần làm chính thê, cho nên đành phải cưới nàng làm bình phong, để Bạch Thải Chi có thể lấy thân phận của hồi môn vào vương phủ.

Có thể đoán ngay, một bình phong như nàng sau khi gả vào vương phủ sẽ có số phận như thế nào.

Ôn nhu hiền thục rộng lượng cũng không chiếm được niềm vui của trượng phu, nén giận an phận thủ thường cũng khiến mẹ chồng không coi vào mắt, chỉ có bà nội chiếu cố nàng chút ít nhưng là một lão bà thì cho dù bà là đại trưởng công chúa thì sự chiếu cố này cũng chẳng đến đâu.

Đến bước đường cùng, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ: Cái gì là khác thường tức có quái? Cái gì an phận thủ thường? Cái gì phải dung nhập thời đại nhận mệnh khuất phục? Tất cả đều là con mẹ nó vô nghĩa. Thà oanh oanh liệt liệt sống một đời rồi cuối cùng bị xem như dị đoan mà thiêu cháy thì chẳng lẽ lại không tốt hơn là chịu một đời uất ức sao?

Chỉ tiếc, nàng hiểu ra đã quá muộn, cử nhân hai lớp dược – sinh vật học, trong đầu chứa vô số đơn thuốc cùng hiểu biết về chế dược cũng không cứu vớt được bản thân một thân bệnh nặng.

Ninh Tiêm Bích yên lặng nhắm mắt lại, sức lực trong cơ thể đã rút cạn, nàng nghe thấy tiếng thở thoi thóp của chính mình.

Bên ngoài vọng đến tiếng Hải Đường nôn nóng rồi nghe xa dần. Nàng nghĩ đại nạn đã đến, chắc mình sắp phải đi âm phủ báo danh chăng?

Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên: "Ta đến xem tỷ tỷ, nàng sao rồi?"

"Ngươi tới làm gì?" Hải Đường phẫn nộ thét lên, rồi tiếng thét chợt biến thành tiếng "Ư ư", dường như bị người khác che miệng lôi ra ngoài.

Ninh Tiêm Bích đột nhiên mở to mắt, có lẽ là hồi quang phản chiếu, nàng lại thấy trên người có chút sức lực.

"Cuối cùng cũng chết ư?"

Trước mặt nàng là một gương mặt kiều diễm thiên kiều bá mị khiến trăng mờ hoa rủ, nàng ta cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

Môi nàng khẽ động, âm thanh rầm rì trong cổ họng nhưng lại nói không ra tiếng. Dần dần, Ninh Tiêm Bích biểu tình bình tĩnh trở lại.

"Kỳ thật không phải ngươi bị bệnh, mà là trúng độc được mạn tính... Đừng có trừng mắt nhìn ta, chính ta là người hạ độc. Nếu không ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải chu đáo ôn nhu trước mặt ngươi? Rõ ràng tiểu vương gia thích ta, một cái cũng không thèm nhìn đến ngươi, trừ bỏ danh phận ra thì ngươi là cái gì?"

Lúc này cô gái xinh đẹp luôn luôn tỏ ra nhu nhược động lòng người, điềm đạm đáng yêu giống như một con thú biến hình, ánh mắt nụ cười đều lộ ra đắc ý và độc ác.

"Tại sao?"

Ninh Tiêm Bích nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ. Nàng đã đoán bản chất vị biểu muội này không giống chút nào với biểu hiện nhu nhược đáng thương bên ngoài, cũng biết nàng ta tâm cơ thâm trầm nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ đến: Ả ta còn không bằng cầm thú, kết cục này của mình chính là kiệt tác của ả.

"Tại sao? Ha ha ha..."

Bạch Thải Chi bỗng điên cuồng cười lớn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ả ta liền thôi cười điên cuồng, dùng tấm khăn che miệng ho một tiếng, sau đó mới cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ, đời này của ngươi thật sự là quá thất bại, sắp chết đến nơi mà vẫn còn ngu xuẩn như vậy. Vì sao ư? Điều này còn phải hỏi sao? Nếu ngươi bất tử, làm sao ta có thể làm chính thê của tiểu vương gia? Chẳng lẽ ngươi không biết, tương lai hắn cũng sẽ là Vương gia sao? Ha ha, ta có thể cho ngươi vài năm danh hiệu chính thê, nhưng là thân phận Vương phi thì dù một ngày ngươi cũng đừng nghĩ tới."

Hai tay siết chặt nệm dưới thân. Ninh Tiêm Bích không thể cử động gì được, nếu không nàng nhất định sẽ bắt Bạch Thải Chi đồng quy vu tận.

Bạch Thải Chi cứ đứng vậy lẳng lặng nhìn nàng, trên miệng là nụ cười châm chọc khẽ nói: "Đừng nói vận mệnh trên đời này không công bằng, ha ha! Đúng là không công bằng. Dựa vào đâu mà ngươi là thiên kim tiểu thư, ta lại là tội thần chi nữ? Dựa vào đâu mà mọi thứ ta đều hơn ngươi lại vẫn phải uốn mình trước mặt ngươi? Vì sao rõ ràng tiểu vương gia thích ta nhưng lại phải lấy ngươi làm chính thê? Dựa vào đâu mà loại nữ nhân yếu đuối vô năng như ngươi thì tương lai được làm Vương phi còn ta trả giá nhiều như vậy lại vẫn phải làm di nương, phải ở dưới ngươi? Không cam lòng, ta không cam lòng."

Ả nói mỗi câu thì nét mặt càng thêm dữ tợn, mỗi một câu một chữ đều là những phẫn hận đã ẩn chứa bấy lâu được phát tiết.

Ninh Tiêm Bích từ từ trấn tĩnh lại.

Nàng cũng lặng lẽ nhìn Bạch Thải Chi, cảm nhận được mình không còn trụ được bao nhiêu nữa. Bất chợt nàng cười thật tươi, khinh thường nhìn ả, nói gằn từng tiếng: "Không cam lòng sao? Nếu ngươi biết được ta vốn có thể dạp ngươi dưới chân, chèn ép ngươi không thể ngẩng đầu, ha ha..." Nàng chợt cười thê lương: "Đáng tiếc... Nếu có thể sống lại... Ha ha ha..."

"Di nương... Di nương... Không xong rồi, có nhiều Ngự Lâm quân xông vào, nói là đến xét nhà, không biết Tiểu vương gia làm gì khiến Hoàng Thượng tức giận đã bị bắt vào Tông Nhân Phủ... Lão phu nhân đã ngất đi..."

Tiếng chân chạy rối loạn, tiếng kêu la sợ hãi. Ninh Tiêm Bích nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn mới trước đó một giây của Bạch Thải Chi bỗng nhiên biến đổi, xụi lơ trước mắt mình, nàng dùng hết sức lực cuối cùng cười lớn lên.

Là báo ứng sao? Báo ứng này tới cũng nhanh thật, ha ha ha... Chỉ tiếc, nàng biết nàng không thể chống đỡ đến khi trò hay kết thúc.

Ninh Tiêm Bích cười lớn, cười đến ho ra máu đỏ tươi, tay nàng siết lên ngực mình, chỗ đó tràn đầy sự hối tiếc và không cam tâm.

Trên đời không có thuốc hối hận, đáng tiếc nàng không thể sống lại nếu không, nàng tuyệt không cho bất luận kẻ nào cơ hội bắt nạt chính mình; cũng tuyệt sẽ không yêu kẻ vô tình kia... Ha ha ha... Nếu có thể sống lại một đời...

Tiếng cười từ từ yếu dần. Ninh Tiêm Bích dùng hết sức lực cuối cùng nhấc đầu lên rồi vô lực ngã xuống gối, mãi cho đến khi tắt thở, ánh mắt của nàng vẫn mở lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.