Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Chương 9: Chương 9




Thẳng tới tận mắt thấy trán đối thủ dính ở trên bàn, rốt cuộc không còn sức cùng anh ta phân cao thấp, Nguyên Hạo mới cam tâm buông ly rượu.

“Không được sao?” Anh đắc ý cười, nấc cục một cái, mùi rượu nồng nặc từ dạ dày nảy lên, hô hấp tất cả đều là mùi rượu.

Anh nhìn như còn có thể uống, thật ra là dựa vào lí trí mà chống đỡ, dưa vào ý chí không cam lòng nhận thua, không muốn ngã xuống.

Hai bình cao lương, quả nhiên là rất liều mạng a!

Đầu anh hiện tại choáng váng, thật ra tửu lượng của anh không tệ, lúc say coi như tốt, say là muốn ngủ, hai người vừa uống tới hai bình cao lương, đã gần như cực hạn.

“Tốt lắm, không cần uống nữa.” Tương Quân lấy ly rượu của Nguyên Hạo ra xa, không đếm được đây đã là lần thứ mấy khuyên anh không được uống nữa.

Cô thực lo lắng cho Nguyên Hạo, cô chưa từng thấy qua anh uống rượu như vậy, cô luôn luôn ở bên chăm sóc khi anh không uống rượu, nhìn Nguyên Hạo có ý định chuốc say Hoàng Thế Khải, cô thỉnh thỏang kéo góc áo anh một chút, ở dưới bàn thì để tay lên đầu gối anh, có ý bảo anh đừng uống thêm nữa, nhưng anh vẫn cố ý uống điên cuồng.

Cho đến khi Hoàng Thế Khải và tiếng huyên náo của chị họ say khướt của anh ta, đem hai chị em bọn họ đưa lên taxi, Nguyên Hạo lập tức gập thắt lưng suy sụp, anh tựa vào một bên trên người Tương Quân.

“Về nhà.” Anh đem sức nặng đặt lên vai nhỏ gầy của cô: “Kêu taxi!” Thấy cô lo lắng cho anh, Nguyên Hạo rõ ràng làm bộ như say đến thần chí không rõ, kỳ thật suy nghĩ của anh còn thanh tỉnh, nhưng mí mắt lại rất muốn khép lại.

“Anh cẩn thận một chút, đứng vững, cẩn thận…” Tương Quân ba chân bốn cẳng đưa anh vào phía sau taxi, nói với lái xe đưa hai người bọn họ đến nhà trọ Thiên Mẫu.

Tương Quân cầm chìa khóa Nguyên Hạo đưa cho cô, mở cửa ra, cố hết sức giúp đỡ anh trở lại phòng, làm cho anh nằm ở trên giường.

Cô quen thuộc phòng của Nguyên Hạo giống như là phòng của chính mình.

Trước tiên giúp anh cởi bộ đồ tây ra, cho anh nằm thoải mái, sau đó rời đi, hơi lạnh từ bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu anh, cô tức giận đến lông mi dựng hết cả lên, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Nguyên Hạo hưởng thụ sự hầu hạ của cô, giờ phút này trong mắt của cô chỉ có anh, không có cái tên tiểu tử vương bát đản họ Hoàng kia, cô giống như cô vợ nhỏ chăm sóc anh lúc say rượu, cảm giác này thực sự khá tốt, miệng anh không khỏi mỉm cười.

Sức nặng trên giường biến mất, hương vị nhẹ nhàng dễ khoan khoái trên người cô nhạt dần, tiếp theo phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chỉ chốc lát sau cô đã trở lại, khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh.

Anh phát ra âm thanh lẩm bẩm thoải mái, mặc cho cô chà lau mặt anh, cởi bỏ áo sơ mi của anh, khăn mặt lướt qua gáy anh đi vào trong ngực, động tác của cô mềm nhẹ, làm cho anh thóai mái không nghĩ muốn đứng lên.

Cô nhất định là người vợ tốt! Nhất định là vậy!

“Nếu mỗi lần xã giao đều uống thành như vậy, thân thể làm sao mà chịu được?”

Xem đi, giống như bất kỳ người vợ nào khắp thiên hạ, than trách chồng uống rượu hại thân thể.

‘Nôn…”

Đột nhiên anh buồn nôn, nhịn không được xuống giường đi tới phòng tắm nôn mửa, Tương Quân khẩn trương lo lắng, than trách nhiều hơn.

Cho dù khẩn trương muốn chết, cô nói chuyện vẫn với tốc độ chậm rãi, nhưng mà Nguyên Hạo đã thành thói quen, nghe thấy giọng nói của cô, tâm tình của anh sẽ bình tĩnh, bình tĩnh trở lại sau lại cẩn thận suy tự, sẽ cảm thấy trong lời nói của cô có đạo lý.

Nếu cô không thích việc làm của anh cô sẽ nói với anh, cũng vẫn than vãn, xem ra cô không hề sợ anh gì cả?

Điều này làm cho Nguyên Hạo không biết nên cao hứng cô mở rộng trái tim đối với anh hay vẫn là bực cô không thể nào nói không với người khác?

“Đối với anh thì dám nói như vậy, nhưng đối với người khác lại biến thành câm điếc? Chuyện không muốn làm thì từ chối, em đáp ứng làm gì?” Nguyên Hạo phun hết một lượt tinh thần tốt hơn một chút, đầu óc hiện lên hình ảnh bữa tối vừa rồi, cô gái ngu ngốc này cười với người khác, cười đến đáng yêu như vậy làm chi!

“Nhưng đối phương là khách hàng…” Nói chung không thể đem trường hợp này nói a, dưới tình huống loại này có thể không đáp ứng sao?

“Em thích anh ta sao?” Nguyên Hạo sẽ không thừa nhận bản thân mình là ghen tị khó chịu, người đàn ông khác hẹn cô ăn cơm, cô cũng không dám nói cho rõ! Cô có thể tùy tiện được người khác hẹn sao? Cô là bạn gái ai a?

“Em nào có.”

“Vậy em tại sao đáp ứng anh ta? Làm chi vẫn cùng anh ta nói chuyện?” Có người làm đổ bình dấm chua.

Tương Quân trầm mặt, không nói gì nhìn anh.

Nguyên Hạo ảo não gầm nhẹ, vò vò tóc sau đầu, đem cả người đặt lên giường.

Không cần nghĩ cũng biết, cô ngốc đến lo lắng nếu cô từ chối thì sẽ ảnh hưởng đến việc tiến hành dự án, cô là vì anh.

“Nguyên Hạo?” Tương Quân chần chờ đi về phía anh, đứng ở bên giường, lắp bắp, không biết hiện tại nên làm cái gì bậy giờ mới tốt.

Anh tức giận với cô.

“Em lại đây.” Anh có thể làm gì với cô bây giờ? Cô ngay cả làm nũng cũng không biết.

Tuy rằng sẽ không bướng bỉnh, nhưng mà thực nghe lời, lời nói của anh cô tuyệt đối nghe theo, căn bản sẽ không hòai nghi ý xấu trong mắt anh.

Tương Quân mới đi đến bên giường, đột nhiên bị Nguyên Hạo kéo lên trên giường, cô kêu lên một tiếng, tiếp theo là hành động chẳng giống người say đến hôn mê của anh, dùng động tác lưu loát tốc độ không thể tưởng được bỏ đi quần áo của cô.

Cô sửng sốt, tiếp theo đỏ mặt.

“Ta…chúng ta chưa có tắm rửa.” Cô thẹn thùng chống đẩy, nhưng lực lại quá nhỏ, đương nhiên không cản được vồng ngực giống như tường đồng vách sắt của Nguyên hạo.

“Buối sáng ngày mai lại tắm.” Anh trả lời không hề lãng mạn.

“Nhưng là…Thực bẩn nha.”

Nguyên Hạo cắn vào bả vai của cô, làm cho cô đau kêu lên một tiếng, tiếp theo áp chế cô trên giường, nhìn vẻ mặt vô tội của cô.

Anh có chút chán nản thở dài “Anh làm sao có thể quen với người bạn gái ngốc như vậy chứ?”

Không chỉ sẽ không làm nũng trấn an anh, còn như lúc này, nói nhiều như vậy, phá hư không khí!

“Hiện tại em câm miệng cho anh, trong đầu chỉ cho nghĩ tới anh.” Nguyên Hạo không cho cô phản ứng, hôn vào cánh môi khẽ nhếch của cô, qua lại nhanh nhẹn dũng mãnh chiếm lấy, không cho cô nghĩ tới người đàn ông khác, nhất là cái tên họ Hoàng kia.

Đúng, anh chính là keo kiệt thích ăn dấm chua, tầm nhìn hạn hẹp! Hừ!

Hoan ái hoàn toàn đi qua một lúc, trên người lưu lại hơi thở của anh, Tương Quân còn có thể cảm giác được Nguyên Hạo dừng lại ở trong cơ thể cô, làm cô tê dại bủn rủn, đầu óc không thể tự hỏi, suy nghĩ chỉ nghĩ đến mình anh.

Nhưng là kích tình qua đi, suy nghĩ liền rõ ràng.

Ôm chăn quấn lấy thân thể, Tương Quân quay đầu, nhìn người đàn ông sau khi hoàn toàn thỏa mãn đi vào giấc ngủ say.

Cô nghiêng người nằm lại trên giường, tay nhỏ bẻ cảm nhận lấy gương mặt ngũ quan thanh thúy của anh, cuối cùng đi đến cần cổ anh, chạm đến vòng cổ thủy tinh anh quý trọng.

Người như anh có bề ngoài tốt như vậy, người đàn ông có năng lực như vậy, vì sao lại nhanh chóng coi trọng cô?

Tương Quân vẫn cảm thấy có thể được anh ưu ái, là chuyện vui vẻ nhất cả đời cô gặp được, cô thích Nguyên Hạo, thực thích, thực thích.

“Đáng tiếc em không xứng với anh…” Trương Tư Lâm xuất hiện, nhắc nhở cô nhìn thẳng vào sự chênh lệnh giữa hai người, bản thân không có gì có thể giúp được cho sự nghiệp của Nguyên Hạo, chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là bên cạnh anh mà thôi.

Cô không nghĩ như vậy, cô cũng muốn làm cái gì đó có thể xứng làm người phụ nữ của Nguyên Hạo, làm việc được anh khen. Cô cũng muốn có đủ tự tin ở lại bên người anh, nhưng hiện tại cô không có tự tin, cô sợ hãi có một ngày chính mình vô dụng sẽ bị anh chán ghét, chịu đủ sự ngu ngốc của cô, không cần cô…

Càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ cnàg muốn khóc.

Không, không thể khóc, khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra, cô đột nhiên giống ruồi bọ không đầu, thất tha thất thểu đứng dậy, tùy ý bận áo xuống giường, trong túi tiền phân phân tán trên mặt đất tìm này nọ.

Kẹo đâu? Kẹo đâu?

Lâu lắm chưa từng muốn khóc đến như vậy, cô lại quên mang theo kẹo, trước đây cô đều mang theo bên người….

Động tác của cô quá lớn, Nguyên Hạo bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, anh chậm rãi mở mắt ra, thấy cô ngồi ở đống quần áo tứ tung, kích động lấy túi tiền tìm này nọ.

Cái gì quan trọng vậy? Thấy cô tìm gấp gáp như vậy, Nguyên Hạo muốn hỏi, nhưng mà thân thể thư sướng thỏa mãn làm cho anh ở lại trên giường, mà cô mặc áo của anh, hình ảnh yếu đuối kia thật đẹp mắt khiến lòng người vui vẻ, anh một bên thưởng thức cảnh đẹp trước mắt một bên tò mò cô đang tìm cái gì?

Cúi cùng Tương Quân ở trong túi áo tìm được một viên kẹo còn sót lại, hai tay cô run run, trước khi nước mắt sắp không khống chế được, đem viên kẹo ngọt ngào nhét vào miệng.

Nhắm mắt lại, hương vị ngọt ngào lạn tỏa trong miệng, Tương Quân che miệng, nói với chính mình không thể khóc, tuyệt đối hkông thể!

Hít sâu, trong đầu cô mặc niệm: Mình không thể khóc, mình thực dũng cảm, cho nên chuyện tốt sẽ xảy ra, nhất định sẽ…

Nguyên Hạo vụng trộm nở nụ cười, không thể tưởng tượng được cô khuya khoắt rời giường tìm thứ gì đó, dĩ nhiên là tìm kẹo, còn rón ra rón rén, không muốn bị anh phát hiện, vậy anh coi như là không có phát hiện đi.

Khi cô quay đầu, Nguyên Hạo nhắm mắt giả bộ ngủ, chờ sau khi cô trở lại trên giường, anh đem cô kéo vào trong lòng, ôm nhau mà ngủ.

Thân là một ông chủ, Nguyên Hạo đương nhiên rất thích thấy nhân viên tiến bộ, cũng thực muốn bỏ vốn cho nhân viên đi học thêm kĩ năng khác, bất luận là ai, cho dù là phòng kế họach cử người đi học chương trình tiêu thụ mà xin kinh phí, anh cũng sẽ thực sảng khoái kí tên đưa tiền.

Nguyên Hạo tự nhận là một ông chủ không hề bất công, đối với nhân viên công bằng hào phóng, nhưng nếu là đối tượng đổi thành nhân viên thấp nhất kiêm bạn gái, anh nghĩ muốn bất công.

“Em muốn lên học chương trình tiêu thụ? Em muốn chuyển nghề vụ hoặc kế họach?” Nếu là nửa năm trước, anh sẽ thực vui mừng người nhân viên này cuối cùng cũng biết tích cực hướng về phía trước, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy không tốt, thật không tốt!

Chỉ là bọn họ ở chung một thời gian đến thời điểm này, anh nghĩ là nên trực tiếp bác bỏ, chính xác là nói không với cô đi! Nhưng là như vậy quá ngây thơ cũng quá keo kiệt, là đàn ông phải rộng rãi một chút, bạn gái muốn học cao là chuyện tốt a! Cho cô đi đi.

“Có thể chứ?” Khi Tương Quân đưa ra đề nghị, cô nơm nớp lo sợ, sợ Nguyên Hạo sẽ từ chối cô, nói cô học không đến, chỉ biết lãng phí thời gian mà thôi.

“Đương nhiên có thể.” Nguyên Hạo nói với chính mình, thân là một ông chủ, không thể bất công, cho dù đối phương là ban gái đáng yêu của anh, cô muốn học cao là tốt, cực kì tốt, đi học thêm chuyên môn là chuyện tốt, cho dù về sau thời gian ở chugn sẽ giảm bớt.

Mà anh lại coi trọng hai ngành lớn nghiệp vụ cùng với kế họach như vậy, có thể cho bọn họ đi học tập nguyên nhân, nguyên nhân làm cho nhân viên công sở của hai ngành phải đối mặt với hoàn cảnh vô cùng phức tạp và vất vả, người mới vào nghề hay gặp khí khăn là chuyện cơm bữa, thậm chí sẽ bị khách hàng làm khó dễ, phụ nữ càng dễ dàng chịu thiệt, cho nên phải mạnh mẽ mới có thể bảo hộ chính mình, kế họach lại thường phải đốt đèn làm đêm, vì phải nghĩ ra một kế hoạch tạo phấn khích tiêu điểm cho hạn ngạch.

Ai muốn đi đều có thể, nhưng chính là Tương Quân thì không được, anh lo lắng cô ra bên ngoài bôn ba chạy nghiệp vụ, lo lắng cô bị cự tuyệt mà uể oài khổ sở, lo lắng cô thức đêm nghĩ kế họach mà khôn nghỉ ngơi, thật rất vất vả!

“Cảm ơn giám đốc!” Tương Quân vui vẻ cực kì, anh không có cự tuyệt cô, anh đồng ý, thật tốt quá, cô nhất định sẽ thực sự đi học, nhất định phải học được này nọ, sau đó làm một người phụ nữ có thể xứng đôi với anh.

Giống như Trương Tương Lâm, cô nhân lúc hiện tại ở văn phòng của Nguyên Hạo, tập trung tinh thần đọc dự án trong tay.

Về phần Hoàng Thế Khải, không biết vì sao, Hoàng đổng vừa gọi điện thoại muốn anh ta về Nhật Bản, anh liền bất đắc dĩ về Nhật bản, để lại Trương Tư Lâm cùng Nguyên Hạo thảo luận dự án.

Không chỉ một lần nữa làm cảnh khách sạn suối nước nóng trăm năm, còn có Thượng Hải, Bắc Kinh, Hồng Kông, sự nghiệp đầu tư bất động sản của Hòang đổng, thiết kế cảnh quan toàn giao cho ‘Cuơng’ xử lý, người trung gian phụ trách bàn bạc không biết vì sao từ Hoàng Thế Khải biến thành Tương Tư Lâm.

Tương Quân lại liếc mắt nhìn một cái Trương Tư Lâm tự tin tràn đầy, ánh mắt tràn ngập hâm mộ, mà Trương Tư Lâm cảm giác được có người nhìn chăm chú cô ta, nghi hoặc ngẩng đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, Tương Quân ngượng ngùng đỏ mặt, cười cười với cô ta, bởi vì Tương Quân nở nụ cười, Trương Tư Lâm cũng mỉm cười theo, tươi cười nhu hòan trên gương mặt cứng cỏi kia, biến thành người chị dịu dàng.

“Cố lên nha.” Trương Tư Lâm cho cô một cái ôm, nhìn theo Tương Quân rời khỏi văn phòng Nguyên Hạo tiếp theo quay đầu đối mặt với Nguyên Hạo: “Anh bỏ được?”

Nguyên hạo nhíu mày, không nói gì.

“Nếu là em họ tôi, tuyệt đối sẽ không để cô ấy đi ra ngoài công tác, nhất định nói cô ấy từ chức.”

Em họ thiên chi kiêu tử kia của cô, vì sao lại đột nhiên bị kêu về Nhật Bản? Đương nhiên là vì Nguyên Hạo động chân động tay, cũng không biết là anh ta làm sao, nhưng lại làm cho ông ngoại thay đổi chủ ý, kêu em họ quay về Nhật Bản.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Trương Tư Lâm biết hai người đàn ông đều yêu cô gái làm cho người ta thực ấm áp kia, cô ta có một lọai ma lực, sẽ làm cho người khác nhịn không được muốn ở bên người cô ta, cho dù là nghe cô ta nói chuyện cũng tốt, giọng nói của cô ta thật là dễ nghe, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, nghe xong thực thoải mái bình tĩnh.

“Cô ấy không đi làm rất đáng tiếc.” Nguyên Hạo cũng rất muốn đem cô giấu đi, nhưng cá tính Tương Quân tốt, nhân duyên cũng thế, gần như không ai chán ghét cô, ngay cả lúc trước vào công ty không rõ ràng lắm, đem Tương Quân làm tiểu muội sai vặt ở nghiệp vụ, sau lị cũng thay đổi thái độ, đối với cô thật sự tốt, đi công tác về nhất định sẽ mang thứ gì đó về cho cô: “Tuy rằng không có năng lực tiêu thụ và lên kế họach, nhưng cô ấy là hậu cần tốt nhất.” Nói xong Nguyên Hạo mới phát hiện, anh chưa từng khích lệ qua Tương Quân, ngược lại bởi vì công việc mà trách cứ cô vài thứ, còn bởi vì xã giao mà giận dữ với cô, anh nhất định phải tìm một cơ hội nói cho cô chuyện này.

“À.” Trương Tư Lâm nghe vậy ngây ra một lúc, rồi sau đó cười lớn: “May mắn bạn trai của cô ấy là anh.”

Tính độc chiếm của Nguyên hạo rất mạnh, nhưng anh vẫn chưa bởi vì vậy mà mất đi sức phán đóan, vô cùng tôn trọng cô.

“Còn phải nói?” Nguyên Hạo hừ một tiếng, thầm nghĩ Hoàng Thế Khải mơ tưởng lại có cơ hội trêu chọc người phụ nữ của anh: “Chuyện mà cô ấy muốn làm, tôi đều chấp thuận.”

Mà Nguyên Hạo không biết, anh đem Tương Quân “tích cực tiến thủ” mà nếm phải quả đắng.

Tương Quân đã quen với những ngày ngẫu nhiên Nguyên Hạo không ở bên người, anh lại đi công tác, lúc này đây phải đi Hồng Kông, nhưng anh không phải đi một mình, Trương Tư Lâm cũng đi cùng anh.

Không nghĩ làm một người bạn gái đeo bám, ích kỷ muốn anh cùng với mình, công tác thôi, cũng không thể muốn người đàn ông lựa chọn giữa bạn gái và công việc, cho nên cho dù trong lòng có chút bất an, cô vẫn chưa nói cái gì.

Nếu cùng một người phụ nữ xinh đẹp lại thông minh đi công tác, ai sẽ để yên? Làm sao có thể yên tâm chứ?

Hơn nữa giờ phút này, cô rất khổ sở…lại ăn rất nhiều kẹo cũng không tác dụng, miệng thật chua, cô không muốn ăn nữa, nhưng mà không được, Nguyên Hạo không ở bên người cô, nếu anh nói với cô, cô sẽ không sợ hãi cùng khổ sở như vậy.

Không thể không ăn, một khi dừng lại, cô nhất định sẽ khóc, nhưng cô không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc, cho nên cô cũng không thể ngừng việc ăn kẹo.

Ôm bình kẹo, Tương Quân lấy ra kẹo năm màu sắc sặc sỡ, xé mở gói giấy, đem kẹo nhét vào miệng.

Giấy gói kẹo đủ mọi màu sắc xếp thành một òa núi nhỏ, mà bình thủy tinh cô ôm trước kia đầy kẹo như muốn tràn ra, hiện tại chỉ còn lại có một nửa.

“Không có việc gì…bà nội sẽ không có việc gì…” Tương Quân ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt không hề có tiêu cự, không ngừng ăn kẹo.

Bà nội sẽ tỉnh thôi, bà chỉ là nằm xuống một chút, ngủ có vẻ lâu một chút thôi.

Bà sẽ không…Sẽ không giống ba ba ngủ liền sẽ không tỉnh nữa, không sẽ không…Sẽ không như vậy…

Cô không khóc đâu, thật sự không khóc, ba ba đi rồi cô cũng không có khóc, cô dũng cảm như vậy, ông trời không cần cướp đi bà nội, được không?

“Tương Quân…” Khi Nguyên Hạo đi vào phía bên ngoài phòng bệnh, liền thấy Tương Quân một người cô đơn ngồi ở trên ghế, ôm bình kẹo, một viên tiếp một viên, ăn kẹo anh cho cô.

Ăn kẹo hẳn là chuyện vui vẻ đi? Thời điểm ăn kẹo hẳn là muốn cười không phải sao? Kia vì sao cô lại ăn kẹo, lại lộ ra vẻ mặt làm cho người ta đau lòng như vậy?

“Nguyên Hạo…” Tương Quân nghe vậy ngẩng đầu, ngây ngốc, thấy người không nên xuất hiện lúc này: “Anh làm sao có thể trở về?” Anh hẳn là còn tại Hồng Kông, tiếp theo muốn đi Bắc Kinh, đoán chừng hai tuần sau mới trở về, anh như thế nào lại trở về trước vậy?

“Nguyên Linh nói cho anh biết.” Nguyên Linh gọi điện thoại quốc tế đem anh mắng một trận, nói với anh, bà nội bạn gái anh ở phòng bệnh nằm ba ngày, cô ấy cũng không ăn không ngủ canh giữ bên ngoài ba ngày, anh đang ở đâu? Vì sao một cú điện thoại cũng không có.

Tiếp theo anh liền đáp chuyến bay gần nhất, sau khi rời khỏi máy bay liền đi thẳng đến bệnh viện.

“A, em nói với Tiểu Linh không cần ầm ỹ anh, bạn ấy gạt em…” Cô cười với anh, nhưng mà nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

Vì sao lại không khóc? Cô nhất định rất khó chịu, lúc trước thời điểm nước mắt có thể kiềm nén là vì cô một mình chăm sóc bà nội, cô phải kiên cường, nhưng anh đã đến, vì sao còn muốn miễn cưỡng cười vui với anh?

“Ngu ngốc, vì sao không nói cho anhh biết?” Mới vài ngày không thấy cô, cô liền gầy một vòng, lúc trước cũng đã thực gầy, hiện tại càng gầy không giồng người, mấy ngày nay cô rốt cuộc có hay không ăn cái gì đàng hoàng chưa?

“Việc của anh a, anh có công tác…A, kẹo của em.” Bình kẹo bị cướp đi, cô đưa tay muốn lấy lại, bị Nguyên Hạo ngăn cản.

“Hiệp Tương Quân, anh nói rồi anh cho em đặc quyền, em vì sao lại không cần? Ngu ngốc…” Anh nghĩ đến người ở bên ngoài phòng bệnh của bà nội cô nói qua với anh, Tương Quân là một đứa nhỏ không khóc: “Em muốn khóc liền khóc, anh cho em dựa vào!”

Tương Quân trợn tròn mắt, không dám chớp, cô hiện tại không có kẹo, cô sợ nháy mắt nước mắt sẽ rơi xuống, cô liều mạng lắc đầu, nói cho chính mình không thể.

“Không thể khóc, không thể…kẹo, cho em kẹo.” Cô cầm một viên kẹo Nguyên Hạo đưa cho cô, lập tức nhét vào miệng.

Cô rõ ràng có khổ sở cũng không khóc, ngược lại liều mạng ăn kẹo, Nguyên Hạo đột nhiên hiểu được vì sao cô bình thường không ăn kẹo anh mua cho cô.

Bởi vì chỉ có thời điểm cô thương tâm khổ sở mới ăn kẹo, nhìn trên mặt đất hình thành một tòa núi nhỏ giấy kẹo, hẳn là nước mắt của cô, còn có tự trách.

Anh vừa vào bệnh viện, vừa lúc cùng mẹ Tương Quân chạm mặt, bác Hiệp đem tình hình đại khái nói cho anh.

“Bà nội ở phòng tắm bị trượt chân, cơ thể người già yếu ớt, xương cũng sắp gãy, ngã sấp xuống đầu đụng vào bồn tắm lớn, ngất đi, trong nhà không có ai, chờ Tương Quân học xong, hơn mười giờ về nhà mới phát hiện, bà nội đã hôn mê thật lâu…Nó thực tự trách, nói đều là nó sai, nó rất khổ sở, cũng không khóc, vẫn chỉ ăn kẹo, bác không biết làm cách nào, Nguyên Linh đến cũng vậy. Đã gần ba ngày, bà nội không tỉnh, nó vẫn ngồi yên bên ngoài, không khóc cũng không nháo, thời điểm ba nó đi cũng như vậy…Nguyên Hạo, con có thể giúp bác khuyên nhủ nó không?”

“Không phải lỗi của em.” Anh đem cô ôm lên ngồi ở trên đùi chính mình, giữ đầu của cô, cưỡng chế ở trước ngực, không cho cô rời đi: “Tương Quân, không phải lỗi của em, đây là ngoài ý muốn.”

Cái đầu ngu ngốc của cô tự trách nhận tất cả đều là lỗi của cô, nếu cô không đi học về quá muộn, sẽ sớm một chút phát hiện bà nội bị té, nói không chừng bà nội hiện tại đã muốn tỉnh.

Đau lòng trào lên, Nguyên Hạo nhớ tới Tương Quân dùng giọng nói nhẹ nhàng nói qua, người ba thân yêu của cô vì không muốn đem nợ nần lưu cho cô, liều mạng làm việc trả hết nợ nần, mệt chết thân thể chính mình, kết quả là chuyện ngủ rồi không thấy tỉnh lại.

Cô nhất định cũng cho rằng, nếu không phải lời của cô, ba cô không cần lấy tính mệnh ra đặt cược, không liều mạng sẽ không sớm qua đời.

“Bà nội sẽ không trách em, việc này chính là ngoài ý muốn, bà không muốn nhìn em ra như vậy.”

“Là lỗi của em…Đều là em…Đều là vì em…Mọi người mới có thể bất hạnh…”

Có anh làm bạn ở bên người, hẳn là không cần kẹo cô cũng có thể kiên cường, nhưng là không có nha, cái mũi ngứa ê ẩm, trong lòng rầu rĩ đau đau, có cái gì đó nhanh chóng nhảy lên ánh mắt cô, tụ tập ở hốc mắc.

“Cho em kẹo, Nguyên Hạo, em không thể khóc.” Cô đáng thương hề hề hướng anh đòi kẹo: “Em muốn kẹo.”

“Vì sao không thể khóc? Em muốn khóc thì khóc.” Nguyên Hạo mới mặc kệ cô, ác bá áp chế cô, không cho cô rời đi ôm ấp của mình, đem cô vùi vào gắy anh, dùng giọng nói mệnh lệnh: “Khóc!”

“Không được!” Cô lắc đầu: “Khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra, khóc bà nội sẽ giống ba em không tỉnh nữa thì làm sao bây giờ? Em không thể khóc, không thể…Cho em kẹo…”

Tâm Nguyên Hạo co nhanh lại, ý muốn của anh là để cho cô quên đi, nhưng là miệng của cô rõ ràng còn đang chứa hai viên kẹo chưa tan, môi lại nhiễm màu hồng, lại vẫn muốn tiếp tục ăn.

Như vậy không đúng, như vậy không phải kiên cường mà là áp lực, anh cứng cỏi lấy lại tinh thần, nói không cho chính là không cho.

“Em thật sự sẽ khóc…Thật sự sẽ…” Không có kẹo, đã không có, làm sao bây giờ? Nước mắt sắp rơi xuống rồi.

Thật sự sắp rơi xuống!

Rớt một giọt, giọt thứ hai, giọt thứ ba rốt cuộc ức chế không được, nước mắt nhiều năm đè ép giống như nước lũ vỡ đê, Tương Quân vô cùng đáng thương chui vào áo anh, cắn môi dưới nhịn xuống nức nở: “Em khóc…Em khóc…Không có chuyện tốt xảy ra, bà nội không có tỉnh lại là lội của em, lỗi của em…”

Cho dù đau lòng luyến tiếc, nhưng có cuối cùng cũng khóc, ghé vào trên người anh, nước mắc giống tiết hồng bàn khuynh đảo, làm cho Nguyên Hạo nhẹ nhàng thở ra.

“Không có việc gì, sẽ không.” Anh không ngừng nói với cô, không ngừng an ủi hôn môi và hai má tái nhợt của cô, cung cấp lồng ngực của anh, cho cô hưởng dụng đặc quyền.

Tương Quân ngừng không được, không ngừng khóc, cô muốn dừng lại, nhưng là không có biện pháp ức chế nước mắt, vẫn nức nở không ngừng.

Cô thực sự khóc, ít nhất khóc hai giờ, nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được, giống như là vòi rồng, thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, y tá đi ra.

“Người nhà của Hiệp Lí Vân Muội.”

Tương Quân toàn thân cứng đờ, y tá đi ra gọi người, là tên của bà nội…

“Nơi này.” Nguyên Hạo đứng lên, nắm tay cô đi về hướng y tá: “Xin hỏi hiện tại tình huống như thế nào?”

“Bệnh nhân tỉnh hẳng rồi, quan sát thâm tám giờ nếu lại không hôn mê là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, hai người hiện tại muốn xem bệnh sao?”

Không phải thời gian thăm bệnh là không không thể vào phòng bệnh, tiểu thư y tá ngoại lệ cho hai người bọn họ tiến vào, thăm người bệnh vừa tính.

Một bộ đồ cách ly, đeo khẩu trang, Tương Quân mắt sưng càng rõ ràng, mà cô cũng còn đang khóc, không có cách nào dừng lại.

Nguyên Hạo nắm tay cô, theo y tá dẫn đến trước giường bệnh của bà.

Bà nội thấy Nguyên Hạo, đầu tiên là suy yếu, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, rồi sau đó thấy đi theo phía sau Nguyên Hạo, Tương Quân ánh mắt hồng giống thỏ, bà nội lắp bắp kinh hãi, từ hốc mắt phiếm hồng, nhìn về phía Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo nhếch miệng cười, đáng tiếc khẩu trang làm nhìn không ra anh đang cười, nhưng mắt mang theo ý cười hiện lên, nhưng là thật sự rõ ràng.

“Nhóc con, con khóc?” Giọng nói bà khàn khàn, hốc mắt rưng rưng, nâng cách tay suy yếu, hướng cháu gái từ nhỏ thích khóc, hướng về phía đứa cháu gái rốt cục cũng chịu khóc vẫy tay, kêu nhủ danh của cô: “Tiểu Tương ngoan, con bị dọa sao? Bà không sao.”

Tương Quân nắm lấy tay bà, gắt gao nắm, lúc đầu cô vẫn còn đang khóc, lúc này lại lớn tiếng khóc ra.

Không ai kêu cô đừng khóc, bọn họ đều hy vọng cô có thể tận tình lên tiếng khóc, bà nội thậm chí mang vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Nguyên Hạo, sau đó cảm kích gật đầu với anh.

Nguyên Hạo cười cười, nghĩ rằng nếu xảy ra lần nữa, anh tuyệt đối không nhẫn tâm như vậy, thủ đọan anh vừa rồi bức cô khóc làm cho anh cảm thấy chính mình thật sự là một người xấu, thậm chí những người có người nhà đang bệnh khác dùng ánh mắt chán chán ghét trừng anh: “Em xem đi, ai nói với em khóc sẽ không có chuyện tốt xảy ra? Bà nội không phải tỉnh sao? Cái tên vương bát đản nói bậy bạ đó là ai?”

Tương Quân còn đang khóc, khóc đến ngay cả nói cũng không có biện pháp trả lời, nghĩ rằng: Người nói câu kia là anh a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.