Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Chương 4: Chương 4




“Xem mắt?”

Tương Quân nhìn Hòang đổng đang cười tủm tỉm, vị chủ tịch cao tuổi đột nhiên tuôn ra yêu cầu kinh người này, làm cho cô hoảng sợ, động tác cứng đờ ngay tại đĩa rau, nghĩ là chính mình nghe lầm.

Một vị chủ tịch nắm giữ giá trị trên hàng triệu, mỉm cười nói muốn thay cô an bài xem mắt, đối tượng lại là cháu trưởng của ông ấy, làm sao có thể là sự thật chứ?

“Hoàng đổng nói giỡn cứ như thật.”

Trước kia Hoàng đổng mỗi lần đến công ty chắc chắn cười hỏi cô, khi nào thì làm con dâu nhà ngài ấy, Tương Quân nghĩ đó là ông chỉ vui đùa mà nói, vì thế luôn cười cười.

“Nha đầu Tương Quân, cháu cho đến bây giờ không xem lời ta nói là thật sao?” Hoàng đổng nhíu mày, vẻ mặt hứng thú: “Ta là nói thật còn thật sự, cháu trai ta với cháu cùng tuổi, gần đây vừa mới từ Anh quốc lấy học vị trở về, liền khéo như vậy, nó đang ở Nhật, cháu cũng ở Nhật, coi như làm quen bạn bè mới, buổi tối ngày mai theo cháu trai của ta ăn một bữa cơm a!”

Sao khéo vậy?

Nguyên Hạo ở một bên nghe vậy từ chối cho ý kiến giương mi lên.

Thì ra là thế, bởi vì cháu trai Hoàng đổng ở Nhật Bản, cho nên mới đưa ra yêu cầu bàn bạc đấu thầu muốn Tương Quân tới Nhật Bản.

“Cậu nói có phải hay không? Nguyên đổng.” Hòang đổng nói nói cười cười, nhưng cùng ông ở chung lâu sẽ hiểu được, chuyện này ông không hay nói giỡn: “Người trẻ tuổi, hẳn là nên cùng nhiều người trẻ tuổi kết bạn.” Đôi mắt chuyển hướng Nguyên Hạo, tìm kiếm sự đồng ý từ phía đối tác.

Nói như vậy, là đang trong lúc bàn chuyện công viện dẫn tới trường hợp này, khách hàng tiếp đãi vì để ý tới cấp dưới của anh, không những vậy còn thay con cháu sắp xếp xem mắt, mượn từ xem mắt đến kéo gần gũi, xem mắt có thành công hay không không phải trọng điểm, mà là mượn từ xem mắt để kéo dài đề tài.

Nguyên Hạo mãi cho đến gần đây mới biết được, cô gái Hiệp Tương Quân này rất có duyên với trưởng bối, trong mắt anh luôn là kẻ hành động chậm tay chậm chân, ngôn từ không tốt ngây ngô cười, nhưng trong mắt người lớn tuổi, lại là đáng yêu vui vẻ, cũng mới biết được có một chút khó khăn, khách hàng tuổi cao nhưng ra tay hào phóng, sẽ bởi vì muốn gặp Tương Quân thân thiết có lễ mà riêng đến công ty uống một chén trà cô pha, cùng cô trò chuyện, mà nhiều người thường thường cùng cô nói chuyện, tâm tình sẽ bình tĩnh, lúc họp cũng thoải mái như đang nghe tin vắn.

Cô không có kế họach nghiệp vụ mới và lâu dài, nhưng là đã có lực lượng yên ổn lòng người.

Được khách hàng thích là một chuyện, nhưng thích đến nỗi muốn thay cô xem mắt thì rất khoa trương, nhưng mà khách hàng đưa ra yêu cầu này, là Hoàng đổng muốn làm khó, ông hẳn là có mười phần nắm chắc mới có thể làm như vậy, tuyệt đối không giống ông nói, không chỉ đơn giản là người trẻ tuổi kết bạn như vậy.

“Đứng ở lập trường của tôi, một ông chủ không nên lợi dụng nhân viên, dùng phương thức như vậy đạt được mục đích, đây không phải là phương thức kinh doanh của tôi.” Nguyên Hạo gọn gàng dứt khoát nói ra sự không đồng ý của anh, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt chuyện đứng giữa giựt dây.

Tươi cười của Hoàng đổng nháy mắt biến mất, lông mi xám trắng không động, không khí trong nháy mắt từ nhẹ nhàng chuyển thành mưa gío sắp đến: “Lời này của anh có ý là không tính bán mặt mũi cho ta.” Ngữ điệu người hiền lành cười tủm tỉm chuyển biến đột ngột, mang theo lửa giận sắp bùng nổ.

“Hoàng đổng, tôi xem ngài là trưởng bối mà kính trọng.” Áp chế lửa giận trong ngực, Nguyên Hạo cực lực khắc chế tức giận của chính mình, so với cường thế của Hoàng đổng không chút nào nhường nhịn: “Nếu phải làm như thế mới có thể bàn công việc, chúng ta có thể không…”

“Hoàng đổng, cháu rất thích.”

Thấy phía trước Nguyên Hạo hòan toàn không để ý mặt mũi công ty mở miệng nói, Tương Quân xem tình huống không đúng, vì thế mở miệng phát ra âm thanh nhằm gây chú ý.

“Phải không?” Hoàng đổng nghe vậy sắc mặt dịu xuống: “Không miễn cưỡng?”

“A, vâng, đúng, ha ha…” Tương Quân mở miệng xong mới phát hiện bản thân vừa rồi đáp ứng cái gì, nhưng mà nhìn Hoàng đổng không còn mang theo sắc mặt hờn giận, cô cũng không dám sửa miệng, chỉ có thể xấu hổ ngây ngô cười.

“Vậy nói như vậy là định rồi, buổi tối ngày mai, ngay tại nhà ăn khách sạn, ta sẽ mời nguời sắp xếp tốt. Nguyên đổng, nha đầu Tương Quân nói nó rất thích ý, xem ra anh hẳn là nên bán cho ta mặt mũi chứ?” Vị chủ tịch già đắc ý dương dương tự đắc khiêu khích.

Nguyên Hạo nheo mắt lại, lạnh lùng hô: “Hiệp, Tương, Quân.”

Anh gằn từng tiếng, mang cả tên họ của cô ra kêu nha, cứu mạng a, Tương Quân lập tức cũng bất chấp đang ăn cái gì, để chiếc đũa lên bàn, cứng ngắc ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với Nguyên Hạo.

“Vâng!”

“Cô…” Nguyên Hạo tức giận đến độ nói cái gì cũng đều không được.

Hiện nay Tương Quân trên người mặc kimônô nhiều màu lịch sự tao nhã, phía trên là màu hồng nhạt nhu hòa, đây là sau khiđòan người bọn họ đến Kyoto, Hoàng đổng cho người đưa tới, còn vì cô chuẩn bị trang phục, chải tóc, mặc kimônô, thoạt nhìn tưởng như tạo nên một pho tượng búp bê.

Phải biết ở ‘Cương’ cũng không chỉ có mỗi cô là con gái, Hoàng đổng dụng tâm để ý đến cô, thật sự rất rõ ràng.

Vì Nguyên Hạo nghĩ đến, cô sẽ mặc như vậy đi hẹn gặp một người đàn ông không biết tên – xem mặt! Có Hoàng đổng trợ giúp phía dưới, cơ hội thành công rất à điều này làm cho bụng anh bất mãn.

Rốt cục là cái gì với cái gì, một cô nàng tay chân ngốc nghếch như vậy, đầu ốc cũng ngây ngốc không kém gả vào hào môn… Chậm đã, anh làm chi tức như vậy?

Có cái gì để mà tức giận, lại không liên quan đến chuyện của anh, đừng choáng váng! Cho dù ông ấy nhìn trúng cô, anh chàng kia còn không chắc thấy hứng thú đối với cô.

“Tùy cô vậy!” Ngữ khí không tốt bỏ lại một câu này, anh quay đầu không để ý đến cô.

“Buổi sáng ngày mai lại nói tiếp, giờ bàn công việc.” Hòang đổng thấy mục đích đạt thành, rốt cuộc tính bàn công việc: “Trước mắt tổng cộng có tám công ty cạnh tranh.” Thậm chí nhả ra lời nói có ý cường địch.

Nguyên Hạo cảm giác khó chịu cực kì, nghe khách hàng lớn nói chuyện, ánh mắt cũng không tự kiềm chế quét về phía Tương Quân bên cạnh, anh tức chết đi được, cô lại lộ ra vẻ mặt không có việc gì, ở đó khoái hoạt ăn uống.

Cô gái này…Mặc kệ cô! Cô muốn xem mắt thì tự mình đi, không quan hệ tới anh!

“Kế họach của Húc Nguyên quá mạnh mẽ, ông trời của tôi.”

“Tôi đấu thầu chưa từng khẩn trương quá như vậy, anh xem, lòng bàn tôi vẫn còn đổ mồ hôi.”

Ba giờ chiều, đoàn người rời đi trung tâm hội nghị khách sạn, trở lại phòng khách sạn của Nguyên Hạo, vài kỹ sư thiết kế đi theo cùng bàn việc, lòng còn sợ hãi thảo luận từ chín giờ sáng mãi cho đến ba giờ chiều.

Tinh nhuệ của tám công ty xuất ra hết, chuẩn bị vạn toàn, tin vắn, mô hình, hình ảnh bắt chước 3D, mỗi một công ty đều xuất ra bản lĩnh giữ nhà, bày ra tinh thần nhất định phải quyết tâm.

Sau khi mọi người đánh trận một hồi rồi rời đi chiến trường, đều toát ra vẻ mặt mệt mỏi, người ngồi phịch ở trên sô pha, rã rời chẳng ra tư thế gì.

Nguyên Hạo cũng cởi bỏ caravat, nhìn những người trước mắt mới đây còn hừng hực khí thế như chiến sĩ, giờ phút này cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Thật đói…” Không biết người nào khởi đầu, vỗ về cái bụng kêu đói.

Trước hội nghị có chuẩn bị cơm, nhưng không khí khẩn trương làm cho đòan người không có tâm tình ăn, mãi cho đến sau khi chấm dứt mới cảm giác được đói.

“Tôi cũng vậy…” Nhất thời, âm thanh kêu đói này ngày càng nhiều. Nhưng lúc này, trước của phòng truyền đến tiếng vang, mọi người quay đầu, chỉ thấy Tương Quân trên tay bao lớn bao nhỏ cầm từ phục vụ vào cửa.

“Mọi người đều đã trở lại sao? Tôi mang theo điểm tâm, mọi người ăn một chút.”

“Oa…” Mọi người phát ra tiếng hoan hô, tranh đọat đồ ăn.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, mỗi người đều có.” Khác với nhóm đồng sự vì đồ ăn mà điên cuồng, Tương Quân có vẻ khí định thần nhàn, mỉm cười gửi đồ ăn, mỗi người đều có.

Sau khi trấn an mấy con quỷ quỷ đói chết này, cô cầm một cái hộp giấy nhỏ, do dự trong chốc lát xong mới đi về hướng Nguyên Hạo.

“Giám đốc, đây là xíu mại,” Không chờ anh mở miệng cự tuyệt, cô trước mở miệng nói: “Ăn một chút cũng được, nếu không sẽ đau bao tử.”

“Cô thực ầm ỹ.”

Nguyên Hạo ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn tiếp nhận cái hộp đó cùng với cả gói giấy bên ngoài.

Hai mắt quét một vòng những người khác đang phân đồ ăn bạch tuộc nướng, cá nướng, bánh ngọt đẹp mắt bỏ thêm nhiều bơ dâu tây cùng trái cây ngọt chết người…

Cũng chỉ có điểm tâm của anh là không giống.

Lòng anh bỗng dưng ấm áp.

Cô có chú ý tới sao? Anh ăn không quen điểm tâm đồ ngọt Nhật bản, cho nên cô mới chạy đi mua riêng cho anh xíu mại mang đến? Chỉ có anh có.

Chỉ có anh.

“A, Tương Quân, tôi vừa mới đi qua cửa phòng của cô, có người ở cửa phòng chờ cô nha, hình như là người ở tiệm kimônô, sao cô còn ở nơi này? Không phải là chuẩn bị đi xem mắt sao?” Sophia cùng vào công ty một đợt với Tương Quân, cũng là nhân viên đồng hành lần này, cô cùng Tương Quân quan hệ cá nhân không tệ, vì thế hảo tâm nhắc nhở.

Khóe miệng Nguyên Hạo mới muốn dương lên, chợt nghe thấy câu nói chói tai đó.

Mẹ nó! Anh đã quên, cô gái này buổi tối hôm nay đi xem mắt!

“Gì? Đến sao? Mới ba giờ nha!” Tương Quân nghe vậy hô một tiếng, tiếp theo vội vàng xoay người rời khỏi: “Ai nha! Xong rồi xong rồi…”

Cô vội vội vàng vàng rời đi, Nguyên Hao hé ra vẻ mặt xanh mét, trừng mắt nhìn xíu mại trên tay.

Lớp da màu xanh óng mỏng manh bao lấy thịt nạc, phía trên có viên tôm, coi như hợp với khẩu vị của anh…

“Giám đốc buổi tối mời đại tiệc…” Đám người kia đã ăn no nê, có khí lực trở lại.

“Ấy, ấy, ấy!” Có người vội vàng quát bảo ngưng lại, muốn đồng sự thấy rõ ràng sắc mặt ông chủ.

Vì thế người này nói tiếp người kia, yêu tĩnh không tiếng động nhẹ nhàng rời đi.

“Giám đốc.” Sophia đi cuối cùng chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi, cô quay đầu hỏi thủ trưởng: “Tương Quân cùng cháu trai Hòang đổng gặp mặt, anh sẽ tới sao?”

Anh vì sao muốn đi! Cái cô gái ngốc kia chính mình đáp ứng, còn nói cái gì thích ý, anh mặc kệ cô!

“Tôi sẽ xem xét.” Anh lạnh nhạt trả lời, che dấu sự tức giận bừng bừng trong lòng.

“Phiền toái anh chú ý một chút, Tương Quân tửu lượng rất kém cỏi, một li bia là gục đỗ, nội trong năm phút đồng hồ sẽ say, anh làm ơn, tuyệt đối đừng cho cô lúc xem mắt uống rượu, cô ấy luôn luôn sẽ không cự tuyệt người khác, nếu Hòang đổng rót rượu cho cô ấy, cô ấy nhất định không có biện pháp từ chối.”

Sophia lo lo lắng lắng sau khi nói xong bỏ chạy lấy người, lưu lại Nguyên Hạo một người, có chút đăm chiêu suy tư.

Việc đấu thầu này, Hiệp Tương Quân không cần sử dụng đến, cho nên chỉ có thể làm hậu cần chuẩn bị công tác, cũng giúp mọi người chạy việc, tác dụng lớn nhất của cô là mở miệng, khó khăn lắm mới làm Hoàng đổng trở nên hòa ái dễ gần hơn.

“Shit!” Không biết vì sao, trong lòng có một cơn tức buồn bực thiêu đốt, anh không rõ chính mình vì sao lại khó chịu như vậy.

Bất mãn này vẫn liên tục đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa, anh mới phát hiện chỉ chớp mắt, hai giờ đã trôi qua.

Mạc danh kì diệu, anh tức giận tới hai giờ, lại không biết chính mình khó chịu cái gì…Cái tiếng chuông cửa kia thật sự ầm ỹ chết người!

“Ai a?” Đang định giận chó đánh mèo lên đầu người phía trước, lôi kéo mở cửa anh lại ngây ngốc.

Kimônô màu hồng đào như mùa xuân, trang điểm tươi mát làm cho Tương Quân thoạt nhìn so với tuổi thực tế càng trẻ.

Nguyên Hạo tuyệt tuyệt đối đối rung động, bình thường con gái không trang điểm một khi được hóa trang thích hợp, hiệu quả không chỉ là kinh diễm hai chữ đủ để hình dung.

“Giám đốc…” Tương Quân trên tay mang theo túi xách giống với màu hoa của kimônô, trên vai khóac áo choàng giữ ấm màu trắng.

Cho dù đối với kimônô không biết, cũng có thể cảm giác được trên người chính mình là một bộ quần áo xa xỉ, cũng từ đó biết được Hoàng đổng đối với việc xem mắt lần này coi trọng và còn thật sự có chủ ý.

Nhà thiết kế bị mời riêng đến giúp cô mặc kimônô, giúp cô mặc tốt một thân trang phục và đạo cụ xong, Tương Quân mới cảm thấy chính mình thật sự quá ngây thơ rồi.

Cô đối với việc xem mắt này đột nhiên cảm thấy sợ hãi hẳn lên, muốn tìm một người lấy thêm can đảm, trong đầu nghĩ đến người để chọn, tự nhiên ngay từ đầu liền nghĩ đến Nguyên Hạo người duy nhất có thể bảo hộ cô.

Ngày hôm qua lúc Hoàng đổng vì bọn họ đón gió tẩy trần, nhắc tới chuyện xem mắt, Nguyên Hạo không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, làm cho cô cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy cảm động.

Cô là nhân viên không có sức sản xuất nhất ở ‘Cương’, Nguyên Hạo sớm tính đuổi việc cô, nhưng đối mặt với lúc khách hàng vô lí yêu cầu, anh vẫn là đứng ở bên này ủng hộ cô.

Nếu cô lại cao giọng nói cô thực “Vui”, trong mắt anh, cô hẳn là thực không biết tốt xấu đi! Cho nên hiện tại cô đối mặt với trường hợp tiến thóai lưỡng nan này, cho dù bị anh đùa cợt cũng là xứng đáng.

Nhưng là cô sợ hãi a! Cho nên sau khi đi ra khỏi cửa phòng, cô vẫn ôm tâm tình thử một lần đi đến trước cửa phòng Nguyên Hạo, tuy rằng khả năng xa vời, nhưng hy vọng có thể phát sinh kì tích giúp cô một phen.

“Có chuyện gì?” Thần sắc Nguyện Hạo kinh ngạc đến choáng váng, ngữ khí không tốt đáp lại.

Trong lòng âm thầm mắng, ai đem cô làm thành thành đức hạnh thế này? Để cho ai xem? Cháu trưởng của Hoàng đổng mới từ Anh quốc đến Nhật Bản sao?

“Tôi…Muốn xuống lầu…” Tương Quân đan hai tay lại trước ngực, muốn nói lại thôi, chờ mong lại sợ bị thương tổn nhìn Nguyên Hạo.

Làm chi đến nói với anh? Cô có vấn đề gì sao? Sợ hãi? Hừ, anh có ý tốt giúp cô giải vây, cô không cảm kích, lúc đó không phải nói rất lớn tiếng sao! Không phải nói cô rất thích ý sao?

Nếu rất thích ý, hiện tại bày ra một bộ mặt nhỏ đáng thương làm chi?

“Tôi sẽ bị cô làm tức chết!” Nguyên Hạo áp lực tuôn ra một tiếng rủa thấp: “Nếu không muốn xem mắt, còn nói cô rất thích ý?”

“Bởi vì tôi cảm thấy, chúng ta có cơ hội rất lớn lúc đầu thầu nếu trổ hết tài năng.”

Có nghĩa gì chứ? Việc này cùng vấn đề của anh có liên hệ cái gì.

“Nhưng là nếu bởi vì vậy mà đắc tội Hoàng đổng, ảnh hưởng kết quả đấu thầu thì rất đáng tiếc, anh càng ương ngạnh, sẽ không có kết quả…” Tương Quân giải thích có trật tự nguyên nhân đáp ứng xem mắt của cô.

Một khi anh mở miệng liền làm không khí trở nên căng thẳng, tuyệt không thu hồi uyển chuyển, thực dễ dàng đem khách hàng quan trọng chọc giận.

Đứng ở lập trường của một nhân viên cùng một người phụ nữ, Nguyên Hạo thật thực ngang ngược! Nhưng đứng ở lập trường của “Hiệp Tương Quân”, cô sẽ cảm thấy là lỗi của chính mình.

“Cô làm sao biết tôi không thể ngăn cản ông già kia?” Dám khinh thường anh, làm như là lần đầu anh gặp phải lọai tình huống này sao?

Gây dựng sự nghiệp đã hơn mười năm, Nguyên Hạo ngay cả chính mình đều không đếm được, anh từ chối bao nhiêu ý tốt của khách hàng vì anh sắp xếp xem mắt, ngay cả việc nhỏ ấy cũng không thể xử lý, mười năm này của anh chẳng phải là bỏ trắng?

Nhưng mà nha đầu chết tiệt kia nhưng thật ra nói trúng một sự kiện, anh một khi tức giận, thường thường không để ý hậu quả, mà lúc ấy, anh xác thực có điểm bị sự tức giận của chính mình làm mờ đầu óc.

Vì sao tức giận như vậy?

Nhìn cô trước mắt nhỏ xinh, thoáng chốc có ý tưởng chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp này ở Đài Loan, làm cho người ta nhịn không được muốn quay đầu nhìn bằng hai mắt.

Ngày hôm qua Hoàng đổng cho người đến giúp cô, hiệu quả làm cho ánh mắt người ta sáng lên, vì xem mắt hôm nay, bất luận là trang phục hay là loại trang phục đều là màu sắc tốt nhất, lại càng thêm cẩn thận xinh đẹp.

Nghĩ đến cô không có phản kháng giống như búp bê mặc cho người ta trang điểm, mà cô sẽ mang theo hơi thở ngọt mê người kia, đứng ở trước mặt một người đàn ông xa lạ, hấp dẫn ánh mắt người kia.

Sau đó một khi cô mở miệng, người đàn ông kia sẽ phát hiện giọng nói cô trong trẻo dễ nghe, nói chuyện tốc độ rất chậm, từng chữ từng chữ, rành mạch ngấm vào trong đầu, hơn nữa cô vẫn ngu ngốc không phân biệt được lời nói vui đùa, khơi dậy hiếu kì đặc biệt.

Tiếp theo người đàn ông kia sẽ có cảm tình tốt đối với cô, lại tiếp theo vừa đi vừa đề nghị với trưởng bối ngay tại khách sạn, cuối cùng người đàn ông sẽ triển khai theo đuổi cô ấy.

Cô gái Hiệp Tương Quân ngu ngốc kia, người luôn đối đãi với đồng nghiệp còn thật quan sát tỉ mỉ, biết người kia tâm tình khi nào không tốt, quản anh ta có hay không ăn cái gì, trách cứ đối phương không có uống vitamin chết tiệt gì đó, còn có, đối phương có khả năng cũng không ăn quen điểm tâm ngọt ngán chết người kiểu Nhật, cô sẽ đi thật xa mua xíu mại trở về…

“Tôi… Tôi… Thật xin lỗi.” Tương Quân nghe trong lời nói của anh, ngẫm lại cũng đúng, vì thế thừa nhận chính mình sai lầm.

Biết rõ sẽ bị mắng, bị cự tuyệt, vì sao còn muốn tìm đến anh?

Bởi vì anh là Nguyên Hạo, anh không có gì là không làm được, anh thường chỉ làm những việc người khác không làm được.

Tương Quân mới trước đây thực sùng bái Nguyên Hạo, cảm thấy anh rất lợi hại, Nguyên Hạo năm mười tuổi liền lái xe ô tô xoay vòng, anh mười sáu tuổi liền lên đỉnh Ngọc Sơn nghiên cứu, mười bảy tuổi nghỉ hè trung học, ở Châu Âu tự mình đi du lịch, tự lo tiền tiêu vặt từ nhỏ đến lớn, ngôn ngữ không rõ còn dám ở Tây Ban Nha du lịch, cũng chinh phục đỉnh núi cao nhất Tây Ban Nha – Núi Ted.

Tương Quân mười tuổi cảm thấy Nguyên Hạo thực rất giỏi, chuyện làm cô không dám tưởng tượng, nhưng đến hiện tại hai mươi tuổi, cô vẫn cảm thấy Nguyên Hạo rất lợi hại, tuy rằng sợ tính tình dữ dằn và lớn giọng của anh, nhưng vẫn như cũ không thể kiềm chế đối với anh sùng bái cùng khâm phục.

“Ngu ngốc.” Nguyên Hạo nghe cô giải thích đã muốn mắng cô, nói xin lỗi cái gì? Cô thấy mình sai sao?

Cô chỉ là muốn vì công việc góp một phần tâm lực, trước khi anh làm hỏng không khí muốn bù lại sai lầm, theo lý thuyết, hẳn là anh giải thích mới đúng.

Tính tình Nguyên Hạo thật khó chịu, nhưng nếu cảm thấy chính mình đã sai lầm, anh sẽ thực thẳng thắn nhận sai, làm người đàn ông không chỉ phải kiên cường, còn phải khéo léo.

Nhìn người ngu ngốc trước mắt, thỉnh thỏang chọc anh giận lên như sấm, Nguyên Hạo nhận rõ một sự kiện.

“Tôi không giúp một cô gái sợ hãi, rụt rè, không có nửa điểm tự tin làm đảm bảo.” Anh hừ hừ tức, quay đầu đi vào phòng, đứng ở trước chỗ để rượu, lướt sơ qua rượu khách sạn cung cấp rượu mơ, bia, rượu trắng, rượu có chút ga, trực tiếp cầm lấy Volka, xoay mở bình, đem chất lỏng trong suốt như nước chậm rãi rót vào trong ly thủy tinh trong suốt.

Nguyên Hạo lay động ly thủy tinh, ly rượu gần nhất có kích thước nhỏ, anh cầm ly rượu kia, đi về phía Tương Quân đang khó nén thần sắc lo lắng.

“Lo lắng? Uống hết đi.” Anh đưa ly rượu kia ra, dùng ngữ khí không thể phản bác bức bách cô uống hết.

Rõ ràng vài giờ trước có người nói với anh, tửu lượng của Hiệp Tương Quân chỉ có một ly bia, anh lại chọn một chai rượu nồng độ cao, rót một ngụm muốn cô uống hết.

Đương nhiên không phải muốn cô uống rượu thêm can đảm, mà là do bản thân anh bất an.

“Rượu? Nhưng mà tôi…” Tương Quân vừa nghe hương vị liền cảm thấy đầu chóang váng, lắc lắc đầu lộ ra gương mặt giải thích với anh.

“Cô hiện tại trông như thế này, tôi tuyệt không dám đảm đương làm người tiến cử cô, sắc mặt cô khó coi muốn chết, uống cạn.” Ngữ khí hung ác không kiên nhẫn, bức bách cô uống cạn rượu anh rót, đại khái chỉ có cái cô gái Hiệp Tương Quân ngu ngốc, mới có thể không nghi ngờ anh.

Vẻ mặt cô khó xử lại không thể cự tuyệt, cắn môi dưới, làm cho Nguyên Hạo cảm thấy nếu không khi dễ cô thì tuyệt đối thực có lỗi với chính mình. (Kat: Anh Hạo BT vừa thôi, nhưng mà em thếch!!!)

“Được rồi được rồi, tôi uống.” Không muốn làm cho anh tức giận, không muốn làm anh cảm thấy cô không phải phụ nữ, cô ôm quyết tâm tráng sĩ đọan cổ tay (cắt cổ tay), một ngụm uống cạn Vodka.

Chất lỏng lạt nóng và nồng đốt đau yết hầu, Tương Quân chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí nhắm thẳng hướng ót, mặt nóng quá, mà đầu của cô choáng váng không thôi.

“Ôi chao.” Rượu này thật lợi hại, cô liên tục lắc đầu, lại không làm dịu đi được trận choáng váng khó chịu kia, rõ ràng hai chân đang đứng ổn định trên mặt đất, chân cô đột nhiên mềm mại lảo đảo.

“Như thế nào? Ngay cả đứng cũng không được? Khí sắc tốt một chút, đi thôi, đừng để cho Hòang đổng chờ lâu.” Nguyên Hạo thuận thế dìu cô một phen, đỡ cô đứng vững xong lập tức buông tay, bước ra khỏi cửa phòng đi ở đằng trước.

Rượu kia không chỉ làm cho khí sắc cô tốt lên một chút mà thôi, mà là tốt nhiều lắm, khuôn mặt cô lúc nãy tái nhợt quá đáng giờ trở nên đỏ ửng, xứng với phục trang tươi mát, thoạt nhìn phá lệ mê người.

Nguyên Hạo cảm thấy chính mình nếu lại tiếp tục nhìn cô, nhất định sẽ biến thành sắc lang.

“Giám đốc…” Phía sau truyền đến tiếng la suy yếu, Nguyên Hạo nghe tiếng dừng lại bước chân.

Làm bộ dường như không có việc gì quay đầu, thấy cô dựa vào tường, cố gắng mở to mắt bảo trì thanh tỉnh, từng bước một hướng anh đi tới.

Nguyên Hạo nhíu mày thầm nghĩ, không phải nói một ly bia sẽ say, một ngụm Vodka còn không thể làm cho cô hôn mê sao?

Kiên trì như vậy nhất định phải đi đến tiệc xem mắt? Cô cứ như vậy muốn đi! Không sợ bị bán đi sao? Thật ngu ngốc.

“Sẽ không đâu, có anh a.”

Đột nhiên, thanh âm trong trẻo của cô truyền vào trong đầu anh, Nguyên Hạo hòan hồn mới phát hiện, lúc anh tự hỏi liền bất giác nói ra thành lời, anh đỡ lấy Tương Quân đang say, làm cho thân hình nhỏ nhắn của cô tựa vào trên người, mà cằn nhằn của anh cũng thốt ra.

Nhưng mà câu trả lời của cô, sáu chữ đơn giản như vậy, làm cho bất mãn của Nguyên Hạo biến mất.

“Cô tin tưởng tôi như vậy sao?”

“Vâng.” Tương Quân hỗn lọan, cố gắng làm cho chính mình không bởi vì cồn mà tinh thần mờ mịt.

“Phải không? Cô không phải sợ tôi, sợ muốn chết sao?” Mỗi lần đều đứng cách xa anh hai bước, cho dù lấy thứ gì cho anh cũng giống nhau, dường như sợ anh cắn cô.

“Đúng.” Cô còn có can đảm thừa nhận, nha đầu chết tiệt kia!

Ngay lúc tính tình anh vừa muốn phát tác ra ngoài đã bị Tương Quân bị cồn thao túng lí trí, thiệt tình nói ra.

“Nhưng mà anh là người tốt, anh hùng trong lòng tôi…” Mà cô nói xong câu đó, liền bắt lấy khủy tay tráng kiện của Nguyên Hạo mê man đi.

Nguyên Hạo sửng sốt ba giây, sau đó mỉm cười.

Anh là anh hùng của cô? Cô là nhìn anh như vậy a, nếu là anh hùng, như vậy nhất định phải cứu mỹ nhân, tuy nói khuôn mặt cô cùng lắm chỉ so được với thanh tú đáng yêu, so với với mỹ nhân một chút cũng không bằng, nhưng dù sao cũng không kém, anh thấy thuận mắt là tốt rồi.

Ôm lấy thắt lưng cô, đưa lưng về phía thang máy trở về, ban đầu muốn phản đối cô tham gia cái trò quỷ gì mà xem mắt, mới có thể không từ thủ đọan cho cô uống rượu say không thể tham gia bữa ăn xem mắt, hiện tại nghe thấy cô say, lời nói đáng yêu như vậy…

Đi qua cửa phòng làm việc chung, Nguyên Hạo trực tiếp đi hướng cách vách — phòng của anh.

Nguyên Hạo biết chính mình muốn cái gì, một khi nhận định cái gì thuộc về anh, ngay cả chạm vào anh cũng sẽ không cho người khác chạm vào, mà cô gái chậm tay chậm chân lại thích cằn nhằn của anh, anh đã quyết định giữ lấy.

“Phanh” Một tiếng, dùng chân khép cửa phòng lại, cho dù là bị người khác cho rằng ăn hiếp cô bé Tương Quân này, anh cũng nhận.

Ánh mặt trời vào đông chói mắt, làm Tương Quân đang ngủ mơ tỉnh hẳn, mí mắt bị ánh sáng chiếu thẳng vào, muốn mở to mắt nhưng lại không cam lòng, hơn nữa đầu cô đau quá!

Hơn nữa âm thanh chuông điện bị ấn không ngừng, lại kích thích cơn đau đầu của cô, nhịn không được đem mặt chôn ở gối đầu làm đà điểu xem như không có nghe thấy.

“Ầm ỹ muốn chết, sự tình gì mà sáng sớm đã ấn chuông cửa?”

Thanh âm táo bạo từ người bên cạnh cô truyền đến, Tương Quân cảm giác dược giường vừa di động…. Gì? Đó là… Có người từ giường cô đi xuống sao?

Còn có cái giọng lớn tiếng kia rống đến rống đi, thanh âm sao lại nghe qua rất quen thuộc?

Cô hoảng sợ xoay người, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông lưng trần, hòan hòan toàn toàn không hề che lấp, làn da ngâm đen tạo thành vân da trên lưng theo những đường cong mang mười phần đàn ông, chứa đầy sức sống, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thật sự rất đẹp mắt.

Tương Quân nhịn không được đỏ mặt, cảm thấy mộng xuân này thật sự rất kích thích, đàn ông khỏa thân nha, cô tám phần là còn chưa tỉnh ngủ, mới có thể mơ trên giường cô một người đàn ông khỏa thân, mà người này cầm lấy quần áo trên giường mặc vào, che lấp nice body đẹp mắt.

Làm cho cô giật mình là người đó quay đầu – khuôn mặt kia, anh khí mười phần, mày kiếm đổ dựng thẳng, khuôn mặt ác liệt che kín không kiên nhẫn, nhưng sau khi thấy vẻ mặt cô chấn động, mang theo nụ cười xấu xa xốc lên nửa khuôn mặt đang bị che lấp của cô, trong lúc cô hồ nghi khó hiểu, cả đầu đầy dấu chấm hỏi, cho cô một cái hôn nóng bỏng làm cô hít thở không thông.

“Ngủ tiếp trong chốc lát, ngoan ngõan chờ anh trở lại.” Dùng ngữ khí dụ dỗ anh chưa bao giờ dùng với cô xong, vỗ vỗ đầu cô rồi rời đi

Tương Quân choáng váng, nằm cứng đờ trên giường.

Ôi trời, trời, trời ơi, mộng xuân vọng tưởng này sao lại chân thật như vậy!

Nguyên Hạo nha, đối với cô chưa từng có vẻ mặt hòa nhã, làm sao có thể sẽ cho cô vẻ mặt hòa nhã, còn dùng cái loại giọng nói cho tình nhân này nói chuyện? Thậm chí hôn cô? Cho dù là tình nhân thật sự, anh cũng chưa có dịu dàng quá như vậy.

“Có việc gì? Mới sáng sớm đã ầm ỹ!”

“Giám đốc, Tương Quân cả buổi tối không trở về, cô ấy có thể hay không đã xảy ra chuyện?” Bảy giờ sáng đến ấn chuông cửa của Nguyên Hạo, là Sophia ở cùng phòng với Tương Quân: “Cô ấy ngốc như vậy, sẽ không bị ăn chứ?”

Cô xác thực thực ngu ngốc, cũng thực sự bị ăn, nhưng người ăn là anh, mà không phải cháu trưởng mới học từ Anh quốc về nước của Hoàng lão nhân

Nghĩ đến đây, người Nguyên Hạo nhìn trúng, chết cũng sẽ không cho người khác nhanh chân đến trước.

“Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý.” Nguyên Hạo tiễn Sophia, thần thanh khí sảng chầm chậm trở về phòng, thấy cô ở trên gường vẻ mặt hỏang sợ, dáng vẻ ngu ngốc không ngừng nhéo lên mặt kêu đau đớn.

“Sao lại như thế, sao lại thế? Vì sao lại đau? Không phải mơ sao? Ông trời của ta….” Thẳng đến khi nghe thấy thanh âm của Sophia, Tương Quân mới phát hiện có điểm không đúng.

Một ít hình ảnh đứt quãng xuất hiện trong đầu, vô số những nụ hôn cùng tay chân giao triền, cảm giác da thịt dán lên da thịt, thấy tầm mắt lửa nóng của anh hạ dần dần rõ ràng hiểu được.

Cô say, cô không có đến cuộc gặp xem mắt của Hoàng đổng, uống xong một ngụm rượu do Nguyên Hạo rót để cô thêm can đảm, nhưng cô lại say.

Nửa đêm cảm giác say hơi lui thanh tỉnh, cô cảm thấy phù phiếm không có điểm thật, người cô mê luyến sùng bái hồi còn trẻ ngay tại bên người cô, vì thế cô liền…

“Rất muốn đau sao? Như vậy có đủ đau không?” Nguyên Hạo trong đầu hiện lên ý niệm trêu cợt khi dễ cô, trở lại trên giường nhéo mặt của cô, làm cho cô đau đến kêu lên.

“Rất đau rất đau rất đau đau đau đau đau…” Đau đến nước mắt cũng chảy ra, Tương Quân không thể không thừa nhận, hết thảy chuyện này không phải ảo giác.

Vải lót bên trong, kimônô mặc nửa giờ mới xong, tính cả đai lưng tinh tế đều bị vứt trên thảm.

“Đau chết em, xứng đáng!”

Nhéo mặt cô còn không đã ghiền, Nguyên Hạo bắt đầu cắn lên bả vai trần của cô, lúc này cô mới nhớ tới, đêm qua hai người bọn họ ngay trên giường này làm cái chuyện gì, như thế nào cô lại bị Nguyên Hạo nhanh nhẹn dũng mãnh cường thế chỉnh gần chết vài lần…

Cho nên nói, cô cùng Nguyên Hạo lên giường, mà cô không thể chỉ vào mũi anh nói anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bởi vì anh có hỏi qua cô…

“Anh có thể hôn em chứ?”

“Anh có thể chạm vào em chứ? Anh sẽ nhẹ nhàng mà…”

Mà cô trả lời như thế nào?

Nhìn khuôn mặt anh tuấn nhưng trời sinh lãnh khốc khiến người ta lãnh tránh, cô chỉ có thể ngây ngô cười như một kẻ háo sắc!

Hiện tại, cô nên phản ứng như thế nào?

“A…” Trừ bỏ thét lên chói tai, cô không biết nên như thế nào cho phải.

Tình cảm luyến mộ (mê luyến, hâm mộ) che dấu mấy năm, rốt cuộc không thể giấu kín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.