Dục Vọng Phong Thiên

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Thư Sinh Mạnh Hạo!




Tiết trời tháng 4 . không tính là lạnh ,tự nhiên cũng không nóng đến khó chịu . gió nhẹ vờn qua đại địa , lướt qua bắc mạc , thổi qua đông thổ đại đường,dấy lên một trận bụi như vân vụ. lúc mặt trời xuống núi hình thành một đương cong tuyệt đẹp.Dọc theo biên giới Triệu Quốc là Dại Thanh Sơn,lúc này trên đỉnh đại thanh sơn có một thân ảnh thiếu niên thư sinh ngồi đó.

Thiếu niên nhìn có chút gầy gò tay cầm hồ lô , mặc bộ lam sắc thư sinh trường sam.Xem ra chỉ khoảng mười bảy tuổi, dáng dấp không cao , da ngăm đen ,nhưng đôi mắt trong suốt mang theo vẻ thông minh đĩnh ngộ ,chỉ là lúc này lông mày nhíu chặt làm cho vẻ lĩnh ngộ càng thêm nội liễm .Thần sắc có chút mờ mịt .

-" Lại trượt rồi ..."'

Thiếu niên thở dài , hắn tên Mạnh Hạo, hắn là một gã thư sinh phổ thông ở Vân Kiệt Huyện dưới chân núi đại thanh sơn., lúc thiếu thời song thân đột nhiên thất tung, lưu lại gia tài ko lấy gì làm giàu có , sau mấy năm đèn sách đến hôm nay đã sạch như chùi.

-" Thi ba năm , ba năm nay ngày ngày đều đọc sách thánh hiền đọc đến muốn buồn nôn ,lẽ nào khoa cử thật sự không phải đường tương lai của Mạnh mỗ"?

Mạnh Hạo tự trào, cúi đầu nhìn hồ lô trong tay thần sắc ảm đạm .

-"Lí tưởng làm quan phát tài , làm người có tiền càng lúc càng xa xôi chứ đừng nối đến sau khi có tiền thì đi Đông thổ đại đường... đúng là thư sinh vô dụng".

Mạnh Hạo cười khổ,yên tĩnh ngồi trên sơn đỉnh nhìn hồ lô trong tay, thần sắc càng mờ mịt hơn .Loại mờ mịt sợ hãi tương lai ,mờ mịt đối với bản thân , không biết tương lai làm thế nào , cũng không biết con đường tương lai của mình ở đâu.

Liệu có quý nhân nào nhìn trúng chính mình , hoăc là có vị tiểu thư thâm khuê nào đột nhiên phải lòng mình ,hay là mấy năm sau không ngừng khoa cử.

Những câu hỏi này không có đáp án, đối với một tiếu niên 17 tuổi mà nóii loại mờ mịt này dường như hóa thành một chiếc miệng khổng lồ cắn nuốt bản thân , sự căn nuốt vô hình làm hắn có chút sợ hãi .

-"Sợ rằng làm thầy đồ trong thành mỗi tháng cũng chỉ kiếm được vài ngân lượng, thậm chí chẳng kiếm bằng nghề thợ rèn của Vương bá bá, sớm biết lúc đầu ko đi đọc sách học nghề thợ rèn của vương bá sau này cũng không lo cái ăn cái mặc. Không như bây giờ cái gì cũng không có". Mạnh Hạo trầm mặc .

-"Trong nhà đã không còn lương thục rồi, ngân lượng cũng không còn lại bao nhiêu , lại còn nợ châu viên ngoại ba lạng bạc , sau này ....... làm thế nào đây."

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn trời c lẩm bẩm , thiên không rất xanh rất lớn , xa xa nhìn không thấy điểm cuối , cũng như hắn nhìn không thấu tương lai vậy.

Rất lâu sau ,Mạnh Hạo lắc mạnh đầu lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy nhìn chăm chú,rồi đút vào trong hồ lô, đúng dậy dùng lực ném xuống Đại thanh sơn .

Dưới chân núi Thanh sơn co một con sông , nước sông mùa đông không lạnh , truyền thuyết nói sông này chẩy thông đến Đại Đường .

Đứng trên dỉnh núi lặng lẽ nhìn hồ lô dập dờn trôi xa không chớp mắt như nhìn thấy chính mình nương thân . nhìn thấy tuổi thơ vui vẻ , hồ lô mang theo lí tưởng của hắn, mang theo tương lai giống như sóng nước bao la hùng vĩ của hắn ,càng trôi càng xa , không biết lúc nào đó có ai nhặt được chiếc hồ lô đó nhìn thấy mẩu giấy bên trong .

Mười mấy lân hô hấp trôi qua mạnh hạo thu lại mục quang , ẩn đi thần sắc mờ mịt , hít sâu một hơi , muc quang lộ ra vẻ kiên định.

-" Bất kể thế nào , đọc sách cũng được , làm thuê cũng được , .. tât cả đều phải sống tiếp ."

Tính cách mạnh hạo la như vậy , thông minh đĩnh ngộ mang thêm vẻ kiên cường .nếu không như vầy sau khi song thân thất tung , còn lại một mình đã không thể sinh tồn đến giờ.

Mạnh Hạo nhìn bầu trời lần nữa ánh mắt càng thêm kiên định liền hướng chân núi đi xuống.

" Cứu mạng ...... cứu mạng....."

Nhưng vào lúc này bên sườn núi bỗng có thanh âm yếu ớt truyền đến , thanh âm dường như bị gió thổi tan mất , nhập vào tai mạnh hạo phảng phất khó có thể cảm nhận được.

" Cứu mạng ...... cứu mạng."

Mạnh Hạo đình chỉ cước bộ , tinh tế nghe một lượt ,âm thanh cứu mạng lúc này mới nghe rõ hơn một chút .

-"Cứu mạng........"

Mạnh Hạo bước nhanh ra vách núi nhìn xuống dưới,lập tức nhìn thấy bên vách núi dường như có một khe nứt.,có người thò ra từ đó .Người vẻ mặt mang theo sợ hãi và tuyệt vọng đang kêu gào.

" Ngươi ... chính là Mạnh Hạo , cứu mạng , Mạnh Hạo cứu ta ."

Kẻ thò ra nủa người cũng là một thiếu niên . Hắn nhìn qua là nhận ra Mạnh Hạo ,thần sắc lộ ra kinh hỉ . dường như tuyệt cảnh phùng sinh.

-"Vương hữu Tài ."

Mạnh Hạo nhìn thiếu niên bên sườn núi , người này hắn nhận ra. Đó là nhi tử của thợ rèn Vương bá bá ở huyện thành .

-" Ngươi ... ngươi làm sao chạy đến đây." Mạnh Hạo nhìn qua sườn núi chỗ khe nứt . Chỗ đó vách đá dốc đứng căn bản không thể trèo xuống nêu vô ý trượt chân nhất định ngã xuống Đại hà phía dưới. Hơn nũa nước sông chảy xiết một khi rơi xuống thì chết chắc.

-" Không chỉ có mình ta , còn có huyện bên mấy người,chúng ta đều ở đây , Mạnh huynh trước tiên đừng nói gì cả , nhanh cứu chúng ta ra ."Vương hữu tài vội nói ,có lẽ bị nhốt ở trong đó thời gian dài nên vừa nói xong liền tuột tay chới với nếu không có đồng bạn nắm chặt y sam , thì đã trượt tay rơi xuống , dọa cho Vương hữu tài sợ tái mặt.

Mạnh hạo thấy vậy rất lo lắng , nhưng chỉ có một mình trên đỉnh núi ko có dây thừng muốn cứu người cũng không có cách , lúc này quay đầu nhìn lại thấy mãn sơn dây leo , song mục liền phát quang lập tức tìm dây leo . Hắn thân thể yếu nhược nên phải dùng hai nén nhang thời gian mới tìm đủ dây leo , thở dốc một hơi trọc khí liền vội vàng cuộn lại dây leo quay lai bên vách núi , vừa kêu Vương Hữu Tài vừa thả dây xuống vách đá.

-" Ngươi vẫn chưa nói làm sao các ngươi xuống dưới đó được." Mạnh hạo vừa thả dây vừa hỏi .-" Bay !" lên tiếng không phải Vương Hữu Tài. mà là chùng bảy tám tuối hổ đầu thiếu niên bên cạnh .-" Nói nhảm, bay cái gì , ngươi bay xuống được sao bây giờ không bay lên đi"

Mạnh Hạo trào phúng , dứt khoát kéo chếch dây leo sang một chút .

-" Đừng nghe hắn nói nhảm , chúng ta bị một nữ nhân biết bay bắt đến đây. Nói là muốn mang chúng ta đi cái gì tông làm tạp dịch ."Vương hữu tài vội vàng nói , sợ Mạnh Hạo thu lại dây leo.

-" Lại nối nhảm , biết bay ? đó là tiên nhân trong truyền thuyết , ai mà tin được ."Mạnh Hạo nhớ lại những cố sự trong điển tịch , có không ít sự tích gặp qua tiên nhân kết quả đều thành nhũng câu truyện của tiền nhân , nhũng việc như vậy chỉ la bịp người trong sách vở thôi.

Nhìn thấy dây leo đã đến chỗ khe nứt trên vách núi .Vương Hữu Tài đã nắm được đầu dây. nhưng vào đúng lúc này , Mạnh Hạo cảm thấy phía sau có một trận âm phong thổi qua , dường như bốn phía nhiệt độ giảm xuống . Toàn thân run rẩy lúc quay đầu lại lập tức kinh hô,suýt chút nữa trượt chân rơi xuông vách núi . Một nữ nhân mặt trắng nhìn không ra tuổi , toàn thân mặc ngân sắc trường bào , mặt vô biểu tình đứng đó nhìn Mạnh Hạo, nữ nhân này dung mạo tuyệt mỹ , chỉ là quá trắng , trắng đến âm hàn , cảm giác như vừa chui ra từ hầm mộ vậy .

-" Có chút tư chất , nếu như tự tìm đến cũng là tạo hóa của ngươi."

Thanh âm này nghe như tiếng xương cốt ma sát , hơn nữa nữ nhân này song mục dường như ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị , làm cho Mạnh Hạo vừa nhìn lập tức toàn thân lạnh giá , dường như trước nữ nhân này hắn bị nhìn thấu toàn thân , không còn chút gì bí mật. Vừa nói xong .

nữ nhân liên vẫy tay lập tức có một trân lục phong cuốn lấy Mạnh Hạo . Mạnh Hạo kinh hô ,liền rơi xuống sườn núi . Một màn này nhanh chóng làm cho Mạnh Hạo đại não trống rỗng ..

Khi đến bên ngoài khe nứt , nữ nhân nhấc tay vẫy trực tiếp ném Mạnh Hạo vào trong khe nứt , trong lục phong nàng cung bước vào khe nứt . lúc nàng tiến vào làm Vương Hữu Tài ba người bị dọa cho thối lui liên tục.

Nữ nhân này cũng không lên tiếng chỉ ngẩng đầu nhìn sợi dây leo phía trên.

Mạnh Haạo toàn thân run rẩy, nội tâm khẩn trương, sau khi bò đậy nhanh chóng nhìn bốn phía, khe nứt không lớn , bên trong rất nhỏ, vài ngườ đứng đã không còn nhiều chỗ trống.

Khi mắt hắn dừng lại bên cạnh Vương hữu tài , thấy thiếu niên bên cạnh, mộlà hổ đầu gia hỏa, ngoài ra còn một mập mạp trăng trẻo thiếu niên , hai người vào lúc này run rẩy, thần sắc sợ hãi, có vẻ như sắp khóc đên nơi

-"Nguyên là còn thiếu một người ,vậy ngươi cùng bọn hắn cùng đi thôi."

Nữ nhân mặt trắng dường như không chút tình cảm không còn nhìn dây leo nữa mà mục quang rơi trên người Manh Hạo.

"ngưoi...... ngươilà ai."

Mạnh Hạo đè nén nội tâm hoảng loạn, hắn đã đọc rất nhiều sách, tính cách mạnh mẽ, mặc dùsợ hãi, nhưng hắn biết không bây giờ phải lúc lo lắng .

Nữ nhân không lên tiếng, tay phải nâng lên, lục phong xuất hiện lần nữa, cuốn lấy Mạnh Hạo ,Vương hữu tài bọn hắn cùng với nữ nhân này bay ra khỏi khe nứt, trực chỉ thiên không mà đi, chớp mắt đã không thấy tung ảnh, chỉ còn lại Đại thanh sơn vẫn còn tồn tại như bức tranh sáng tối dần dần tan chảy vào màn đêm.

Mạnh hạo mặt mày trắng bệch, nhìn thấy bản thân trong lục phong hoành độ thiên không, phi hành trong thiên địa , phía trước gió tạt vào miệng hô hấp cũng khó khăn , nhungwtrong đầu hắn chỉ hiện lên một chữ ._"tiên nhân." ?

Mạnh Hạo chỉ kiên trì được mười lần hô hấp trước mắt chợt tối sầm liền hôn mê đi.

Khi hắn mở mắt ra, đã trên một phiến đá xanh trên sườn đồi, bốn phía bao quanh bởi những răng núi , vân vụ lươn lờ chắc chắn không phải thế giới trần tục, có thể thấy một số lầu các thanh mỹ được bao quanh bởi các dãy núi.vô cùng lạ lẫm.

Bên cạnh hắn và hai thiếu niên khác, lúc này đều đã tỉnh, ngồi run rẩy hoảng loạn nhìn nữ nhân đang đứng phía trước quay lưng lại bốn người.

Phía trước nữ nhân có hai nam nhân vân lục sắc trường bào, tuổi tác khoảng hai mươi tuổi , song mục lõm sâu , đòng tử màu lục nhạt , lam người nhìn vào thêm kính sợ .

-" Từ sư tỷ thật là hảo thủ đoạn , một lần xuất môn liền đem về bốn tiểu oa co tư chất ."

-một trong hai người mang theo vẻ mịnh nọt nói.-" mang bọn hắn đến khu tạp dịch'' .Nữ nhân thần tình lạnh nhạt , một cái cũng không thèm nhìn Manh hao bốn người,bước lên một bước hóa thành một đạo trường hồng tiến vào răng núi ko thấy bóng dáng .

Lúc này Mạnh hạo đã hồi phục tinh thần , hắn nhìn chằm chằm vào vị trí nữ nhân biến mất, ánh mắt dần lộ ra thần sắc bản thân hắn mười năn trở lại đây không có, nội tâm hăn sôi sục .

- " Tạp vụ , đây là làm công cho tiên nhân, chắc là kiếm được không it đây,Mạnh hạo có chút mong chờ , bởi vì hắn nhìn ra người ở đây không muốn hại mạng hắn.

-"Từ sư tỷ đã đến ngưng khí thất tầng , được chưởng giáo ban cho phong phiến , nên chưa đến trúc cơ vẫn có thể phi hành thật làm , ghen ty."

Một tu sĩ lục bào khác nói , sau đó mang theo vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn đám Mạnh hạo bốn người.-" Ngươi, ngươi theo ta đến khu tạp dịch phía nam "Hắn chỉ Vương hữu tài thiếu niên đầu hổ,

-" Đây ... đây là địa phương nào?"bị chỉ trúng Vương hữu tài run rẩy khai khẩu .

-" Hạo sơn tông".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.