Dữ Tích Thù

Chương 12: Chương 12: Tư ức lam sam (11)




Bạch Ngọc Đường tới bây giờ đều không nghĩ rằng, đời mình, vẫn còn có thể gặp lại Triển Chiêu, khi còn sống.

Triển Chiêu, ở hai năm trước, y đã chết rồi…

Bạch Ngọc Đường ngồi ở cửa sổ nhã gian đối diện đường phố của Quân Mẫn lâu, dưới cửa sổ, người đi đường vội vã tới lui, bất động thanh sắc, giống như không có chuyện gì xảy ra, lại làm Bạch Ngọc Đường phải siết chặt chén rượu trong tay.

Nếu là A Mẫn, chắc phải ra vẻ khác, dù sao, nàng luôn để Triển Chiêu trong tim.

Bạch Ngọc Đường mím môi, tiếp tục dính tầm mắt vào trên người thanh niên mặc trường san màu xanh lam, dắt tay tiểu hài nhi, bộ dáng chừng ba tuổi trên đường phố.

Là người giống người, hay còn là…

Bạch Ngọc Đường chợt nốc một ngụm Nữ nhi hồng, nhưng hắn cũng không dám phi qua cửa sổ đi hỏi cho ra nhẽ.

Triển Chiêu y hai năm trước, đã đi rồi…

Mặc dù hắn từng có một khoảng thời gian không tiếp nhận nổi việc ấy, nhưng lúc này, hai năm sau, hắn đã xem chuyện kia, thành sự thật.

Triển Chiêu đã chết.

Nhưng, lại nghĩ lại, chứng cứ chuyện Triển Chiêu đã chết, tựa hồ cũng chỉ có thanh Cự Khuyết đã gãy thay thế Triển Chiêu hạ táng mà thôi, những cái khác, không tìm ra được.

Không có xác Triển Chiêu, thậm chí, cả Bàng Thống ở bên cạnh Triển Chiêu lúc ở chiến trường, cũng chỉ thấy một bóng hình ngã xuống.

Khi đó, Triển Chiêu chắc chưa chết.

Sau đó, đột nhiên xuất hiện bão cát, vì vậy, không thể tìm ra thi thể của Triển Chiêu.

Chuyện đương nhiên như vậy.

Nhưng, nếu ở trong cát bụi kia, có người mang Triển Chiêu đi thì sao? Nếu kịp thời chữa trị, có lẽ Triển Chiêu vẫn sẽ sống được rất tốt đi?

Chén rượu trong tay Bạch Ngọc Đường phát ra tiếng nứt nhỏ nhẹ, hắn vô thức dùng tới nội lực.

Chén rượu thủy tinh bể nát bét, trên tay Bạch Ngọc Đường chảy đầy rượu rồi, mới phục hồi lại tinh thần, vẫn không có phản ứng.

Nếu Triển Chiêu còn sống, vậy hai năm qua, hắn làm thế làm gì?

Có lẽ, chỉ vì cho hắn hiểu, trong đầu hắn Triển Chiêu có được địa vị gì.

Thanh niên dắt tiểu hài nhi trên đường hình như cảm thấy có tầm mắt kỳ quái bám vào thân thể, mới khựng lại một chút, sau đó bế đứa bé lên.

Mặc dù thanh âm trên đường phố huyên náo, mà Bạch Ngọc Đường vẫn có thể phân biệt được giọng nói thanh lãng đó.

“Ký nhi ngoan, hôm nay chúng ta về trước đi, mẫu thân chờ chắc sốt ruột rồi…”

Hắn cũng nghe được giọng thanh thúy của tiểu hài nhi, “Được!”

Mẫu thân…

Bạch Ngọc Đường trừng to ánh mắt nhìn về phía thanh niên ở dưới, bất giác mang theo lạnh lẽo.

Hai năm qua Bạch gia sống như thế nào, Triển Chiêu ngươi thế mà hay, một mình âm thầm chạy tới chỗ khác sanh con dưỡng cái, đã vậy, ngươi đừng xuất hiện lại cũng được, ta sẽ xem như ngươi đã chết, ngươi lại còn chạy tới trước mặt Bạch gia, thế là thế nào?

“Nhị thúc, nhị thúc…”

“Ừm, sao thế?”

“Ký nhi vừa rồi ăn đồ ngọt hơi nhiều, nhị thúc đừng méc mẫu thân được không?”

Bạch Ngọc Đường sững sờ, cúi đầu thấy đứa bé trong lòng thanh niên mặc lam y kia, đang bất an siết chặt ngón tay, đột nhiên bật cười.

Tính tình của Triển Chiêu, làm sao có thể vì một nữ nhân mà bỏ lại đạo nghĩa, đại nghĩa?

Hắn cũng ngu, hài tử kia đã ba bốn tuổi rồi, Triển Chiêu năm đó ra chiến trường là chuyện chính xác, bị trọng thương cũng do Bàng Thống tận mắt nhìn thấy, cho dù y thật sự còn sống, cũng phải dưỡng thương thật lâu, làm sao có thời gian đi sanh con chứ?

Đúng là nghĩ nhiều.

Bạch Ngọc Đường hướng trong miệng đổ một hớp rượu, môi nở một nụ cười, đặt chén rượu xuống, xoay người bay qua cửa sổ.

Mặc dù, trước giờ Triển Chiêu đều không cho hắn sắc mặt gì tốt, nhưng…

Triển Chiêu đã đứng trước mặt hắn, nếu hắn còn y như năm đó, ngoại trừ đao quang kiếm ảnh ra, đối với y chỉ có chê cười, như vậy kết cục của hai người, có lẽ sẽ không có gì thay đổi.

Cần sửa chiến thuật.

Bạch Ngọc Đường cũng không tiến lên nói chuyện, chỉ chậm rãi bước theo sau lưng Triển Chiêu.

Trước tìm ra nơi dừng chân của Triển Chiêu đã, sau này, chờ sau hãy nói.

Triển Chiêu ôm đứa bé, tuy nhìn qua không có gì bất thường, nhưng dĩ nhiên cũng không thanh tĩnh, Bạch Ngọc Đường đi theo sau lưng Triển Chiêu có thể thấy thanh niên áo lam ưỡn lưng thật thẳng, rõ ràng căng thẳng.

Bạch Ngọc Đường khẽ cười một tiếng, con mèo đần này, cho dù cách nhau đã lâu, vẫn không bỏ được thói xấu nghiêm trang.

“Huynh đài suốt một đường đi theo Triển mỗ, có chuyện gì muốn nói?” Triển Chiêu vẫn không nhịn được.

Nếu đi một mình, đấu với hắn một trận cũng chả sao, nhưng hôm nay còn mang theo Ký nhi, nếu có tranh chấp chỉ sợ bất lợi ở mình, nếu có thể hảo hảo nói chuyện là tốt nhất.

Nếu không được, y cũng không thể để hắn làm chất nhi nhà mình bị thương tổn.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hắn không ngờ Triển Chiêu sẽ hỏi như vậy.

Hắn cứ cho la, Triển Chiêu đã sớm biết, người theo sau lưng y, chính là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía hắn rất vô tội, cũng rất cảnh giác, giông như với y mà nói, hắn cũng chỉ là một người xa lạ có thể gây hại với y bất cứ lúc nào, thậm chí còn là địch.

Bạch Ngọc Đường siết chặt Họa Ảnh trên tay, hắn sợ mình mất khống chế, hắn sợ mình sẽ kéo cổ áo Triển Chiêu mà chất vất, “Vì sao ngươi không nhớ ta.”

Nhưng, hắn cũng không có tư cách đi chất vấn Triển Chiêu.

Xem như y quên hắn thật, thì sao chứ? Hắn không phải Đinh Nguyệt Hoa, không có tư cách hỏi y vì sao y bỏ mặc hai năm như thế.

Đang giằng co, tiểu hài nhi vùi trong lòng Triển Chiêu ngược lại bị quên mất.

Cho đến khi thanh âm giòn giã của nó lần nữa xuất hiện, “Nhị thúc, mẹ bảo, ai mặc đồ trắng đều là người xấu, chúng ta đừng nói chuyện với người xấu nữa, Nhị thúc mang Ký nhi về nhà được không?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường thật lâu, cuối cùng vẫn gật, “Được, chúng ta về…”

Bạch Ngọc Đường nổi giận, “Gia có cho các ngươi đi rồi sao?”

Triển Chiêu cau mày, “Huynh đài…”

Đang lúc Triển Chiêu đang khó nghĩ, Bạch Ngọc Đường cũng nhận thấy có gì không đúng.

Nếu là Triển Chiêu lúc thường, phải gọi hắn là “Bạch huynh.” Một cách gọi lãnh đạm, xa lạ, nhưng xưng hô bây giờ còn lạ hơn năm đó.

Huynh đài…

GIống như hắn với y tới nay vẫn chưa từng quen biết nhau vậy.

“Triển Chiêu, ngươi còn nhớ ta không?”

Thanh niên lam y quan sát Bạch y nhân từ trên xuống dưới, nhẹ nhíu mi, qua một lúc lâu sau, mới không xác định lắm đọc lên một cái tên, “Bạch Ngọc Đường?”

Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi, “Thật khổ cho Triển Chiêu ngươi còn nhớ ta…”

Vốn cứ tưởng quan hệ của hai người lại trở về như xưa, tuy Triển Chiêu bây giờ cũng không có mấy hảo cảm với hắn, nhưng y cũng không phải người dễ dàng buông tha như vậy, trong tim Triển Chiêu không có người, sau này chỉ cần để ý nhiều một chút, có lẽ, quan hệ giữa hai người có thể thay đổi được.

Đến cuối cùng có lẽ cũng không phải không thể làm được tình nhân.

Vậy mà, thế sự vô thường.

Bạch Ngọc Đường không ngờ, thanh niên áo lam trước mặt hắn, khẳng định lắc đầu, “Không, Triển mỗ không biết huynh, bất qua lời đồn đãi về Cẩm mao thử trên giang hồ rất nhiều, cho nên Triển mỗ mới lớn mật suy đoán, cũng chỉ tình cờ đoán trúng mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường bối rối.

Triển Chiêu nói, y không biết Bạch Ngọc Đường, y chỉ nhớ vào lời đồn đại giang hồ mà nhận ra hắn…

Nhưng, hai năm trước, chuyện tình của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường chấn động tới mức ai cũng biết, nếu là Triển Chiêu, chỉ cần liếc mắt qua, cũng phân biệt được có phải Bạch Ngọc Đường hay không.

Đã bao nhiêu lần, chỉ cần một tiếng gió, Triển Chiêu cũng biết được người đến có phải là con chuột trắng trên Hãm Không Đảo hay không.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng tỉnh táo, Triển Chiêu hiện giờ đứng trước mặt hắn có cái gì đó rất sai, cùng Triển Chiêu năm đó hắn biết, tuy dáng dấp vô cùng giống, thậm chí có thể xem là từ một khung khắc ra, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn nhìn ra chuyện không đúng.

Mặc dù tính cách có thể giống nhau từng ly từng tí, đều nghiêm túc như thế, như, người trước mắt cũng không biết được rất nhiều chuyện Triển Chiêu đã từng biết.

Thậm chí, khí tức trên người Triển Chiêu, tỏa ra cũng có chút khác biệt với năm ấy.

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ Triển Chiêu năm ấy, há miệng ra nuốt vào đều mang ôn hòa, nhưng hôm nay, dường như lẫm liệt hơn một chút.

Bạch Ngọc Đường đem người đối diện ra quan sát từ trên xuống dưới.

Cho dù, lúc này, rất nhiều chứng cớ chứng mình, người trước mắt không phải là Triển Chiêu đã chết trận hai năm trước, nhưng, hắn vẫn muốn tin tưởng, y chính là Triển Chiêu.

“Ngươi là Triển Chiêu.” Hắn nói hết sức khẳng định, dù trong lòng hắn đã bắt đầu dao động.

Thanh niên gật đầu, “Chính là tại hạ.”

Thường Châu, Vũ Tiến Triển Chiêu.”

Người đối diện vẫn gật đầu, “Không sai.”

Y không giống đang nói dối, huống chi nói dối như thế căn bản không có ý nghĩa gì, không lẽ có người muốn lấy thân phận của Triển Chiêu lấy món gì từ trên người Triển Lâm?

Cái này cũng không thể, tin Triển Chiêu chết đã sớm truyền ra khắp giang hồ, hai năm trước, người này đã bị giang hồ xem như người chết, cho dù công phu y lúc còn sống tốt thế nào, có giá trị lợi dụng như thế nào, thì sau khi y chết rồi, cũng không còn gì cả.

Như vậy, y phải là Triển Chiêu, chẳng qua, có chút ngoài ý muốn.

Là cái gì ngoài ý muốn đây?

Chỉ sợ, còn phải điều tra từ nơi Triển Chiêu xuất hiện lần cuối cùng – Hảo Thủy Xuyên.

Nhìn tình hình Triển Chiêu hiện tại, hình như rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ.

Bạch Ngọc Đường cười khổ, ngay cả Bạch Ngọc Đường này, y cũng phải từ “tin tức giang hồ” mà biết, làm sao biết được Thử miêu chi tranh năm ấy, lài từ đâu nhớ ra quan hệ không nói rõ được giữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường?

“Triển Chiêu, ngươi có biết…”

Bạch Ngọc Đường mím môi, hắn không cam lòng với chuyện hắn chỉ là một kẻ xa lạ trong đầu Triển Chiêu, cả một người khách qua đường cũng không tính, hắn muốn y nhớ lại, nhớ lại toàn bộ chuyện đã qua giữa họ, mặc dù những ký ức đó cũng không phải hết sức đáng giá.

Vậy mà trời không chiều lòng người, lời nói của Bạch Ngọc Đường bị một chưởng hung hăng cắt đứt.

Là nữ nhân trước đó đã tới phủ Khai Phong mang đồ của Triển Chiêu đi.

Bạch Ngọc Đường đang phiền muộn, lại nghe thấy tiểu hài nhi dùng tiếng kêu thanh thúy gọi, “Mẫu thân”, cũng nghe được lời dặn dò dịu dàng hiếm có của nàng, “Tiểu Chiêu, đệ đưa Ký nhi về trước, chuyện chỗ này giao cho đại tẩu, đúng rồi, đại ca đệ nói, chúng ta chuẩn bị về, đệ quay lại rồi nhớ chuẩn bị đàng hoàng một chút.”

Triển Chiêu không nói, giấu giấu hài từ trong lòng, nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn đại tẩu mình, cuối cùng gật đầu, “Vậy, đại tẩu cẩn thận, hắn trông có vẻ không tệ…”

“Đừng sợ, đại tẩu đệ có độc phòng thân, trên đời này cũng không có mấy người có thể đoạt được mệnh tẩu.”

Chờ tới khi Triển Chiêu đi xa, nữ nhân mới thu lại thần sắc ôn hòa trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, như mang theo băng đao, ”Bạch Ngọc Đường, ta có lẽ đã xem thường ngươi, thế mà cũng để ngươi tìm ra tiểu Chiêu, bất quá, người hẳn cũng nhìn ra, nó đã sớm không nhớ ngươi rồi…”

“Vì sao? Triển Chiêu vì sao lại mất trí nhớ?”

“Vì sao? Vì ta đã hạ cổ trên người nó.” Nữ nhân hạ tròng mắt, khẽ thở dài, “Nếu bây giờ nó nhớ ra chuyện đã quên, có lẽ sẽ mất mạng…”

“Cô…”

Chẳng qua, không chờ Bạch Ngọc Đường nói xong, nữ nhân nhún mũi chân, đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.