Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 1: Chương 1: Xuyên qua




“Thử vai Tiếu Ngạo Giang Hồ, ba giờ chiều mai tại phòng 208 tòa nhà Lệ Tinh, đừng muộn.” ca một tiếng, điện thoại chỉ còn tiếng đô đô vang lên.

Người đại diện của Tề Bạch còn phải phụ trách vài ngôi sao, công việc xoay quanh cả ngày, gọi điện cũng càng ngày càng ngắn gọn. Tề Bạch không thèm để ý cười cười, xoay người đi về phía giá sách.

Tin Tiếu Ngạo Giang Hồ thử vai hắn cũng biết, nghe nói nhân vật cơ bản đều chọn được rồi, chỉ có vai Đông Phương Bất Bại là vẫn còn tranh cãi.

Đông Phương Bất Bại là một nhân vật rất trọng yếu trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, mức độ được chú ý không thua gì Lệnh Hồ Xung.

Hơn nữa nhân vật này tính cách thực phức tạp, không thể đem hắn diễn thành một người nam nhân, cũng không thể đem hắn diễn thành một nữ nhân.

Quan trọng là phải biểu hiện ra khí thế rằng hắn là một ma giáo giáo chủ thiên hạ đệ nhất cao thủ tàn nhẫn, lại phải biểu hiện ra hắn có khát vọng trở thành một nữ nhân được nam nhân ôm trong lòng cùng tự ti đối với thân thể không trọn vẹn.

Nhân vật như vậy rất khó nắm chắc, có thể khẳng định rằng, tương lai sau khi đóng máy bộ phim, tuyệt đại bộ phận tranh luận đều dừng ở sức diễn trên người diễn viên thủ vai Đông Phương Bất Bại. Diễn tốt tránh không được bị mắng, diễn không tốt lại càng bị mắng.

Tề Bạch thực thích nhân vật Đông Phương Bất Bại này, nhưng hắn biết, khí chất của mình cũng không thích hợp. Chính là nếu người đại diện đã thông báo, cũng không cần thiết phải khiến cho nhau không thoải mái, buổi thử vai ngày mai vẫn là đi thì hơn.

Ngày hôm sau vừa đến hội trường, Tề Bạch đã được thông báo, bởi vì nhân vật Đông Phương Bất Bại này tính cách đặc thù, người phỏng vấn vòng đầu tiên đều phải hóa trang.

Nam thì thay nữ trang, xem có xinh đẹp tự nhiên hay không.

Nữ thì thay nam trang, xem có anh khí hay không.

Tề Bạch còn chưa có phản ứng lại đã bị tiểu đệ phụ trách trật tự túm đến phòng hóa trang, nhân viên hóa trang tay chân không ngừng đem một bộ đồ đỏ thẫm hoa lệ đến, chốc lát, Tề Bạch tiểu thư xuất hiện.

Mọi người trong phòng hóa trang nhịn không được nở nụ cười, Tề Bạch vốn đã đẹp, thay nữ trang cũng không làm cho người ta có cảm giác chẳng ra thể thống gì.

Chính là khí chất của hắn thực nho nhã, thoạt nhìn không giống như là ma giáo giáo chủ, mà giống như một vị tiểu thư phong gia nghiêm cẩn. Hơn nữa vẻ mặt hắn xấu hổ quẫn bách lại làm cho người ta nghĩ muốn đùa giỡn vài câu.

Nhân viên hóa trang Allan cùng Tề Bạch có quen biết, cười xấu xa hai tiếng, vươn ngón tay nâng cằm Tề Bạch, trêu đùa “tại hạ vô cùng quý trọng Tề đại tiểu thư, chẳng biết có được hay không hãnh diện, hôm nay bồi tại hạ cùng ăn bữa tối?”

Tề Bạch vừa bực mình vừa buồn cười liếc Allan một cái, xoay người đi về phía sau phòng thử vai xếp hàng chờ phỏng vấn.

Phòng hóa trang ở tầng ba, phòng phỏng vấn ở tầng hai, Tề Bạch mặc một thân nữ trang cũng không muốn đi thang máy, quyết định đi thang bộ xuống lầu.

Hiện tại trên cơ bản rất ít người đi thang bộ, Lệ Tinh có ba thang máy, thang bộ chỉ làm lối thoát hiểm. Chẳng những chật hẹp, không có cửa sổ, lại ngay cả bóng đèn cũng không có.

Tề Bạch một tay đỡ tay vịn, chậm rãi đi xuống dưới. Mới vừa bước được vài bước liền nghe được bên dưới truyền đến tiếng thùng thùng đông, có lẽ có người không kiên nhẫn chờ thang máy, cũng đi thang bộ.

Tề Bạch đứng bất động, nghĩ rằng chờ đối phương đi qua rồi mình lại xuống tiếp. Lại không nghĩ rằng người lên lầu bởi vì không nhìn thấy, thẳng tắp hướng về phía mình đi tới.

Trong cầu thang tối đen một mảnh, không khí quá mức khủng bố, Tề Bạch sợ mình nói chuyện sẽ làm người khác giật mình, chờ người nọ đi đến trước mặt mới nhẹ giọng nói “có người”, sau đó một tay túm tay vịn, một tay giúp đỡ đối phương một chút.

Cũng không nghĩ đối phương chấn kinh quá mức, sợ tới mức tay chân khua loạn, hơn nữa trên tay vịn bám bụi, Tề Bạch nhất thời không có nắm chắc, ngã ra ầm ầm lăn xuống, đầu đập mạnh xuống đất một cái, liền mất đi ý thức.

Chờ tới lúc Tề Bạch tỉnh lại, hắn thấy một căn phòng cổ kính.

Thân là diễn viên, hắn tự nhiên biết căn phòng như vậy không phải là do dựng cảnh.

Hơn nữa gần đây vì thuận theo đại chúng đã sản xuất rất nhiều bộ phim xuyên không, Tề Bạch đối với từ xuyên qua này cũng là tương đối quen thuộc, theo bản năng liền cúi đầu nhìn tay mình, một đôi tay rất quen thuộc, chắc chắn là hắn không sai.

Hắn sờ sờ đỉnh đầu, còn mang theo tóc giả. Trên người còn có một kiện áo lót tơ lụa thuần trắng, đường may tinh tế, cấp bậc bất phàm.

Tề Bạch nhẹ nhàng thở ra, thân thể này nọ vẫn là của mình, hơn nữa hắn còn nhớ rõ mình mặc một thân nữ trang chẳng ra gì, cái này thật sự dọa người.

Dù sao lúc trước bị ngã một cái, Tề Bạch ngồi dậy liền cảm thấy mệt mỏi. Nghĩ rằng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi, khẩn trương thì làm được gì, nói không chừng vừa tỉnh dậy, lại phát hiện ra là nằm mơ đi. Hắn chính là người có tư tưởng lạc quan như vậy, nghĩ thông suốt xong, liền thanh thản ổn định túm chăn nằm xuống tiếp tục ngủ.

Mơ mơ màng màng cảm giác bên người có tiếng tất tất tốt tốt, Tề Bạch mở mắt nhìn sang bên cạnh, một tiểu nha hoàn bộ dáng cổ đại vừa lúc nhìn qua.

“Tiểu thư tỉnh? Có chỗ nào không khỏe?” Tiểu nha hoàn hạ mi mắt, thanh âm ôn nhu mà quy củ rõ ràng.

Tiểu thư? Tề Bạch cảm thấy mặt mình nóng lên, quần áo của mình đều bị thay đổi, đối phương tự nhiên biết giới tính của mình, hiện tại lại vẫn như cũ gọi mình là tiểu thư, chẳng lẽ là do mặt mũi mình đi?

“Quần áo này chính là…… chính là……” Dù sao cũng là đối với một cái tiểu cô nương, Tề Bạch cũng không biết giải thích như thế nào, cũng không thể nói mình là con hát đi, hắn nhớ rõ con hát địa vị thực là đê tiện, đành phải nói “tại hạ là nam”. (con hát: ý anh nói là diễn viên, thì cũng là đóng kịch mua vui cho người khác ý mà)

Tiểu nha hoàn dừng một lúc, liếc nhanh Tề Bạch một cái, thấy hắn một bộ dáng nghiêm túc đỏ mặt xấu hổ, thấp giọng nói “Tiểu thư bị thương té xỉu ở Hắc Mộc nhai, được giáo chủ cứu, giáo chủ mệnh Y Lục chăm sóc tiểu thư.” Hai chữ cuối cùng nhấn mạnh, tựa hồ đã được chỉ định từ trước.

Tề Bạch sửng sốt, Hắc Mộc nhai? giáo chủ? Trong đầu không thể kìm hãm xuất hiện một ý niệm cẩu huyết, hắn chần chờ nói “giáo chủ nhà ngươi là……?”

Tiểu nha hoàn nhíu nhíu mày, trầm giọng nói “tục danh của giáo chủ nô tỳ không dám xưng, nơi này chính là Hắc Mộc nhai, ngươi nghĩ giáo chủ nhà ta là ai?” Một đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Tề Bạch nói “không biết tiểu thư là như thế nào lên được Hắc Mộc nhai, lại là bị người nào gây thương tích…… lại vì sao mặc nữ trang?”

Tề Bạch chính là vẻ mặt dại ra lẩm bẩm nói “Đông Phương Bất Bại……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.