Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 5: Chương 5: Gió lạnh thổi qua, hoa rơi đầy đất, dư hương còn lưu




Đông Phương Bất Bại ngày hôm qua ngủ không tốt, buổi sáng lúc tỉnh dậy có chút miễn cưỡng, rửa mặt cho thanh tỉnh chút, tới lúc ngồi vào bàn ăn cơm, đã trở lại bộ dáng Đông Phương giáo chủ cả người tản ra khí phách.

Đêm qua hơi thở tản ra thản nhiên ưu thương lại mang theo vài phần hương vị dâm mỹ cùng lửa nóng có thể đem người thiêu trụi trải qua, đã muốn giống như hoa tươi bình thường, ở trong cơn gió rét buốt rơi đầy đất.

Tuy rằng đêm qua Đông Phương Bất Bại lúc bị dục hỏa thiêu từng ảo tưởng làm cái gì đó với Tề Bạch, nhưng như vậy thật giống như các nam nhân trong kỹ viện lúc động tình kêu người đến, đợi đến sáng hôm sau, kỹ nữ thì vẫn là kỹ nữ, khách làng chơi nhưng lại không còn là khách làng chơi nữa, ý niệm ngọt ngào đêm qua của Đông Phương Bất Bại như sương sớm tan rã trong ánh mặt trời.

Không phải Đông Phương Bất Bại hoa tâm, y đến bây giờ còn không có tư cách hoa tâm, bởi vì Đông Phương Bất Bại đầu tiên là Đông Phương giáo chủ, sau đó mới là Đông Phương Bất Bại. Y có thể đi đến vị trí giáo chủ, là vì y đủ ngoan (ngoan lệ, độc ác) chẳng những đối người khác ngoan, đối chính mình cũng ngoan. Loại ngoan này theo y từ lúc học được, vẫn cùng y đến bây giờ, đã muốn dung vào cốt nhục, còn có một cái khác dung nhập đến cốt nhục y chính là đa nghi.

Nếu không ngoan, không đa nghi, vậy không phải Đông Phương giáo chủ.

Tề Bạch mạc danh kỳ diệu xuất hiện, đến nay đều tra không ra manh mối gì, Đông Phương Bất Bại tuy rằng ở mặt ngoài toàn quyền giáo cho Dương Liên Đình đi thăm dò, nhưng cũng phái người điều tra qua, không phải Dương Liên Đình vô năng, mà là thật sự một tia dấu vết cũng không có.

Càng làm cho Đông Phương Bất Bại để ý là, trên người Tề Bạch mang theo một cỗ cảm giác vi diệu, nói chuyện làm việc đều cùng người bình thường bất đồng, không thể phủ nhận, loại bất đồng này gây cho y ấn tượng, làm cho y càng ngày càng để ý đối phương. Hơn nữa trải qua đêm qua, y không thể ức chế toát ra một ý nghĩ, nếu Tề Bạch nguyện ý nhận y……

Nhưng bây giờ hết thảy đều không rõ ràng, Tề Bạch tựa như một ly rượu ngon lâu năm không biết có độc hay không, cho dù có mùi câu nhân, Đông Phương giáo chủ cũng chỉ có thể nuốt nước miếng thôi. Y là Đông Phương Bất Bại, y không cho phép chính mình trầm mê vào loại cảm xúc nguy hiểm này.

“Giáo chủ, ngài nếm thử này.” Dương Liên Đình khom người đứng một bên, tay không ngừng gắp thức ăn trên bàn thân mật sáp đến trước mặt Đông Phương Bất Bại “thuộc hạ thấy giáo chủ đã nhiều ngày làm lụng vất vả, đặc biệt bảo đầu bếp làm trước thập cẩm chưng giáo. Một cái sủi cảo một cái hãm nhi, ăn ngon lại bổ dưỡng.”

Đông Phương Bất Bại cười cười “ngươi có tâm.”

Dương Liên Đình nghiêm mặt nói “vì giáo chủ phân ưu không phải là việc của thuộc hạ sao, hơn nữa……” gã ghé sát vào thấp giọng nói “cũng là tâm ý của Liên Đình.” Gã ngày hôm qua lúc mặc quần vụng trộm liếc nhìn lên nóc nhà, Đông Phương Bất Bại rõ ràng là hướng đến Cẩm Tú cư của Tề Bạch, trên giường mới đến một nửa, gã đã bị đá đi rồi, cùng gã trên giường lại đi đến viện của người khác, gã có thể không vừa kính nhi biểu tâm ý sao?

Đông Phương Bất Bại khóe mắt giật giật, đột nhiên có điểm không biết nói gì. Ánh mặt trời sáng sớm còn mang theo chút hơi lạnh chiếu vào trong phòng, Đông Phương giáo chủ đột nhiên không rõ chính mình hôm qua tâm tình vừa lo âu lại bi thương như vậy rốt cục là từ đâu mà có. Y không phải rõ ràng biết Dương Liên Đình là hạng người gì rồi sao?

Mấy ngày nay chưa cho Dương Liên Đình sắc mặt hòa nhã, tuy rằng là vì cảm thấy Dương Liên Đình làm việc rất vụng về, đã đánh mất người của chính mình, nếu Dương Liên Đình có phản ứng gì không phải mình đều có thể đoán được? Vốn hẳn là nên giáo huấn hắn một chút, rồi hưởng thụ hắn lấy lòng mình, như thế nào đến khi Dương Liên Đình làm thật, y lại mạc danh kỳ diệu…… cảm thấy ưu thương?

Đông Phương Bất Bại tâm tình có điểm phức tạp, liếc nhìn Dương Liên Đình một cái, đột nhiên nói “tối nay, ngươi chuẩn bị chút rượu và thức ăn, chúng ta lại tiếp tục…… ừm…… ngắm trăng.”

Dương Liên Đình vô cùng vui mừng, còn vụng trộm nhéo nhéo cổ tay Đông Phương Bất Bại, gã còn không có lá gan nắm tay. Cuối cùng trong ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Đông Phương Bất đi ra ngoài, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, ngay cả lưng cũng duỗi càng thẳng.

Tươi cười đầy mặt một đường đi đến nơi ở, chạy nhanh vào phòng ngủ, nghiêng đầu nhìn chính mình trong gương đồng, gương mặt cười đến vô cùng đắc chí, chính là…… áo dài màu lam, có vẻ thích hợp.

Đi đến tủ quần áo lấy ra một kiện áo màu lam mặc vào, lại nghĩ tới Đông Phương Bất Bại thích màu sắc diễm lệ, đang muốn đi thay, nha hoàn tiến vào……

Thủ hạ Dương Liên Đình đều biết gã thích phao nha hoàn, ngươi đưa gã vũ cơ cái gì gã cũng không chê. Đương nhiên bọn họ không biết Dương Liên Đình chỉ dám vụng trộm thôi. Cho nên nha hoàn bên người Dương Liên Đình đổi hết người này đến người khác. Người hiện tại cũng không ngoại lệ, chẳng những bộ dáng đẹp, thanh âm cũng nũng nịu.

“Dương đại ca……” Nha hoàn Tú Ngọc gặp Dương Liên Đình trong phòng, tùy tay đóng cửa lả lướt đi vào “ngươi bận bịu nhiều ngày, ngay cả thời gian gặp Tú Ngọc cũng không có.”

Dương Liên Đình theo thói quen một tay kéo qua, ôn hương nhuyễn ngọc đầy tay, gã đột nhiên giật mình thanh tỉnh, nay là thời điểm gã hướng Đông Phương Bất Bại thể hiện lòng trung thành, nữ nhân lúc nào mã chả có, nếu hiện tại một chút cũng nhịn không được chọc giận đến Đông Phương Bất Bại, kia mới thật sự là xong đời.

Nghĩ như vậy, liền đem Tú Ngọc đẩy ra, ho khan hai tiếng trách mắng “ngươi như thế nào gọi ta như vậy, thực không quy củ, người ngoài nghe được thì ra cái thể thống gì?”

Tú Ngọc không hiểu gì bĩu môi, lại giống như sợ hãi dịu dàng nói “Dương tổng quản, là Tú Ngọc nhất thời quên mất, mong tổng quản thứ tội.” Nam nhân đều là trên giường một bộ mặt dưới giường một bộ mặt, nàng cũng hiểu được, căn bản không có gì.

Chớp mắt lại thấy Dương Liên Đình lục tung tủ quần áo, cười hỏi “tổng quản đây là tìm cái gì? Vẫn là để cho Tú Ngọc tìm đi.”

Dương Liên Đình nhìn một tủ quần áo lộn xộn cũng không có ý kiến, nói “tìm cho ta một bộ quần áo vừa người…… trông đẹp một chút, thoạt nhìn không tầm thường.”

Tú Ngọc hiếu kỳ hỏi “tổng quản phải tham gia hỷ yến sao?”

Dương Liên Đình muốn nói lại thôi, lung tung gật đầu, mỗi lần đến chỗ Đông Phương Bất Bại, gã đều thích giả bộ được giáo chủ trọng dụng, bộ dáng lại rất ỷ lại kiên nhẫn, nay cũng không phải không biết xấu hổ mà nói là đi gặp giáo chủ.

Tú Ngọc còn muốn hỏi hai câu, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Dương Liên Đình sửa sang lại quần áo ra mở cửa, thủ hạ tiến lên nói thầm hai câu, Dương Liên Đình phẫn nộ nói “giáo chủ lại đi Cẩm Tú cư?”

Tề Bạch vừa tỉnh ngủ, trời đã sáng rõ rồi, trong phòng sáng trưng, Tề Bạch cử động thân thể, cảm thấy xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, vừa xót lại vừa đau, nhất là chỗ cổ tay, giống như bị hỏa thiêu vậy.

Thật sự là thảm, Tề Bạch cười khổ. Lại nghe thấy tiếng vang nhỏ, Y Lục đến.

Y Lục thấy Tề Bạch tỉnh, cười nói “thật sự chúc mừng công tử, giáo chủ không trách phạt ngài, còn dặn ngài nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đến.”

Tề Bạch khóe miệng rút trừu, cổ họng khàn khàn nói “kia vô cùng cảm tạ giáo chủ.”

Y Lục còn nghiêm túc nói “công tử thân thể còn quá yếu, chỉ sợ đứng lên đều khó khăn, vẫn là ngày mai lại đi tạ ơn giáo chủ đi.”

Tề Bạch kinh sợ, thần sắc phức tạp nhìn Y Lục, thầm nghĩ ngươi là đang nói giỡn a nói giỡn a nói giỡn a~~~

Cuối cùng hắn nghĩ thông suốt, liền theo thể nghiệm của chính mình mà nói, này quả thực là thế giới võ hiệp tiếu ngạo giang hồ a.

Tú hoa châm của Đông Phương giáo chủ, chết không đền mạng cũng là chuyện bình thường.

Bị người cho chết toàn thây, trước khi chết còn phải nói cảm ơn loại tình huống kỳ dị này cũng có thể xuất hiện.

Tề Bạch đang hỗn độn, một cái bóng khác xuất hiện, thấy Y Lục kinh hỉ hành lễ nói “nô tỳ tham kiến giáo chủ.” Tề Bạch có loại ý tưởng muốn hôn mê.

Thân là một người hiện đại, hắn có năng lực chịu đả kích rất mạnh, nhưng sức chịu đựng của thân thể lại rất kém, hắn là thật sự sợ Đông Phương Bất Bại hỉ nộ vô thường. Hắn thật sự cảm thấy bây giờ mạng nhỏ của mình bị người nắm trong tay tùy ý ngược đãi, sống không bằng chết, biết thế hôm qua hắn đã ngoan ngoãn đi theo Dương Liên Đình rồi.

Tề Bạch rối rắm thì Đông Phương Bất Bại cũng rối rắm.

Buổi sáng đầu óc thực thanh tỉnh, suy nghĩ cũng thông suốt, nhưng chính là khi y hẹn buổi tối gặp Dương Liên Đình, y đột nhiên bắt đầu không bình thường.

Y rất muốn trong thấy Tề Bạch, trong lòng cũng không có suy tính cụ thể gì, chỉ là nghĩ muốn nhìn một chút, chân đã đi tới rồi.

Thấy Tề Bạch suy nhược nằm trên giường, trong lòng bỗng nhiên có chút không thoải mái. Y chậm rãi đi qua, đến bên giường từ trên cao nhìn xuống Tề Bạch.

Tề Bạch ngũ quan dễ nhìn, cũng không giống Đông Phương Bất Bại lộ ra hương vị tà mị, mà là một cỗ hương vị lôi cuốn, hơn nữa Tề Bạch dù sao cũng là minh tinh, từng xuất hiện trên màn ảnh, khí chất minh tinh tất nhiên là phải có. Dù sao làm người nổi tiếng đã vài năm, cũng tạo thành thói quen bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tư thái của mình. Lúc nói chuyện, cũng theo bản năng bày ra tư thế duyên dáng nhất. Liền ngay cả hắn hôm trước đi ngủ tư thế cũng tuyệt tuyệt đẹp.

Loại hành động theo bản năng này tạo ra hiệu quả chính là, Đông Phương giáo chủ nhìn Tề Bạch đôi môi hơi khô màu sắc hồng nhạt, đột nhiên muốn liếm liếm.

Tề Bạch bị Đông Phương Bất Bại nhìn có chút sợ hãi, một chút hờn giận trong lòng kia sớm bay sạch, hắn có chút sợ hãi liếc Đông Phương Bất Bại một cái, kiệt lực co người lại, hi vọng Đông Phương Bất Bại có thể thấy hắn đáng thương mà tha cho hắn.

Đông Phương Bất Bại đang cơ khát, thấy Tề Bạch như con nai con mở to đôi mắt ướt sũng đáng thương hề hề nhìn mình, liền cảm thấy một phen nhiệt hỏa nổi lên. Đông Phương Bất Bại không tự giác đem Tề Bạch cùng Dương Liên Đình so sánh, Dương Liên Đình là cái loại dương cương tuấn lãng, từ sau khi y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, trong lòng y có khát vọng được đối đãi như nữ nhân, Dương Liên Đình lúc ấy chỉ là một tên tạp dịch, y vừa thấy liền đối Dương Liên Đình sinh ra ảo tưởng, mới điều gã đến bên người, lúc ấy cũng không có tâm tư gì, chính là mỗi lần nhìn thấy Dương Liên Đình trong lòng sẽ có cảm giác chua xót ê ẩm, cho nên muốn ở gần thôi.

Theo võ công càng ngày càng cao, khát vọng lại cũng càng sâu, áp lực đè nén đã lâu liền nhịn không được thử Dương Liên Đình, Dương Liên Đình mới nếm thử quyền thế phú quý, cũng là người thức thời, hai người lúc này mới ỡm ờ, ăn nhịp với nhau. Từ khi có quan hệ, gặp lại Dương Liên Đình cũng không thấy có cảm giác kỳ quái nữa, hai người trong lúc đó quan hệ, càng ngày càng như là một hồi giao dịch, y thậm chí Dương Liên Đình ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng hôm nay nhìn Tề Bạch, trong lòng y lại dâng lên một loại khát vọng khác, thật giống như rõ ràng đã muốn không thể nhân đạo, lại đột nhiên có khát vọng nam nhân giống nhau, y thực nôn nóng, muốn đoạt lấy, nhưng nghĩ đến tình trạng bản thân mình lại cảm thấy một cỗ khuất nhục. Đông Phương Bất Bại thâm trầm nhìn Tề Bạch một hồi, vươn tay vuốt cổ Tề Bạch, đột nhiên rất muốn bóp chết hắn.

Có lẽ bóp chết người này, mình sẽ trở về bình thường đi? Cái loại dây dưa không rõ này, lâu dần không để ý sẽ biến mất.

Đông Phương Bất Bại nghĩ, ngón tay đặt trên cổ Tề Bạch, chỉ cảm thấy cái cổ kia dường như làm từ đậu hũ, nhẵn nhụi non mềm, giống như hơi mạnh tay sẽ vỡ nát, y không tự giác rút tay lại.

—————

Hết chương 5……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.