Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 334: Chương 334




Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn tóc dài trong lòng bàn tay, nhanh như vậy cô đã bắt đầu phát bệnh rồi sao? Như vậy không phải cô thuộc loại thể chất đặc biệt kém hay sao, không đến sáu tháng. . . . . . Sẽ ngay cả đứng cũng không được ?

Không đến sáu tháng. . . . . .

Không đến sáu tháng. . . . . .

Không thể được, không thể được . . . . . .

Cố Tiểu Ngải không chịu tin để tay mình lên mái tóc dài, hoàn toàn không cần dùng sức, hai dúm tóc dài tự nhiên theo ngón tay rơi xuống. . . . . .

Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa thất thanh kêu lên, vội vàng cắn môi ngăn lại.

Cố Tiểu Ngải không dám tin nhìn chằm chằm tóc dài trong lòng bàn tay, đôi môi không tự chủ được kịch liệt run run lên. . . . . .

Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy. . . . . .

Cô không muốn nhanh như vậy liền biến thành người hói đầu, cô không muốn nhanh như vậy liền mất sạch tóc . . . . . . Cô không muốn ở trước mặt Lệ Tước Phong trở nên khó coi như vậy. . . . . . Cô không muốn ở trước mặt Lệ Tước Phong trở nên xấu xí như vậy. . . . .

“Phanh ——”

Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Cố Tiểu Ngải trong lòng cả kinh, nhanh tay đem tóc dài giấu ra sau lưng.

Lệ Tước Phong đứng ở cửa, tay khoát lên trên chốt cửa, mắt sâu đậm nhìn cô, giống đangdò xét cái gì đó. . . . . .

Cố Tiểu Ngải giật mình ngạc nhiên nhìn Lệ Tước Phong đẩy cửa vào, tay nắm chặt tóc ở phía sau, trên mặt ra vẻ bất mãn nói, “Tôi đang tắm, tại sao anhlại vào?”

“Trên người của cô có nơi nào tôi chưa thấy qua chứ!” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, tầm mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, như muốn nhìn xem cô có gì khác hay không.

Hắn hiện tại giống như thấy quỷ, luôn cảm thấy cô sẽ xảy ra chuyện. Hắn vẫn lo lắng cô có thể thừa nhận hay không . . . . . .

“Anh đi ra ngoài đi.” Cố Tiểu Ngải nhíu mày, “Tôi còn chưa tắm xong.”

Lệ Tước Phong cúi mắt xuống, liếc mắt một cái nhìn thấy máy sấy tóc bên chân cô, máy sấy tóc vẫn đang mở, Lệ Tước Phong nhìn về phía cô, “Sao máy sấy tóc lại rơi?”

Mắt Cố Tiểu Ngải nhìn xuống, “Chính là tại anh đột nhiên đẩy cửa tiến vào hù doạ tôi, máy sấy tóc mới rơi.”

Lệ Tước Phong hồ nghi nhìn cô, “Chỉ như vậy? !”

Dễ dàng bị hắn dọa đến như vậy sao?

“Ừ.” Cố Tiểu Ngải dùng sức gật gật đầu.

Lệ Tước Phong đứng ở cửa, tầm mắt sâu đậm nhìn chằm chằm cô, như đang suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu không kiên nhẫn quát cô, “Cô còn không lo tắm cho xong? Cũng đã lâu rồi? !”

Cô muốn ở trong phòng tắm đến sang năm sao? !

Hại hắn một mình ở bên ngoài suy nghĩ vu vơ một trận.

“Sắp xong rồi, tôisấy xong tóc liền đi ra ngoài.” Cố Tiểu Ngải nói, “Anh đi ra ngoài trước đi.”

. . . . . .

Cái cô này, liền vội vả như vậy đuổi hắn đi? !

“Nhanh chút! Tôi cũng muốn tắm!”

Bá đạo nói xong, Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, đóng cửa lại rời đi.

Cửa vừa đóng lại, mắt Cố Tiểu Ngải liền trầm xuống.

Cố Tiểu Ngải đem tay từ phía sau đưa ra, nhiều tóc như vậy bị cô nắm thành một dúm, Cố Tiểu Ngải đem tóc ném vào trong thùng rác. . . . . .

Nhìn thấy nhiều tóc như vậy, Lệ Tước Phong nhất định sẽ nghi ngờ.

Không được.

Cố Tiểu Ngải xé khăn giấy, đem khăn giấy xé thành một đống quăng vào trong thùng rác, che lại mớ tóc kia.

Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị đi ra ngoài, lời nói của Lệ Tước Phong bỗng nhiên ở trong đầu cô một lần nữa vang lên.

Hắn muốn ở trong phòng tắm này tắm rửa, cô có thể lây bệnh cho hắn hay không?

Thực chỉ có thể lây bệnh qua máu thôi sao?

Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, đi đến bồn tắm đem toàn bộ nước trong bồn tắm đổ đi, dùng vòi hoa sen rửa toàn bộ bồn tắm lớn, sau đó đem khăn mặt của mình cùng bàn chải đánh răng và ly đều cất hết.

Cô hẳn là nên đem mình cách ly mới đúng, như vậy sẽ không hại đến người khác . . . . Nếu Lệ Tước Phong bị cô lây bệnh, vậy làm sao bây giờ. . . . . .

Đem phòng tắm tỉ mỉ sửa sang lại một lượt, Cố Tiểu Ngải đã có chút mệt mỏi.

Từ phòng tắm đi ra, Cố Tiểu Ngải vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm từ bên trong truyền đến, “A —— a! Không có, tôi không có hạ độc. . . . . . Đừng đánh , đừng đánh . . . . . .”

Tiếng kêu thảm thiết kia quá mức thê lương.

Cố Tiểu Ngải đi vào phòng ngủ,tiếng kêu thảm thiết kia liền đột nhiên ngừng lại, Lệ Tước Phong ngồi ở trước máy tính, đưa lưng về phía cô, nhanh tay di chuyển con chuột.

Cố Tiểu Ngải đi tới, chỉ thấy trong máy tính một mảng sạch sẽ.

“Anh đang xem phim sao?” Cố Tiểu Ngải khó hiểu hỏi.

“Ừ.”

Lệ Tước Phong tùy ý ừ một tiếng, xoay người nhìn về phía cô, cô chỉ bọc khăn tắm liền đi ra ngoài, màu trắng của khăn tắm bao phủ toàn bộ cơ thể cô, có lồi có lõm, dáng người mảnh khảnh yểu điệu, vai lộ ra bên ngoài, tóc dài khô một nửa, vẫn còn nước đọng trên vai trắng nõn mượt mà.

“Cô không phải nói ở trong đó sấy tóc sao? !”

Tại sao vẫn để tóc ướt ra ngoài? Cô ở trong phòng tắm rốt cuộc làm cái gì? !

Ánh mắt Lệ Tước Phong mang theo dò xét nhìn chằm chằm cô, sau đó xoay người sang một bên đi đến giá áo, cầm lấy áo khoác khoát lên cho cô.

. . . . . .

“Không phải nói sấykhô tóc quá là không tốt sao? Tôi sấy khô một nửa là được rồi, dù sao cũng không còn sớm.” Cố Tiểu Ngải cười gượng giải thích, cô quên sấy khô tóc rồi.

Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua thời gian trên máy tính.

Phía dưới màn hình máy tính còn có một cửa sổ chưa đóng, là hắn đang xem phim sao?

Thấy cô vào liền tắt đi, cái tên này. . . . . . Không phải là đang xem phim không thích hợp cho thiếu nhi chứ?

Cố Tiểu Ngải cúi người cầm chuột nhấp vào, cửa sổ lập tức phóng đại ở trước mặt cô.

Mộtngười đàn ông xa lạ máu và thịt lẫn lộn đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt của cô, khắp người đều có vết máu, trên mặt là nước mắt hay mồ hôi cũng chẳng phân biệt được, khuôn mặt tất cả đều là vết bầm, đột nhiên đau đến kêu to lên, trong miệng máu tươi nhiễm vào răng, “A ——”

Trên màn hình người đàn ôngđang cắn răng chịu đựng, thống khổ không chịu nổi, biểu tình dữ tợn đến kinh khủng.

“Phanh ——”

Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, ném con chuột, bị doạ tới mức lùi về sau một bước.

Lệ Tước Phong đang xem phim gì vậy?

Này giống như không phải phim. . . . . . Cũng không có thời gian của bộ phim. . . . . . Ở phía sau người đàn ông bị thương nặng kia có rất nhiều người đang bị đánh tàn nhẫn .

Hoàn toàn là một bộ phim bạo lực.

“Tắt nó đi!”

Lệ Tước Phong thấy thế vội vàng chạy lại muốn tắt cửa sổ đi, chỉ thấy Võ Giang đã xuất hiện trên màn hình, trên tay cầm một khẩu súng.

“Còn không đưa ra thuốc giải độc, tôi sẽ khiến cho các ngươi toàn bộ nếm thử xem H1EV23 là dạng gì!” Bỗng dưng, Võ Giang đem họng súng hướng về phía đầu người đàn ông kia.

. . . . . .

Không kịp rồi.

Võ Giang lúc này lại thẩm vấn hắn làm cái gì chứ? ! Chết tiệt!

“**!”

Lệ Tước Phong nhỏ giọng rủa một tiếng, một tay đem con chuột ném ra bên ngoài, tay đem áo ba-đờ-xuy ném đến choàng lên trên người cô.

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn cửa sổ kia bị Lệ Tước Phong tắt đi, chỉ để lại một mảnh mặt bàn, trái tim của cô bởi vì bị doạ đến chấn kinh tim còn đang đập bang bang. . . . . .

“Đây là đang làm cái gì. . . . . .” Cố Tiểu Ngải có chút hoảng sợ nói.

Rõ ràng chỉ là hình ảnh bên trong màn hình, nhưng so vớilúc ở Đan Mạch nhìn thấy Lệ Tước Phong nổ súng, lệ phụ giáo đường giết người còn làm cho cô cảm thấy kinh hãi hơn. . . . . .

Bởi vì cái hình ảnh kia. . . . . . Thật sự quá mức máu me, quá mức tàn bạo. . . . . .

Quá mức kích thích trái tim của cô. . . . . .

“Dọa đến cô sao?” Lệ Tước Phong đem hai cánh tay của cô nhét vào trong áo ba-đờ-xuy của hắn, con mắt thâm trầm nhìn cô, “Không sao đâu, tôi cùng cô xem phim hài nha?”

. . . . . .

Lúc này xem hài có thể để cô quên đi những gì làm cô kinh ngạc sao? Cô đã bị dọa đến rồi.

“Anh đang tìm thuốc giải cho tôi phải không?” Cố Tiểu Ngải hỏi, theo những gì Võ Giang vừa mới nói cô cũng có thể đoán đượcbảy tám phần. . . . . .

Hắn cùng cô đi tìm giáo sư, còn không có buông lỏng việc tìm thuốc giải độc.

Bất quá loại thủ đoạn này thực quá mức đẫm máu, đem người khác đánh thành như vậy. . . . . . Là tra tấn.

Vậy hẳn là so với cô còn chịu nhiều thống khổ hơn gấp trăm lần . . . . . .

“Cố Tiểu Ngải, cô nhớ kỹ đây, việc này cô không cần phải xen vào!” Hai tay Lệ Tước Phong xoa mặt của cô, cúi đầu tới gần mặt của cô, không cho phépcô kháng cự nói, giọng nói bá đạo.

“Nhưng những người đó tôi không nhận ra. . . . . .”

Những người xa lạ này với cô không thù không oán mà tại sao lại muốn hại cô? !

“Những người này là kẻ thù của tôi.” Nhìn thấy trong mắt Cố Tiểu Ngải vẫn còn muốn hỏi cho đến cùng, Lệ Tước Phong ngừng một chút nói, “H1EV23 không phải vi khuẩn bình thường, có thể có được H1EV23 không phải nhân vật bình thường, muốn hại cô cơ bản đều là hướng đến tôi.”

Dù sao, kẻ thù của hắn cũng không ít. . . . . .

Kẻ thù của hắn. . . . . . Kẻ thù của hắn không trực tiếp nhằm vào hắn, lại hại nữ nhân bên cạnh hắn? Còn dùng loại vi khuẩn không làm chết người ngay lập tức?

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không thích hợp. . . . . . Có chút hình ảnh hiện lên trong đầu, nhưng lại không thể nói rõ cụ thể . . . . . .

“Đang suy nghĩ gì?” Lệ Tước Phong nhìn cô hỏi.

“Tôi suy nghĩ. . . . . . Có thể nhớ tới là ai làm hại tôi hay không.” Cố Tiểu Ngải mím môi, cô giống như nghĩ đến cái gì, nhưng lại không thể nói rõ. . . . . .

Rốt cuộc là cái gì chứ? Cố Tiểu Ngải nhíu mày.

“Loại vi khuẩn này không thể bất tri bất giác ở trên người của cô, có thể dùng kim đâm cô một cái hoặc là cho cô uống gì đó. . . . . . Cô căn bản không phát hiện ra.” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.