Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 311: Chương 311




Học xong lý thuyết, lớp học tổ chức đi quan sát học tập quay quảng cáo, Cố Tiểu Ngải lại một lần nữa gặp được Linh Mộc Nại Nại. . . . . .

Cố Tiểu Ngải đột nhiên có loại cảm giác đúng là âm hồn bất tán.

Cửa thành của cổ thành có lịch sử tồn tại mấy trăm năm, trước cửa thành mang nét cổ điển, tổ quay phim đã chuẩn bị xong toàn bộ.

Cố Tiểu Ngải đứng ở bên cạnh một đám người, Võ Giang dẫn theo mấy vệ sĩ đứng ở xa xa, phụ trách an toàn của cô.

“Tiểu Ngải.” Linh Mộc Nại Nại vẫn mặc bộ đồ thoải mái kia, hai chân nhỏ dài đi đến trước mặt cô, “Xem ra về sau chúng ta sẽ gặp mặt thường xuyên rồi.”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải dựa lưng vào tường cổ mà đứng, nhất thời có loại dự cảm không tốt.

Cái gì gọi là gặp mặt thường xuyên chứ? !

“Hôm nay tôi là nữ chính trong quảng cáo này.” Linh Mộc Nại Nại cười đến vẻ mặt sáng lạn, “Hơn nữa, tôi và trường học các người đã có ký hẹn, về sau tôi quay tác phẩm các người cũng có thể tự do đến quan sát.”

. . . . . .

“Cô quay quảng cáo?” Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, không phải cô ta nổi tiếng trong giới thượng lưu sao? Giới thượng lưu còn đến quay quảng cáo? Đùa sao?

“Tôi chưa nói với cô là tôi học trường điện ảnh sao? Tôi học diễn viên.” Linh Mộc Nại Nại một tay cắm ở bên hông, “Thế nào? Tôi giống ngôi sao chứ? Tôi tiến vào giới giải trí ở Trung Quốc, cô cảm thấy tôi có tiềm năng chứ? Ít nhất là có một chút chứ? !”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải im lặng, Linh Mộc Nại Nại muốn vào giới giải trí . . . . . . Muốn làm đại minh tinh sao?

“Tôi muốn là thành một ngôi sao lớn, tỉ suất phủ sóng thật cao, đến lúc đó cô muốn ngăn A Phong không thấy tôi cũng không có biện pháp đâu.” Linh Mộc Nại Nại vô cùng tự tin nói.

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải phát hiện mình không có một lời nào để nói với Linh Mộc Nại Nại, cô ta có một logic rất mạnh. Đến bây giờ, cô ta đều không có buông tha cho Lệ Tước Phong.

Cô ấy vì Lệ Tước Phong mà từ Nhật Bản đến Trung Quốc để du học, lại vì có thể để cho Lệ Tước Phong nhìn thấy mình mà đi quay quảng cáo. . . . . .

“Nại Nại, phải quay rồi!”

Tổ quay phim bên kia có người hô, Linh Mộc Nại Nại nhìn Cố Tiểu Ngải nở nụ cười một tiếng, “Xem tôi biểu hiện đi!”

Cố Tiểu Ngải không biết có nên nói một câu “cố lên” hay không? !

Đối với Linh Mộc Nại Nại, cô không yêu mến nhưng cũng không chán ghét . . . . . .cảm giác thật phức tạp.

Đây là một quảng cáo về đồ uống, hình tượng của Linh Mộc Nại Nại khỏe mạnh, rạng rỡ, trẻ trung, tươi cười sáng lạn. . . . . . mười phần ăn ảnh.

Trợ lý đạo diễn giảng giải cho các học trò của mình về quá trình quay phim.

Quay phim nước uống rất đơn giản, Linh Mộc Nại Nại chạy dọc theo thành tường cổ, mồ hồi nhễ nhại đầm đìa, sau đó mỏi mệt uống loại nhãn hiệu thức uống dành cho thể thao mà phấn chấn lên, sau đó xuất phát một lần nữa. . . . . .

“Nội dung quảng cáo này thật vớ vẩn. . . . . .”

“Đúng vậy, không có sáng tạo gì cả.”

“Bằng không thì cô nghĩ xem? Có sáng kiến gì cho quảng cáo nước uống thể thao này không? !”

. . . . . .

Các nữ sinh bên cạnh líu ríu thảo luận, Cố Tiểu Ngải chuyên chú đứng ở phía sau đạo diễn chú ý vào màn hình nhỏ, nhìn đạo diễn chỉ huy toàn trường quay, yên lặng học tập . . . . . .

Linh Mộc Nại Nại trẻ trung đầy sức sống, ven theo tường thành mà chạy một lần lại một lần nữa.

“Cắt! Tốt lắm!”

Đạo diễn vừa lòng hô to.

Linh Mộc Nại Nại ngừng lại, uống nước đi đến bên cạnh đạo diễn ngồi xuống xem lại, “Tại sao tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó?”

“Hình tượng của cô tốt lắm. . . . . .”

“Không phải, tôi nói toàn bộ hình ảnh đều không có một loại cảm giác sảng khoái tràn trề gì cả.” Linh Mộc Nại Nại căn bản không nể mặt mũi của đạo diễn, lắc lắc đầu, bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, “Tiểu Ngải, cô có ý gì không? Lúc nãy tôi nhìn thấy cô cau mày, nhất định cô có ý tưởng.”

. . . . . .

Nhất thời, mọi ánh mắt đều tụ tập đầy đủ trên người Cố Tiểu Ngải, đủ loại ánh mắt khác thường, giống như cây kim châm chọc vậy.

Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Linh Mộc Nại Nại liếc mắt một cái, Linh Mộc này là cố ý đúng không? !

Cô ở giữa một đám người học cãi vã chuyện yêu đương đã đủ sai lầm rồi, bây giờ còn làm cho cô trở thành tiêu điểm nữa sao? !

“Không có ý tưởng.” Cố Tiểu Ngải nhàn nhạt trả lời.

“Không có ý tưởng thì quên đi, vậy hôm nay không quay nữa, nếu hiệu quả quảng cáo không tốt thì quay nữa cũng không có ý nghĩa gì.” Trên người Linh Mộc Nại Nại có khí chất tiểu thư trời sinh, nghe vậy liền nói không muốn làm nữa.

“Nại Nại. . . . . .” Đạo diễn có chút khó xử nhìn Linh Mộc Nại Nại, lại không thể nghiêm khắc.

Linh Mộc Nại Nại ở trong giới giải trí còn chưa có địa vị, nhưng đạo diễn cũng không dám có lời nói nặng với cô ấy, rõ ràng là biết bối cảnh của Linh Mộc Nại Nại.

Bối cảnh?

Bối cảnh Linh Mộc Nại Nại là cái gì? Hẳn chỉ là thiên kim tiểu thư của đại gia ở Nhật Bản đúng chứ? !

“Không quay nữa!” Linh Mộc Nại Nại đứng lên nói, đi lên phía trước quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Ngải liếc mắt một cái, “Cô thật sự không có ý tưởng sao?”

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải dừng một chút, mới chậm rãi nói, “Thử chạy trong mưa xem thế nào?”

Mắt Linh Mộc Nại Nại lập tức sáng ngời, “Good idea! Vậy quay như vậy đi! Một cô gái chạy trong tường thành mưa, nhất định có cảm giác sảng khoái tràn đầy! Tiểu Ngải, tôi biết cô cất giấu chủ ý mà!”

Chạy trong mưa cũng tính là ý kiến đặc biệt cái gì chứ . . . . .

Linh Mộc Nại Nại này khoa trương như vậy, tổ quay phim đi chuẩn bị công cụ tạo mưa.

“Tiểu Ngải! Cô tới giúp quay quảng cáo này được không?” Linh Mộc Nại Nại nhìn thấy tất cả đạo cụ đã được chuẩn bị xong bỗng nhiên nói với cô.

“Tôi không có kinh nghiệm, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy tôi không có đầy đủ ý nghĩ.” Cố Tiểu Ngải lập tức từ chối, còn ngại cô bị ánh mắt mọi người giết chưa đủ chết sao?

Huống hồ, cô còn chưa đủ tư cách quay phim, hơn nữa. . . . . . Cô không muốn quay quảng cáo cho Linh Mộc Nại Nại.

“Vậy tôi không quay nữa.” Linh Mộc Nại Nại cong lên miệng, “Cô không đạo diễn thì tôi không quay.”

“Linh Mộc, cô có chừng có mực một chút đi!” Giọng điệu Cố Tiểu Ngải không khỏi tăng thêm, đến tột cùng Linh Mộc này muốn như thế nào đây?

“Tiểu Ngải, chúng ta là bạn bè tôi mới cho cô cơ hội, học ở trường nghiệp dư như các người thế này nếu dựa vào chính mình thì rất khó có cơ hội xuất đầu lộ diện!” Linh Mộc Nại Nại có chút ủy khuất, làm ra một bộ dáng tôi đều là vì tốt cho cô.

“. . . . . .”

Đột nhiên, Cố Tiểu Ngải đặc biệt muốn đi, cô không cần Linh Mộc Nại Nại cho cô cơ hội như vậy.

Thật không biết đầu óc của Linh Mộc Nại Nại này được cấu tạo như thế nào chứ, một mực cho rằng các cô là bạn bè, một mực tình nguyện giúp cô. . . . . .

Người Linh Mộc Nại Nại yêu căn bản là cô mà không phải Lệ Tước Phong đúng không? !

“Cô tới đây tới đây, Nại Nại tin tưởng cô, nhất định cô có chỗ hơn người.” Dường như đạo diễn lo lắng không quay xong quảng cáo, kéo Cố Tiểu Ngải ấn mạnh đến ghế đạo diễn. . . . . .

Ở trước một đám ánh mắt bén nhọn, Cố Tiểu Ngải như bị xua đuổi vậy.

Người người đều lườm mắt đến Cố Tiểu Ngải, các loại ánh mắt không phục, nhỏ giọng thảo luận.

“Cố Tiểu Ngải này có lai lịch gì đây? !”

“Nhìn là biết đi cửa sau rồi.”

“Thiệt tình, chạy trong mưa mà thôi, ai chẳng nghĩ được? Cũng coi là good idea sao? !”

“Xem cô ta có thể làm ra cái quỷ gì, tôi không tin trong thời gian ngắn như vậy cô ta có thể có ý nghĩ thật tốt!”

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải nhất thời cảm thấy đau đầu, hình tượng của cô trong mắt bạn học đã không có gì hay rồi, bây giờ. . . . . . Cô giống như lại bị đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Không biết làm sao được cả.

. . . . . .

Nhưng nói không quay cũng không được . . . . . .

Thử nghiệm một chút cũng tốt, một ngày nào đó cô phải làm đạo diễn cho tác phẩm độc lập . . . . . . Coi như thách thức cũng được.

Ở trước tường thành cổ được dựng lên một cảnh mưa to, Linh Mộc Nại Nại khăng khăng không cần quấn màng mỏng quanh cơ thể, một lần lại một lần chạy trong mưa, tinh thần rất chuyên nghiệp.

Cố Tiểu Ngải chuyên chú nhìn, rất nhanh đắm chìm vào trong loại bầu không khí này, “Linh Mộc, khi uống phải làm nổi bật cái cổ lên, làm cho nước mưa chảy từ trên mặt xuống, biểu hiện ra cảm giác chuyển động.”

. . . . . .

Cách đó không xa, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ này.

“Tôi nói rồi! Về sau bên châu Âu gọi điện thoại về không cần nhận! Cô nghe không hiểu tiếng người hả? !” Lệ Tước Phong mắng vào di động, một tay lấy di động quăng đi.

Lão già kia thật đúng là nôn nóng về chuyện hôn sự của hắn mà.

Nhị ca chưa có kết hôn lại nghĩ đến hắn làm gì? !

Mẹ kiếp!

Hắn mới hai mươi sáu tuổi, kết hôn làm gì!

“Cố tiểu thư thật có bản lãnh, bây giờ đã có thể quay phim rồi.” Tài xế ngồi ở chỗ tay lái nhìn ra bên ngoài, nhìn tổ quay phim không kìm nén được liền nói.

Quay phim?

Cửa xe phía sau được hạ xuống, Lệ Tước Phong ngước mắt nhìn qua.

Chỉ thấy một nơi rất to, tất cả mọi người đều im lặng ngồi hoặc đứng.

Cố Tiểu Ngải kiểm soát toàn bộ phim trường, vẻ mặt chuyên chú nhập tâm làm việc, trên người tỏa ra thần thái mà hắn chưa từng thấy qua.

Thực tự tin.

Tầm mắt Lệ Tước Phong trở nên thâm thúy, vẻ tức giận trên mặt lập tức tiêu tán đi một ít.

Đây là giấc mộng của cô sao? Ngồi ở trên ghế đạo diễn chỉ huy? Chuyện mệt mỏi như vậy mà cô có thể làm rất nhập tâm. . . . . .

Thùng giấm chua này, nếu biết lão già kia đang an bài chuyện hôn sự cho hắn, nhất định sẽ ghen kinh khủng lắm.

Thân là người của gia tộc Lệ gia, hôn nhân của bọn họ đều không có quyền tự chủ.

Lão già kia cho bọn họ tiền tài, cho bọn họ địa vị, nhưng sẽ không cho phép ba đứa con trai có phản kháng gì. . . . . .

Bỗng dưng, di động lại vang lên.

Lệ Tước Phong lập tức nhíu mi lại.

Chết tiệt!

Hoàn toàn không để yên mà!

Tài xế nhặt điện thoại phía trước đưa cho Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong nhận điện thoại vừa định mắng, chợt nghe đến giọng tức giận của lão già kia truyền đến, “A Phong, đừng tưởng rằng con ở châu Á thì cha không nhúng tay vào được!”

. . . . . .

Sắc mặt Lệ Tước Phong chìm đến đáy cốc, cứng ngắc nói vào di động, “Cha.”

“Tại sao ta nghe con gọi câu “cha” này giống như muốn giết ta đến nơi vậy?” Lão già cười lạnh một tiếng, “Tính tình của con rất táo bạo, kết hôn mới có lợi đối với con.”

“Con mới hai mươi sáu tuổi thôi!”

“Lúc ta ở tuổi này, anh cả con đã đi học rồi.” Trong giọng nói của lão già lộ ra khí chất không được xía vào, “Ta đã thay con chọn xong đối tượng kết hôn rồi, nghe nói cô ấy đã từng có một đoạn tình cảm với con rồi.”

“Cái gì?”

“Là thiên kim Linh Mộc Nại Nại của tập đoàn Linh Mộc, cái tên này hẳn là con quen tai chứ?” Lão già khẽ cười một tiếng, “Con bé là đối tượng kết hôn của con, ngày kết hôn ta sẽ sắp xếp rồi báo cho con biết.”

Linh Mộc? !

Cái người phụ nữ kia làm cho Cố Tiểu Ngải rất là ghen đó sao? ! Đùa giỡn cái gì đây!

“Con không kết hôn!” Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Lão già không giận ngược lại cười, “A Phong, không cần nói ra lời xúc động như vậy, con biết kết cục của việc con phản kháng lại đúng chứ.”

“Con nói con không kết hôn!”

Hắn không muốn kết thúc với Cố Tiểu Ngải như vậy.

Hắn khó khăn lắm mới giữ được Cố Tiểu Ngải bên cạnh, muốn hắn kết hôn tức là muốn cho Cố Tiểu Ngải biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của hắn sao? !

“Ta biết con chung sống với một đứa con gái, lâu như vậy vẫn chưa ngấy thật sự là ngoài dự liệu của ta, con ta thế nhưng còn là một chuyện loại.” Lão già nở nụ cười một tiếng, lại nghe không ra là vui hay giận.

“Con không cho phép chạm vào cô ấy!”

“Đương nhiên, hơn nữa trong bụng của nó còn mang thai cháu ta.” Lão già cười nói, “Ta chỉ muốn con kết hôn, cũng không phải bắt con đoạn tuyệt với cô gái kia.”

Đàn ông mà, bên cạnh có vài người phụ nữ cũng là chuyện bình thường thôi.

Ông có ba đứa con trai, chỉ duy nhất bên cạnh Lệ Tước Phong là ít phụ nữ nhất . . . . . . bên cạnh đứa lớn và đứa giữa thì đứa nào chẳng có cả đống phụ nữ?

Chẳng lẽ ở ở trong nước lâu rồi, Lệ Tước Phong cũng nhiễm tật bảo thủ sao?

Đàn ông phong lưu. . . . . . Thật là chuyện bình thường.

. . . . . .

Ngay cả Cố Tiểu Ngải mang thai mà lão già kia cũng biết ? !

Mắt Lệ Tước Phong tối đen, lạnh lùng nói, “Nếu ba muốn ẵm bồng cháu nội thì đừng làm xằng bậy!”

“A Phong, con đang uy hiếp cha của mình sao? !” Khẩu khí của lão già mang theo ý lạnh cả người.

“Nếu cô ấy biết con kết hôn, cô ấy sẽ xóa sạch đứa nhỏ.” Lệ Tước Phong âm trầm nói.

Đại ca sinh hai đứa đều là con gái, lão già muốn có cháu đức tôn đến muốn điên rồi. . . . . . Lão già đó luôn trọng nam khinh nữ.

Lão già bên kia dừng một chút, như là đang tự hỏi, lập tức có quyết định nói, “Được, chờ bệnh viện kiểm tra xem nếu bào thai là trai thì hôn lễ sẽ được dời sau khi đứa bé sinh ra, nếu không phải, hôn lễ sẽ được tổ chức sớm hơn.”

Nói xong, lão già cúp điện thoại.

“Mẹ kiếp!”

Lệ Tước Phong mắng một tiếng, lại lần nữa quăng mạnh điện thoại di động ra ngoài.

Tài xế ngồi chỗ tay lái run như cầy sấy nhìn hắn, Lệ Tước Phong hung ác trừng mắt tài xế, “Nếu ngươi dám nối ra một câu tôi sẽ phế ngươi ngay tức khắc!”

“Cái gì tôi cũng chưa nghe. . . . . . Cái gì tôi cũng chưa từng nghe được. . . . . .”

Tài xế bị rống dọa đến trắng mặt, lắp bắp nói.

Lời này có đánh chết hắn cũng không dám truyền ra . . . . . . Nhất là truyền đến tai của Cố tiểu thư – người mà Lệ tổng yêu thương nhất thì thật khủng khiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.