Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 308: Chương 308




Bỗng nhiên, Cố Tiểu Ngải cảm thấy nụ cười của mình cũng không phải miễn cưỡng, mở sushi ra hỏi, “Không phải nói hội nghị còn đến một giờ sao? Tại sao lại xong sớm vậy?”

Hơn nữa, giữa E.S cùng Sở thị có cái gì phải họp chứ?

“Cố Tân dùng danh nghĩa Sở thị muốn vay ngân hàng E.S một khoản tiền lớn nhưng bị tên họ Sở xuất hiện ngăn lại, họ Sở kia do ba hắn bệnh nên được đề cử làm Phó chủ tịch của Sở thị, tạm thời toàn quyền quản lý Sở thị.” Lệ Tước Phong cầm lấy chiếc đũa gắp một khối sushi đưa vào miệng.

Sở Thế Tu thành Phó chủ tịch của Sở thị?

Hiện tại, Sở thị chính là biến thành cục diện giữa cha con Sở thị cùng ba đấu đá nhau.

Trước kia, Sở Thế Tu chưa bao giờ thích loại buôn bán đấu tranh này. . . . . .

Không biết vì sao, lúc nãy nhìn thấy Sở Thế Tu ở cửa phòng họp cười, cô cảm thấy có chút gì đó quái dị. . . . . .

Cho tới bây giờ, cô chưa thấy qua Sở Thế Tu cười như vậy cả.

Giống như là thay đổi thành một người khác vậy.

“Nghĩ cái gì đó?” Cảm giác được hồn cô đang bay bổng, Lệ Tước Phong buồn bực nhíu mi lại.

“Không có gì.”

Cố Tiểu Ngải phục hồi tinh thần lại, cười nhạt nói.

“Thực sự không nghĩ cái gì sao?” Lệ Tước Phong không tin, uy hiếp nói, “Cố Tiểu Ngải, cô dám nghĩ đến tên họ Sở kia thì tôi lập tức đi giết chết hắn!”

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải đã quen với tính cánh kiêu ngạo và bá đạo của Lệ Tước Phong rồi, dừng một chút vẫn là nhịn không được nói, “Lệ Tước Phong, về sau anh có thể đừng nhúng tay vào chuyện giữa Sở thị và E.S được không?”

Mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút lãnh ý.

Bây giờ, hắn không có cố ý đả kích Sở thị, nhưng những lời này từ miệng Cố Tiểu Ngải nói ra, hắn rất không thích!

“Không phải tôi muốn can thiệp công việc của anh, chỉ là hi vọng Sở thị cách tôi càng xa càng tốt.” Cố Tiểu Ngải giải thích.

Mỗi lần nghe được chuyện liên quan đến Sở thị, cô sẽ nhớ tới chuyện ngoài hôn nhân của một thế hệ đời trước. . . . . .

Mà mối quan hệ kia, cô không chấp nhận được.

Cô muốn quên đi.

“Cô đang lo lắng tôi sẽ gây phiền toái cho tên họ Sở kia sao? !” Lệ Tước Phong hiển nhiên không có cùng suy nghĩ với cô, trong mắt tất cả đều là tức giận, “Cố Tiểu Ngải, đến bây giờ cô còn chưa quên được hắn? ! Hắn ta là anh ruột của cô đó!”

Nếu cô còn dám nghĩ đến Sở Thế Tu, hắn lập tức đi đập chết Sở Thế Tu là xong hết mọi chuyện!

Nghe vậy, sắc mặt Cố Tiểu Ngải cũng u ám xuống theo, “Lệ Tước Phong, anh đang nghi ngờ tình yêu của tôi với anh sao? Hay là anh không tự tin? !”

“. . . . . .”

Lời của cô quá mức bén nhọn, lập tức liền ngăn chận lời của Lệ Tước Phong.

“Tôi có cái gì không tự tin chứ!” Hắn là tam thiếu gia của gia tộc Lệ gia, là Tổng giám đốc của E.S Á Thái, cũng đẹp trai hơn so với Sở Thế Tu, hắn có cái gì không tự tin!

Lúc Lệ Tước Phong nói lời này giọng điệu có chút cứng ngắc, ánh mắt không được tự nhiên chợt hiện lên.

Cô thích Sở Thế Tu nhiều như vậy, thích hắn mới không bao lâu. . . . . . Hắn làm sao mà biết ở trong lòng của cô hắn qua được Sở Thế Tu hay không chứ.

Nhìn thấy bộ dáng hắn lo lắng, Cố Tiểu Ngải nhất thời tiêu tan sạch sẽ, nhịn không được cười lên, “Lệ Tước Phong, anh không tự tin về mặt nào chứ?”

Hắn có thể không tự tin vào bản thân mình. . . . . . Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Hắn ở trong mắt cô, quả thực là quá mức tự phụ.

“Tôi nào có không tự tin!” Giọng nói Lệ Tước Phong lập tức cao vót, rống lớn nói, che dấu vẻ mất tự nhiên của chính mình.

“Thật không?”

Cố Tiểu Ngải đi đến nơi để văn kiện bên cạnh, mở ra một ngăn tủ mà Lệ Tước Phong chuyên lưu những thứ liên quan đến cô, “Lúc trước tôi có mua một máy chụp ảnh, tính năng tốt lắm, để xem tôi có thể bắt giữ được hình ảnh anh mất tự tin hay không đây.”

Cô cũng có học qua khóa chụp ảnh. Lúc trước, cô đã từng làm chó săn, nắm bắt được tâm lý nhân vật rất đúng lúc, mỗi lần nộp bài tập nhất định được thầy khen ngợi một cái.

Cố Tiểu Ngải cầm máy ảnh có chút nặng chuyển người qua, Lệ Tước Phong liền ngăn ống kính của cô lại, “Không được chụp!”

Muốn chụp cũng là hắn chụp cô!

Hắn là một người đàn ông có cái gì để chụp chứ.

“Tổng giám đốc Lệ à, anh thực không tự tin như vậy sao?” Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn mặt hắn lạnh như băng.

“Tôi thật sự tự tin!”

“Vậy anh hãy để cho tôi chụp đi.”

“Không cho phép chụp!”

“Cho nên anh thực là không tự tin?” Cố Tiểu Ngải cố ý đem đề tài về tự tin nói vòng vòng, mắt rạng rỡ nhìn chăm chú vào hắn, “Tôi còn tưởng rằng người đàn ông tôi yêu rất tự tin, hóa ra không phải.”

“Tôi nói tôi không tự tin khi nào. . . . . .”

Lệ Tước Phong nói đến một nửa chợt câm miệng lại, bỗng nhiên hiểu được cô đang nói cho hắn biết rằng cô yêu hắn. . . . . .

Cái cô này, cũng không thèm nói thẳng ra.

Không phải chỉ cần nói một câu không cần nghi ngờ tôi yêu anh. . . . . . Cô còn vòng vòng.

Ở trong lòng của cô, bây giờ hắn nhất định có trọng lượng hơn nhiều so với cái tên họ Sở kia. . . . . . Sở Thế Tu, đã là quá khứ rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lệ Tước Phong lộ ra một chút đắc ý, thật sâu sắc nhìn chằm chằm vào cô, từ từ buông tay không ngăn cản nữa.

“Răng rắc ——”

Đèn máy ảnh lóe lên.

Cố Tiểu Ngải nhân cơ hội nhấn nút chụp, vui vẻ cười rộ lên.

Lệ Tước Phong thích lôi kéo cô cùng nhau chụp ảnh chung, nhưng lúc một mình, hắn luôn kháng cự, cá tính không được tự nhiên mà cổ quái.

Cô không rõ vì sao hắn lại kháng cự chụp hình một mình như vậy.

“Cố Tiểu Ngải! Ai cho cô chụp hả!” Lệ Tước Phong lập tức gầm nhẹ nói, lúc nãy vẻ mặt hắn là cái dạng gì?

“Lệ Tước Phong! Tôi chỉ là chụp ảnh anh mà thôi, có cái gì không được sao?” Cố Tiểu Ngải khó hiểu cực kỳ, cô cũng sẽ không đi đăng tải, nghĩ cô vẫn là phóng viên hay chó săn sao?

“Xóa đi!” Nhất định vẻ mặt hắn lúc nãy rất xấu! Nên không cần cho cô xem!

“Không xóa!”

“Xóa đi!” Lệ Tước Phong duỗi thẳng tay vươn tới cô.

Cố Tiểu Ngải ôm máy chụp ảnh lui ra sau từng bước, “Lệ Tước Phong, tôi cảnh cáo anh, anh dám tiến tới nữa tôi sẽ kêu lên anh vô lễ đó!”

“Văn phòng của tôi đây có hiệu quả cách âm tốt hơn so với cô tưởng tượng đó!” Nghe nói như thế, Lệ Tước Phong lập tức tà khí cười lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn về phía cô, giống như đang nói cô cứ kêu đi, kêu đi. . . . . .

“Lệ Tước Phong!”

Cố Tiểu Ngải tiếp tục lui ra phía sau, lần trước thầy giáo cho bài tập chụp ảnh nhân vật, cô đã nghĩ sẽ chụp hắn, nhưng hắn lại không cho, để cho cô chụp một tấm bộ chết sao.

Cô cũng không phải chưa thấy qua ảnh của hắn. . . . . . Có cái gì mà che đậy chứ.

Lệ Tước Phong đi nhanh tới gần cô, một đôi mắt đen trừng mắt cô, “Mau đưa máy chụp ảnh lại đây!”

“Tôi thực sự sẽ kêu anh vô lễ đó!” Cố Tiểu Ngải nghiêm trang nói, đem máy chụp ảnh ôm vào trong ngực.

“Vậy thật muốn tôi có tội danh kia sao? !” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một chút sắc thái không tốt lắm, bước chân trầm ổn từng bước một tiếp cận cô.

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải lui từng bước ra sau đến khi đụng phải cửa sổ, đã không còn đường lui, vội vàng đi sang bên cạnh, nhưng đã không kịp, Lệ Tước Phong tiến cơ thể tới, đem cô đặt sát đến cửa sổ.

Lệ Tước Phong có chút gian nan nâng tay trái lên, hai tay đặt hai bên đầu cô, hình thành một loại tư thế mập mờ vây quanh cô.

“Cố Tiểu Ngải, cô chạy cái gì? ! Cô không biết mình đã có thai sao? !” Lệ Tước Phong với một đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm mặt của cô, miệng không chút khách khí trách cứ.

“Nếu anh không đuổi thì tôi sẽ không chạy, anh biết tôi có thai còn truy đuổi tôi? !” Cố Tiểu Ngải bắt chước miệng của hắn nói trái lại, ngửa đầu nhìn về phía hắn, vừa che chở máy ảnh trong ngực.

Lệ Tước Phong nhíu mi, “Cố Tiểu Ngải! Miệng lưỡi cô càng ngày càng lợi hại rồi!”

“. . . . . .” Cô học theo hắn thôi.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên hai người, làm cho trên mặt hai người có một quầng ánh sáng vàng ấm áp. . . . . .

“Cô thích làm trái lời tôi như vậy sao? !” Lệ Tước Phong tức giận nói, liếc liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, “Cô không nghe lời như vậy nữa, tôi sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ cho mà xem! Đem máy chụp ảnh giao ra đây!”

. . . . . .

Nơi này là tâng cao nhất của tòa cao ốc E.S. . . . . .

“Vậy anh quăng đi.” Cố Tiểu Ngải không chút nghĩ ngợi trả lời, ánh mắt hết sức bướng bỉnh, ra sức che chở máy chụp ảnh trong lòng bàn tay.

“Cô ——” Lệ Tước Phong bị tức không nhẹ, chỉ có thể trừng mắt cô, trừng mắt nhìn cô nửa ngày nghẹn ra vài từ, “Tôi không nỡ!”

Hắn dường như là rống lớn lên.

“. . . . . .”

Nhìn bộ dáng hắn bực mình, Cố Tiểu Ngải nở nụ cười, “Tôi biết anh không nỡ mà.”

“Nhưng thật ra, cô tin sao!” Lệ Tước Phong lạnh lùng thốt ra, giây tiếp theo trong mắt cũng mang theo ý cười thỏa mãn, cúi đầu ở trên môi cô hôn một cái mạnh, mang theo cưng chìu gầm nhẹ, “Cố Tiểu Ngải, không được kiêu ngạo như vậy nữa!”

Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn, không cần nghĩ ngợi nói, “Gần mực thì đen thôi.”

“Cô nói ai là mực hả? !” Lệ Tước Phong nhíu mi lại, miệng cái cô này càng ngày càng không buông tha người mà, cũng càng ngày càng không sợ hắn!

Càng cưng chìu thì cô càng kiêu ngạo.

“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Hay là anh muốn tôi nói anh là màu đỏ? !” Cố Tiểu Ngải cười đến vẻ mặt vô hại, trên mặt rất sinh động.

“. . . . . .”

Cái cô này. . . . . .

Lệ Tước Phong quyết định không cho cô mở miệng cười nữa, cúi đầu dán lên môi của cô mà hôn, lưỡi cực nóng tiến vào trong miệng của cô, trong ngực kề sát vào cô.

“Ưhm. . . . . .”

Lệ Tước Phong dùng tay đem máy ảnh vướng víu trong lòng cô bỏ đi, Cố Tiểu Ngải bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng vẫn không chịu buông tay.

“Cố Tiểu Ngải, tôi ghét chụp hình một mình.” Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói, tiếng nói có chút nặng nề khàn khàn, một đôi mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô.

Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, “Vì sao?”

Có chuyện gì phát sinh sao? Làm sao có thể làm cho hắn không thích chụp ảnh một mình như vậy?

Trong mắt Lệ Tước Phong không được tự nhiên chợt lóe rồi biến mất, không trả lời vấn đề này, Lệ Tước Phong kiêu ngạo mà cuồng vọng cảnh cáo cô, “Cố Tiểu Ngải, nếu cô muốn lưu lại ảnh này thì buổi tối phải đi tắm chung với tôi!”

“. . . . . .”

Ở phương diện này, Cố Tiểu Ngải vĩnh viễn không thể thắng được Lệ Tước Phong.

Hắn nói được làm được, nếu thật muốn kéo cô vào trong phòng tắm cùng nhau tắm. . . . . . Hắn căn bản kiềm chế không được.

Cố Tiểu Ngải chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Tước Phong đem máy chụp ảnh cướp đi, quăng đến một bên.

“Lệ Tước Phong, anh có thể đừng cầm thú như vậy hay không! Chỉ biết lấy việc này uy hiếp tôi thôi!” Cố Tiểu Ngải oán giận nói, đứa nhỏ này hắn cũng có phần, hắn cũng có trách nhiệm bảo vệ nó.

“Tôi thích lấy việc này để uy hiếp cô đó, vậy thì thế nào?”

Lệ Tước Phong hoàn toàn không cần biết dạng uy hiếp này có cái gì đáng xấu hổ hay không, chiêu không cần mới, chỉ cần dùng được là được.

Huống hồ, nguyên nhân chính là. . . . . . sau khi hai người chính thức ở cùng một chỗ, Cố Tiểu Ngải càng ngày càng trở nên không sợ hắn nữa, đối với hắn không có gì sợ hãi cả. Hắn rống cô mười câu, thì có đến chín câu cô không nghe rồi, còn lại một câu nghe lọt được cũng sẽ cùng hắn tranh luận.

Ngoại trừ mặt này ra, cái khác cô đều sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. . . . . .

Đó cũng là do cô buộc hắn.

Hắn cũng không có phương pháp, chỉ có thể dùng cái chiêu này cho đến chết.

“Cầm thú!” Cố Tiểu Ngải cau mày nói.

Lệ Tước Phong đang hôn lông mày của cô, thấy mặt cô nhăn nhó, lại một lần nữa uy hiếp, “Mắng một câu nữa, tôi sẽ đem cô đè trên bàn làm việc!”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải lập tức im tiếng.

Lệ Tước Phong đắc ý nhíu mày, một chiêu này dùng một trăm lần cũng đều được.

Cúi mặt xuống, Lệ Tước Phong hôn môi lưỡi của cô, Cố Tiểu Ngải dần dần đã quên đấu võ mồm, nâng hai tay lên ôm lấy cổ của hắn đáp lại. . . . . .

Hôn, nhiệt liệt mà triền miên.

Ánh nắng ngoài cửa sổ, ấm áp mà sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.