Đông Cung Chi Chủ

Chương 142: Chương 142: Sao giả




Hôm sau, Cát Mạc Vương áp giải Vũ Mông Đạt, tự mình đưa đến biên thành.

Lã Minh Vọng đỡ hoàng hậu ốm yếu nhưng cố chấp đi vào nơi đàm phán ngoài biên thành.

Cát Mạc Vương vẫn dáng vẻ cao gầy, phong tư lỗi lạc. Chỉ là cặp mắt khi nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa thì đầy u buồn và thương tiếc, hắn cũng coi như bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng nói: “Nàng gầy!”

Thượng Quan Mẫn Hoa đẩy Lã Minh Vọng ra, không để ý đến lời khuyên can của mọi người, nàng trực tiếp lao ra, vừa cham mặt liền hỏi: “Con ta đâu?”

Cát Mạc Vương dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, Vũ Mông Đạt bị trói chặt trên lưng ngựa lập tức rớt xuống, Vũ Mông Đạt mình đầy thương tích, xùy một tiếng khinh miệt, phun ra một búng máu, nói với vương của hắn: “Ngô vương, mạt tướng thà rằng chết trận cũng không cúi đầu trước người này!”

Cát Mạt Vương vung tay lên, roi ngựa đen bóng vút qua người Vũ Mông Đạt, để lại trên mặt đối phương một vết thương sâu thấy được xương cốt. Cát Mạc Vương chưa biến sắc mặt, thu lại roi ngựa đen, thản nhiên nói: “Trả lời câu hỏi của Thượng Quan tiểu thư.”

Vũ Mông Đạt chống tay tay bị trói, lấy bả vai chống mặt, vô cùng gian nan mà quỳ dậy, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Thượng Quan Mẫn Hoa: “Nếu sớm biết thế này, ta đã giữ tên tạp chủng kia lại tra tấn dài dài. Khà khà, con ngươi đã xuống địa ngục từ lâu rồi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa hít sâu một hơi, tìm lại một tia tỉnh táo: “Vũ tướng quân nói thế này, tức là chuẩn bị hi sinh hai mươi vạn dân du mục của Bắc Mạc đúng không? Ngươi tốt nhất nên tỉnh táo mà trả lời cho rõ câu hỏi của ta!”

Ánh mắt Vũ Mông Đạt tối sầm lại, ném cho Thượng Quan Mẫn Hoa đủ loại từ ngữ độc ác, táng tận lương tâm linh tinh, mắng thì cứ mắng, nhưng đứng trước vũ lực cường đại, hắn không thể không thỏa hiệp. Hắn trả lời: “Lấy đầu trên cổ ta ra để thề, ta chưa từng gặp Chu thái tử!”

Thượng Quan Mẫn Hoa giật mình, nếu con trai của nàng không ở chỗ hắn, vậy Chương Xuân Triều bắt Thành Thành đi là có ý gì?”

Nàng hoảng hốt đến hụt hơi, Cát Mạc Vương lướt qua hàng bảo hộ, ôm lấy nàng, nhìn nàng thật sâu, giống như thời gian đã trôi qua ngài kiếp. Hắn ôn nhu an ủi, nếu nàng cần hắn hỗ trợ, hắn nhất định sẽ thay nàng làm được, muôn lần chết cũng không chối từ.

“Ta chỉ cần Thành Thành.”

“Mẹ, mẹ…”

Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy về phía nàng. Nhất thời, mọi ốm đau, mê loạn đều biến mất, trong mắt nàng chỉ còn Chu Quảng Hoằng. Thế giới của nàng lại viên mãn, nàng lại là cô con gái bất khuất của Thượng Quan gia.

Nàng ôm chặt lấy thân hình bé bỏng của con, cảm tạ Phật tổ khoan dung, nước mắt trong suốt rơi xuống không ngừng.

“Thành Thành, Thành Thành…” Nàng thì thào không ngừng, Chu Quảng Hoằng vươn tay nhỏ, cẩn thận lau nước mắt trên mặt mẫu thân: “Mẹ, đừng khóc, Thành Thành sau này cũng không chạy linh tinh nữa.”

Người vừa hộ tống Chu Quảng Hoằng về chậm rãi đi vào chỗ hai mẹ con, sắc mặt hắn tối tăm, châm chọc: “Trước trận còn được gặp tình nhân cũ, xem ra cô hoàn toàn không lo lắng mạng con cô ra sao nhỉ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhanh chóng gạt nước mắt, nắm tay con đứng lên, đi đến chỗ Chu Thừa Hi. Hỏi Chu Quảng Hoằng: “Đã cảm ơn phụ hoàng con chưa?”

Chu Quảng Hoằng liên tục gật đầu, nó cũng nhu thuận, không nói thêm gì cả. Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng đi đến phía sau Chu Thừa Hi, nói nhỏ: “Đa tạ bệ hạ thương tình, cứu hoàng tử bình an trở về. Chuyện nơi này kính xin bệ hạ xử lý, thiếp là đàn bà con gái, xin phép cáo lui trước.”

Chu Thừa Hi nghe đến thoải mái, vẫy vẫy tay, bảo Lã Minh Vọng hộ tống hoàng hậu cùng hoàng thái tử trở về thành.

Thượng Quan Mẫn Hoa nắm tay con, đến gần cửa thành, chợt thấy gần đó, trên đường đá sạch sẽ rộng rãi, có tinh kỳ phiêu phiêu, Tần Quan Nguyệt mặc áo trắng, như sơn minh thủy tú, đáy mắt ôn hòa như vậy nhưng lại như đâm vào mắt thế nhân.

“Mẹ, công phu của thúc thúc này lợi hại lắm nha, ông ấy cùng phụ thân cùng cứu Thành Thành ra. Ông ấy nói ông ấy biết Thành Thành, mẹ, ông ấy là ai vậy ạ?”

Lúc Chu Quảng Hoằng gặp Tần Quan Nguyệt, nó còn rất nhỏ, không nhớ rõ cũng phải thôi. Nàng xoa đầu con: “Đây là quốc sư số một Đại Chu!”

“A, là đế sư mà Thường Tĩnh bá bá bái phục nhất ạ? Học vấn của ông ấy cao như thế thật ạ?” Chu Quảng Hoằng nhẹ nhàng hỏi, Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu đồng ý.

Vừa nói chuyện, hai mẹ con đã đi đến gần Tần Quan Nguyệt, nàng hơi nghiêng người hành lễ: “Quốc sư đại nhân.”

“Nguyên Thù, đã lâu không gặp.” Tần Quan Nguyệt đáp lại, bừng tỉnh gió xuân, phủi đi tầng bụi bặm kia.

Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, nàng cảm kích lão cùng Chu Thừa Hi cứu con nàng về, nhưng điều này không có nghĩa là đầu óc nàng bị nước vào. Nàng không muốn làm một quân cờ trong cái lam đồ to lớn kia của Tần Quan Nguyệt, nàng muốn dùng thân phận ngăn cách giữa bọn họ, cho dù nàng đã không còn hận tất cả mọi chuyện trước kia nữa.

Tầm mắt nàng lướt qua vai của Tần Quan Nguyệt, nhìn nữ tử xinh đẹp phía sau, khóe môi nàng khẽ gợi lên: “Quốc sư đại nhân, thứ cho ta đi trước.”

Không đợi Tần Quan Nguyệt ngăn trở, nàng rảo bước đi xa, thỉnh thoảng lại nhẹ giọng nói chuyện với con. Nữ tử đi theo đội ngũ đến nghênh đón quân vương kia, chậm rãi đến gần hai mẹ con, nàng ta mặc y mục màu vàng nhạt, đường nét thêu tinh xảo mượt mà, đôi hài đính đá phát ra ánh vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

Nàng ta chỉ lên tiếng tiếp đón đơn giản như vậy, trong khung xương tản ra thứ kiêu ngạo tựa như Tần Quan Nguyệt vậy, không muốn hành đại lễ với nữ tử đã rời khỏi Vĩnh Lạc cung này.

Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía nàng ta, ánh mắt đảo qua, dung mạo của nữ tử này không coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một giọng nói cực nhu cực thanh của nữ tử phía Nam. Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười, nàng không có hứng thú với nữ nhân của Chu Thừa Hi, nhưng nếu đối phương tìm đến cửa, nàng cũng không ngại trêu đùa một chút cho đỡ nhàm chán.

“Ngươi là vị thục nghi thứ ba chuẩn bị lên ngôi vị hoàng hậu nhỉ, không biết nhà mẹ đẻ ngươi họ gì?”

Ngoài việc ánh mắt khẽ biến thì thần sắc của nữ tử mặc cung trang này không có quá nhiều biến hóa. Thượng Quan Mẫn Hoa tự ngẫm mà cười rộ lên, đã lâu không so chiêu với người trong hậu cung, lại có vẻ bản thân mình quá mức hấp tấp mà rơi xuống hạ phong rồi. Đúng là công lực đại giảm.

“Vị di nương này, làm phiền dì tránh xa một chút được không? Hương phấn của dì có hơi nồng người.”

Thượng Quan Mẫn Hoa vỗ nhẹ bàn tay con, quay đầu tỏ vẻ xin lỗi nữ tử còn chưa biết họ này: “Lời của đứa nhỏ, đừng để trong lòng.”

“Ta gọi là Tả Khuynh Thành!” Nữ tử này ôn nhu nói, lúc báo ra tên mình, từ trong khung xương lộ ra một sự cứng cỏi khác hẳn người bình thường, nàng ta nói tiếp: “Thượng Quan hoàng hậu nếu không muốn tấm biển trên Vĩnh Lạc cung đổi thành Phượng Nghi cung, ngại gì hồi cung một chuyến? Khuynh Thành cung nghênh phượng nghi!”

Tả Thục Nghi này tính nết thật là tốt, lời nói rõ ràng như vậy lại khiến người ta không tức giận nổi. Thượng Quan Mẫn Hoa thấp giọng khen ngợi. Mặt nàng mang ý cười đáp lời: “Tả thục nghi nếu thích Vĩnh Lạc cung, vậy hoan nghênh trường cư. Không có chuyện gì nữa, vậy bọn ta đi trước!”

“Tầm mắt của hoàng hậu Nguyên Thù quả nhiên là số một, không hề tầm thường.” Lời của Tả Khuynh Thành lập tức chuyển giọng, vẫn là âm điệu mềm mại như trước, lại tràn ngập khí thế “trong bông có kim”, nàng ta không chút nào che giấu: “Ngươi nếu cam nguyện ở nơi đây, bản cung cũng không khó xử với ngươi. Nhưng con của ngươi ngàn không nên, vạn không nên chiếm lấy vị trí hoàng thái tử, không phải Thượng Quan hoàng hậu cho là lúc nào cũng may mắn như vậy đấy chứ?”

Ý cười nhu hòa của Thượng Quan Mẫn Hoa đột nhiên liễm đi, nàng thực sự không có hứng thú đi khắc khẩu với một nữ nhân còn không biết tên giữa đường cái, nhưng là, lời uy hiếp của người trong hậu cung nhằm vào mình, nếu không diệt cỏ tận gốc thì chỉ biết sẽ tự làm tổn hại mình.

Tả Khuynh Thành có lai lịch gì, nàng còn chưa rõ ràng, nhưng có hai chuyện có thể xác định, Tả Khuynh Thành được Tần Quan Nguyệt chiếu cố, ở trong hoàng cung là cực kì được sủng ái, quan trọng nhất là Tả Khuynh Thành có liên quan đến Chương Xuân Triều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.