Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 470: Chương 470: Tiền Trần Huyễn Kính 9




“Dược liệu khác cũng tạm, chỉ là nước Thiên Sơn Long Tuyền và hoa Thiên Nguyên không còn, Điện Chủ Thượng Quan của Pháp Thánh Điện nói là đã dùng hết rồi.” Đồ đệ Thạch cô cô.

Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt. Hoa Thiên Nguyên là dược liệu hiếm thấy, không dễ trồng, dùng hết thì nàng vẫn có thể hiểu, nhưng sao nước Thiên Sơn Long Tuyền lại cũng không còn? Chẳng lẽ nước suối khô cạn? Nàng nhớ rõ mới năm rồi nàng đi xem, vẫn còn một hồ thật lớn mà!

“Nước suối bị tắc nghẽn, hiện tại đã khô cạn rồi.” Thượng Quan Vân Trần giải thích với nàng.

Bạch Vũ: “...” Không nghĩ tới quả thật là đã khô cạn.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Vũ buồn bực thở dài.

Dùng nước Thiên Sơn Long Tuyền nấu thuốc mới có thể phát huy hoàn toàn dược tính được, thiếu một loại thuốc này thì không còn thần kỳ nữa.

“Thật ra, cũng không phải không có cách.” Thượng Quan Vân Trần yên lặng một lúc, bỗng nhiên kéo tay Bạch Vũ: “Nếu muội nguyện ý, cũng có thể cho hoa Thiên Nguyên.”

Nhất thời, sắc mặt Dạ Quân Mạc bên cạnh đen lại, Bạch Vũ lại tinh thần tỉnh táo: “Cách gì?”

“Muội gả cho huynh.”

Sắc mặt Dạ Quân Mạc hoàn toàn đen rồi. Vẻ mặt Bạch Vũ cũng không còn lời nào để nói, cái này tính là cách gì chứ?

“Nước Thiên Sơn Long Tuyền cạn kiệt, hai Tông Môn lớn trên Thiên Sơn vẫn thu thập, dự trữ nước Long Tuyền, cùng với hoa Thiên Nguyên sinh trưởng dựa vào Long Tuyền, nơi đó của bọn họ hẳn là vẫn có rất nhiều. Thượng Quan gia chúng ta coi như có vài phần giao tình với bọn họ, muội gả cho huynh, huynh sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ dâng lên.”

“Không cần phải phiền phức như vậy chứ? Nếu không thì trực tiếp đi tìm bọn họ là được rồi?”

“Khó mà làm được, bọn họ lại không phải môn phái cấp dưới của chúng ta, sao có thể mạnh mẽ cướp đồ của người ta?” Thượng Quan Vân Trần nói ta ngôn từ chính nghĩa.

Dạ Quân Mạc âm thầm nhạo báng ở trong lòng, Sáng Thế Thần Điện còn ít cướp đoạt đồ của người khác sao?

Bạch Vũ nhìn Thượng Quan Vân Trần, yên lặng rút tay mình về: “Muội nhất định phải gả cho huynh, huynh mới nghĩ cách sao?”

“Thật ra thành thân chủ yếu là vì để cho Thạch cô cô yên tâm. Thạch cô cô gặp một kiếp này, chờ cô cô tỉnh lại, chắc chắn là muốn nhìn thấy muội có kết quả tốt. Nhưng những năm qua, chúng ta cũng nên thành thân rồi.” Thượng Quan Vân Trần thủ thỉ thù thì khuyên bảo.

Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn ta, có vẻ đăm chiêu: “Để muội suy nghĩ một chút.”

Thượng Quan Vân Trần vui sướng gật đầu.

Sau khi hắn ta tới, Dạ Quân Mạc vẫn không nói chuyện, trái tim đang tốt đẹp đột nhiên chìm xuống đáy cốc, bị hồ nước thâm thúy nhấn chìm, lạnh lẽo run rẩy, đau đến mức khiến cho hắn nói không ra lời.

“Chàng sao vậy? Không thoải mái sao? Sao tay lại lạnh như vậy?” Bỗng nhiên, Bạch Vũ kéo tay hắn lại, hai bàn tay ấm áp bịt lòng bàn tay hắn, một dòng ấm áp từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.

“Nàng... Thật sự tính thành thân sao?” Dạ Quân Mạc hỏi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút.

Bạch Vũ ôm thắt lưng hắn: “Thật ra Thượng Quan ca ca cũng không tệ, đã đến lúc ta nên thành thân rồi. Nếu Thạch cô cô thức dậy cũng sẽ thúc giục ta thành thân. Tiếp tục kéo dài huyết mạch Sáng Thế, cũng là một trong những nhiệm vụ của ta.”

“Cũng không thể chậm lại vài năm được sao?” Bỗng nhiên Dạ Quân Mạc dùng sức ôm lấy nàng: “Đừng gấp như vậy có được không, đợi vài năm nữa...”

Chờ ta vài năm, chắc chắn ta có thể khiến cho Ám Dạ Đế Quốc trở nên cường đại, nhất định có thể cướp nàng trở về, nàng đừng thành thân với Thượng Quan Vân Trần sớm như vậy, có được không?

Bạch Vũ bị hắn ghìm chặt đến sắp thở không nổi: “Vì sao? Chàng không muốn lấy ta sao?”

Thân thể Dạ Quân Mạc cứng đờ, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nàng nói cái gì?”

“Chàng không muốn thành thân với ta sớm một chút sao?”

“Nàng nói thành thân với ta? Không phải với Thượng Quan Vân Trần?” Dạ Quân Mạc thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.