Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 469: Chương 469: Tiền Trần Huyễn Kính 8




Bạch Vũ lại hỏi hai người khác, nhận được đáp án giống nhau như đúc.

Bạch Vũ nhìn về phía Dạ Quân Mạc: “Xem ra hẳn là không có manh mối gì, chết thì đều đã chết, chàng chắc chắn không phải là người của các chàng chứ?”

Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lẽo, nhìn về phía người thứ ba đứng ở trước mặt: “Dùng dược thử xem.”

Bạch Vũ làm theo lời, phẩy tay vẩy một nắm thuốc bột lên mặt hắn ta, người nọ lập tức choáng váng, mơ hồ ngã phịch xuống mặt đất.

Bạch Vũ hỏi lại những lời vừa rồi một lần nữa, đáp án của hắn ta vẫn giống hệt như vừa rồi.

Dạ Quân Mạc đi lên phía trước, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi thật sự đã nhìn thấy thích khách?”

Người nọ yên lặng một lúc lâu: “Không.”

Bạch Vũ ngạc nhiên: “Vấn đề ta vừa mới hỏi ngươi, sao ngươi biết được?”

“Là Điện Chủ Ngọc Ưu Liên sai chúng ta nói như vậy, chúng ta không hề phát hiện ra cái gì.”

“Ngọc tỷ tỷ? Sao tỷ ấy có thể biết? Chẳng lẽ người nhìn thấy thích khách chính là tỷ ấy sao?” Bạch Vũ giật mình sờ cằm, Dạ Quân Mạc cũng hết biết đường nói: “Nàng không nghĩ tới Ngọc tỷ tỷ của nàng đang lừa nàng, hoàn toàn không có thích khách.”

“Nhưng Thạch cô cô lại bị thương, là ai làm? Vì sao Ngọc tỷ tỷ muốn giấu diếm?” Vẻ mặt Bạch Vũ tiếp tục buồn rầu, chuyện nàng không muốn quan tâm, không muốn động não, nhưng không có nghĩa là chuyện gì nàng cũng không biết.

Thạch cô cô bị thương, có lẽ thật sự đúng như Dạ Quân Mạc nói, là người bên trong làm.

Dạ Quân Mạc thấy ngay từ đầu nàng chưa từng nghi ngờ Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên, muốn nói lời cuối cùng nhưng lại nuốt trở vào.

Trở lại chính đường, Ngọc Ưu Liên bình tĩnh, thản thiên ngồi ở chỗ kia uống trà lập tức tiến lên nghênh đón: “Sao rồi? Hỏi ra được gì chưa? Thật ra lúc trước tỷ cũng đã hỏi, đáng tiếc chẳng hề có manh mối gì, chắc chắn là thích khách Ám Dạ Đế Quốc phái tới, mục tiêu của bọn họ là muội, không tìm được muội, mới ra tay với Thạch cô cô.”

Bạch Vũ xoắn xuýt nhìn khuôn mặt búp bê vô tội của Ngọc Ưu Liên, cuối cùng vẫn không nói gì, ngơ ngác gật đầu: “Có lẽ vậy, chờ Thạch cô cô tỉnh lại, có lẽ sẽ có chút manh mối.”

“Đúng vậy, hiện tại chuyện quan trọng nhất, vẫn là chờ cho Thạch cô cô tỉnh lại.” Ngọc Ưu Liên cười nói, trong nụ cười thoáng hiện lên vẻ ngoan độc rồi biến mất.

Bạch Vũ không phát hiện, nhưng Dạ Quân Mạc lại nhạy cảm nhận ra, hai tròng mắt rét lạnh hiện lên một đạo sắc bén, hơi thở lạnh lẽo, giá rét khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bức.

Ngọc Ưu Liên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên mặt nạ trên mặt Dạ Quân Mạc, chống lại đôi mắt màu đen thâm thúy kia, không hiểu sao trong lòng chợt lạnh: “Muội muội, vị này chính là thị vệ bảo vệ muội? Sao tỷ chưa từng nhìn thấy?”

“Chưa thấy là bình thường, muội mới chọn. Hắn rất lợi hại.” Bạch Vũ mở to mắt, tự hào khen ngợi, giống như đang nói chính bản thân nàng rất lợi hại.

Đôi môi mỏng đỏ sẫm của Ngọc Ưu Liên hơi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ sâu sắc: “Quả thật không đơn giản. Muội muội cũng thật tinh mắt.”

Nháy mắt Dạ Quân Mạc thu lại khí thế, lui lại sau lưng Bạch Vũ. Ngọc Ưu Liên này cũng không đơn giản, trong lòng đã nổi lên nghi ngờ về hắn.

Không tra hỏi ra được manh mối gì, thích khách lại còn chết sạch, Bạch Vũ đành phải trở về chăm sóc Thạch cô cô.

Phương thuốc của Bạch Vũ vô cùng hữu hiệu, sau khi dùng hai phần thuốc, tình hình của Thạch cô cô liền ổn định lại, bắt đầu chuyển biến tốt trên diện rộng, nhưng lúc này đồ đệ của Thạch cô cô lại lo lắng nói với Bạch Vũ, có vài dược liệu nàng viết trên phương thuốc đã không còn.

Bạch Vũ cực kỳ giật mình, Sáng Thế Thần Điện to lớn như vậy, hàng năm đều nhận được phần lớn cung phụng ở phía dưới, càng chưa nói còn có một cái dược viên (vườn thuốc) ngàn năm, muốn dược liệu gì mà không có? Dược liệu nàng viết quý giá, nhưng cũng không phải chủng loại quý hiếm hiếm thấy như thế, làm sao có thể không có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.