Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 728: Chương 728: Minh hải 5




Bọn họ bỏ qua Dạ Quân Mạc, tuôn về phía huyệt động.

Dạ Quân Mạc vươn tay đánh ra một đường lửa bất diệt, gần như vận dụng linh khí toàn thân tràn ngập trong lửa bất diệt, ngọn lửa đứng ở trước lối vào huyệt động, uy thế lại càng lớn, che khuất hết cả lối vào huyệt động.

Oán khí của oan hồn còn chưa đụng tới ngọn lửa cũng cảm thấy bị thiêu đốt đến diệt vong, hoảng sợ lui về phía sau.

Đây là lửa bất diệt đã được đá Niết Bàn tinh lọc, ngọn lửa đến từ chính Ngũ Hành Chu Tước, có thể đốt tất cả mọi thứ trong thiên hạ, bao gồm hồn phách ở bên trong thân thể.

Một vài oan hồn cấp bậc Đại Đế giận tím mặt, không ngừng khơi ra oán khí đánh về phía lửa bất diệt.

Linh lực của Dạ Quân Mạc chảy về phía lửa bất diệt liên tục không ngừng, duy trì uy thế của lửa bất diệt, linh lực nhanh chóng tiêu hao như hồng thủy, còn vừa ngăn cản vô số oan hồn phẫn nộ, vừa tấn công Ngọc Ưu Liên, rất nhanh đã không chống đỡ nổi.

Ầm - -

Ánh sáng chợt lóe lên, linh lực của Ngọc Ưu Liên hung hăng đánh lên vai trái Dạ Quân Mạc. Dạ Quân Mạc bay ra ngoài, đập lên ngọn núi cứng rắn dưới đáy biển, cánh tay trái dập nát, trước ngực máu thịt lẫn lộn, máu đỏ tươi tràn ngập trong minh hải, lại bị nước biển màu đen cắn nuốt không còn chút nào.

Oan hồn quanh hắn đồng loạt xông lên, cắn xé miệng vết thương của hắn.

Quanh thân Dạ Quân Mạc nhấc lên hơi thở cuồng bạo, đánh tan oan hồn vây quanh thân mình, phóng ra như mũi tên, nhanh chóng bay lại lối vào huyệt động, ngăn ở trước mặt Ngọc Ưu Liên.

Trong mắt Ngọc Ưu Liên lóe lên sắc bén, cười lạnh nói: “Ngươi đúng là không sợ chết, hẳn là linh khí của ngươi đã sắp bị dùng hết rồi? Chờ linh khí của ngươi hao hết, ta xem ngươi ngăn ta thế nào.”

Nàng ta vung ra linh thuật hệ Thủy dẫn dắt dòng nước, chiêu chiêu tất sát, oan hồn cắn xé Dạ Quân Mạc cũng càng ngày càng nhiều.

Rất nhanh, trên người Dạ Quân Mạc đã có hơn trăm miệng vết thương dữ tợn, có vài đường gần như là vết thương trí mạng, thân thể bị tàn phá giống như một cái rây .

Ầm - -

Dạ Quân Mạc bị đập lên một cây san hô cứng rắn, máu tươi đã hơi nhiễm đỏ nước biển màu đen chung quanh rồi.

Linh khí của hắn hoàn toàn bị hao hết, một chút sức lực cũng không còn nữa.

“Ngọn lửa này bị diệt rồi!” Hồn phách lão nhân dẫn đầu cười to, nói. Oan hồn quấn lấy Dạ Quân Mạc vừa nghe được, lập tức bỏ hắn lại, tuôn về phía huyệt động.

Ngọc Ưu Liên đứng ở bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống Dạ Quân Mạc: “Bạch Vũ sẽ chết, ngươi cũng đi chết đi!”

Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ngươi không giết được ta.”

“Là sao? Chuyện đã tới nước này, ngươi vẫn tự tin như vậy à. Thật sự là ngu xuẩn!” Ngọc Ưu Liên nhếch đôi môi hồng, linh khí hóa làm một ngọn đao gió sắc bén đâm về phía cổ Dạ Quân Mạc.

Chỉ nghe một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa phóng lên cao, dường như nước biển cũng phải sôi trào.

Ngũ Hành Thanh Long đột nhiên xuất hiện, thân hình vĩ đại bảo vệ Dạ Quân Mạc, đuôi rồng đảo qua, đập dẹp lép Ngọc Ưu Liên xuống đáy biển, khiến thiếu chút nữa cả người nàng ta cũng nát bét.

“Dạ Quân Mạc, ngươi thật can đảm!” Ngọc Ưu Liên kêu sợ hãi đứng lên lui về phía sau, không nghĩ tới Dạ Quân Mạc dám gọi Triệu hoán thú ra trong minh hải.

Oán khí trong minh hải quá nặng, Triệu hoán thú hoàn toàn không chống đỡ được bao lâu, cho dù miễn cưỡng có thể chiến đấu, rất nhanh tinh thần cũng sẽ không rõ ràng, một lúc sau, nói không chừng còn có thể không khống chế được.

Đương nhiên Dạ Quân Mạc sẽ không chờ không khống chế được Ngũ Hành Thanh Long, đảo mắt lại thu Thanh Long lại. Cho dù như vậy, Ngũ Hành Thanh Long vẫn bị oán khí làm bẩn, trở lại trong linh mạch của hắn từ từ chữa trị.

Hắn đứng lạnh lùng ngạo nghễ, một đường sáng từ trong huyệt động bắn ra, giống như mặt trời, chiếu sáng toàn bộ minh hải.

Ánh sáng bao phủ Dạ Quân Mạc, sức sống cuồn cuộn chữa trị vô số vết thương trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.